Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 8 - Chương 100




Đưa mắt nhìn lại, tôi thấy dãy núi Trường Bạch trải dài ngút ngàn, đỉnh cao vực sâu bên trong phải đến hơn một nghìn, phần lớn là vắng dấu chân người.

Tôi không sao đoán nổi liệu con đường chúng tôi lên núi lần này có cùng một lối với lần trước hay không.

Còn nhớ, người dẫn đường của chúng tôi khi đó đã từng nhắc tên một số đỉnh núi, nào Tam Thánh tuyết sơn, nào Diêu Tử tuyết sơn. Hình dáng của những ngọn núi đó xem ra không hề giống với những gì tôi thấy lúc này.

Còn nhớ, Phan Tử vẫn làm đủ trò chòng ghẹo đúng lúc đúng chỗ, mà giờ đây cả cảnh lẫn người đều đã khác quá xa.

Ngày thứ ba, chúng tôi dựng lều bạt ngủ qua đêm. Chỗ này rất gần nơi lần trước chúng tôi lấy làm mốc mà chia hai ngả, ước chừng chỉ cách một ngày đường.

Đêm ấy, chúng tôi tìm được một khoảnh đất tương đối khô ráo để nhóm lửa. Ngồi trước đống lửa, hắn mới lặng lẽ ném cho tôi ánh mắt đầu tiên.

Tôi cũng ngước mắt đáp trả hồi lâu nhưng hắn không hề tỏ ý muốn bỏ cuộc, khiến tôi bắt đầu băn khoăn không biết ánh mắt hắn có thực sự đặt trên người tôi không.

Đến khi phát hiện ra đúng là hắn đang nhìn mình thật, tôi lại cảm thấy hết sức kỳ quái. Tôi ướm hỏi: “Trên người tôi có gì hay mà nhìn? Chẳng lẽ sau lưng tôi có quái vật?”

Hỏi đi hỏi lại mấy lần hắn vẫn không mảy may phản ứng, tôi mới nghĩ người này vào lúc bình thường cũng nào phải bình thường đâu, tình hình lúc này tôi nhất định không thể hiểu nổi, mà cũng chẳng cần tìm hiểu làm cái quái gì.

Nhưng một lát sau, hắn lại đột ngột hỏi xin tôi điếu thuốc.

Tôi đưa thuốc, cứ ngỡ hắn sẽ nhét vào miệng nhai luôn như lần trước, ai dè hắn lại đưa vào đống lửa để châm, sau đó thật sự bắt đầu hút.

“Ái dà, anh cũng biết hút cơ đấy.” Trong lòng tôi trộm giật mình.

Trong ánh lửa bập bùng, hắn đột nhiên hỏi: “Cậu định đi theo tôi tới khi nào?”

Tôi không khỏi sững sờ, độp ngay lại: “Chẳng liên quan gì đến anh, đây là chuyện của riêng tôi.”

Hắn tiếp lời: “Nếu ngày mai cậu còn đi theo tôi, chớ trách tôi đánh ngất cậu.”

Tôi nhìn vẻ mặt hắn cũng hiểu hắn tuyệt đối không đùa, không biết làm sao cho phải, lắp bắp kêu lên: “Anh… anh định làm gì? Đừng có làm bậy đấy.” (làm bậy là làm dư lào, em nghĩ ảnh định mần gì em hở Tà:”>)

Hắn bảo: “Cậu sẽ không sao đâu.”

Tôi thật sự cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, bèn nói: “Anh đừng hòng đánh ngất được tôi”

Hắn thản nhiên trả lời: “Thế thì ngay bây giờ cậu có thể chạy trốn, hoặc là từ giờ trở đi cách xa tôi ra một chút.”

Tôi hỏi: “Xa cỡ nào mới được?”

Muộn Du Bình đáp: “Chỉ cần cậu cách tôi trong vòng 100 mét, tôi vẫn có thể dùng đá ném ngất cậu. Tôi sẽ vác cậu đến một nơi an toàn, đến khi tỉnh lại thì cậu đã không thấy tôi đâu nữa.”

Trong một tích tắc kia tôi ngây ngẩn cả người. Tôi chợt nhận ra đoạn đối thoại này nghe qua có vẻ thú vị, song ý tứ ẩn chứa trong đó lại cực kỳ rõ ràng.

Hắn không muốn tôi tiếp tục đưa tiễn hắn. Hắn rõ ràng không tin lời tôi nói, rằng đến cuối chặng đường này tôi sẽ buông tay. Chiếu theo nhịp điệu riêng của mình, hắn cảm thấy giờ đã là lúc chia xa rồi.