Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 7 - Chương 43: Bí mật




Tiểu Hoa ra hiệu cho tôi hai cái, nói cho tôi biết ý định của hắn:” Bốn phía đều là phù điêu, mà bàn thiết này lại có thể chuyển động, phù điêu chỉ có bốn hướng, như vậy cho dù không xem trước bức ảnh này, động chân động tay lung tung một chút cũng sẽ có thể đoán được ra vị trí như trong bức ảnh. Nếu ở đây có bí mật gì như cậu nói, vậy cũng thực dễ dàng phát hiện ra, hơn nữa cũng không có tính hợp nhất.”

Tôi nhíu mày, vẫn không phải là thực sự hiểu được, hắn lại tiếp tục nói:

“Ví như nói cái két sắt trong nhà chúng ta có mật mã cũng phải tới ba con số, mật mã như vậy mới có hiệu quả, mà mỗi mật mã lại chạy từ không tới chín, có tới mười khả năng, tương đối phức tạp. Dù cho bàn thiết này có là cái gì đi nữa, nếu nó cùng phù điêu bốn phía này làm thành một tổ hợp thì mật mã hoặc thứ có thể ngăn cản kẻ muốn đột nhập hẳn phải khởi động cơ quan bảo vệ, vậy thì nó chỉ có bốn lựa chon, tới lúc đó một đứa nhóc ba tuổi cũng có thể dễ dàng mà thử được.”

Hắn dừng một lát rồi tiếp, “Nói vậy kỳ thật cũng vô ích, ví như nói mật mã két sắt nhà cậu chỉ có một số, hơn nữa lại chỉ có từ một đến bốn, nó chắc chắn không phải là két sắt nữa rồi, vì nó hoàn toàn không bảo vệ được thứ gì cả.”

Tôi lấy tay chỉ vào bức ảnh, lập hiểu được lời hắn nói quả thực có lý.

Tiểu Hoa nói tiếp:” Chúng ta ví dụ một chút, với kỹ thuật lúc đó, chỉ có thể làm ra mật mã một con số, lại cũng chỉ có thể trong bốn lựa chọn để mở khóa, nếu là cậu thì cậu sẽ làm thể nào để khóa này có đủ tính bảo hiểm?” hắn nhìn tôi, “Biết nguyên tắc loại trừ không?”

Tôi lắc đầu, Tiểu Hoa ngữ khí thực bình tĩnh, giống như một nhà nghệ thuật đang giảng kịch đối với người khác:” Khi cậu không có nhiều thời gian để lựa chọn một điều gì đó, cậu tự khắc sẽ giảm bớt số lần lựa chọn của mình. Giống như người phá bom vậy, cậu chỉ có ba sợi màu hồng, vàng và xanh để cắt đi, cậu nhiều nhất chỉ có thể cắt một lần, cắt sai sẽ phát nổ ngay. Cho nên là nếu như cậu nói đúng, khi chúng ta chuyển động bàn thiết kia, khả năng chỉ có một cơ hội. Nếu sai lầm, thực có thể khởi động cơ quan, không biết khi đó hậu quả sẽ thế nào nữa.”

Nói xong Tiểu Hoa nhìn nhìn lại lối ra:” Không chuẩn bị trước chắc chắn được mười phần trăm thành công thì không dễ dàng thử được, nơi này trước từng xảy ra một lần thảm án, có thể lại phát sinh lần nữa.”

Tôi nghe mà sững sờ, cảm giác đột nhiên không nhận ra hắn:” Tính cậu bình thường vẫn dùng giọng điệu này để giải quyết vấn đề sao?”

Hắn cầm đèn pin soi lên những rãnh sắt chứa máu kia:” Người Giải gia làm chuyện gì cũng có nguyên tắc vô cùng cẩn thận, từ nhỏ tôi đã được dạy điều đó rồi.”

Giải gia của Lão Cửu Môn quả thực nổi tiếng làm việc cẩn thận, tôi nghĩ Ngô gia có nguyên tắc làm việc là gì nhỉ? Ông nội tôi hình như là có nhân duyên hơn người, giờ nghe qua thực không lấy gì làm vinh dự cả.

“Được rồi, tiểu Cửu gia, vậy giờ phải làm gì đây?” tôi ngã ngồi dưới đất.

Tiểu Hoa nói:” Chúng ta phải nhớ lại từ đầu, việc gì cũng có lý do của nó, nơi này được sắp xếp cơ quan xảo diệu như vậy chắc chắn cũng tồn tại những nguyên tắc cần thiết, cùng nghĩ đi Tiểu Tam Gia.”

Cách xưng hô này đã lâu tôi không nghe tới nữa, không biết vì sao mà trong lòng có chút động nhẹ, có một loại phiền muội khó hiểu bỗng nảy sinh, hắn nhìn tôi, tôi lại liếc hắn, hai người bất giác nở nụ cười một chút. Xem ra hai mạng chúng tôi quả thực trong lòng chất chứa rất nhiều điều tương tự.

Hai người tĩnh lặng một lát, tôi lục trong túi lôi ra được một túi thịt bò khô, vừa ăn vừa nói:

“Cậu nói là xem đời sau của Trương gia bọn họ làm thế nào để sử dụng được cơ quan nơi này chứ? Chúng ta có thể suy luận được một chút từ đó, ví như nói cậu là hậu duệ Trương gia, cha cậu đã qua đời, cậu muốn đem cha mình táng trong Trương gia lâu tại Quảng Tây, vậy chúng ta thử bắt chước tất cả quá trình xem sao.”

Tiểu Hoa nói:” Tôi chắc chắn sẽ lén lút hỏa táng cha rồi sau đó nói rằng mình đã đưa vào rồi, người Giải gia không bao giờ làm chuyện dư thừa.”

Tôi nói:” Giả thiết là giả thiết mà, nếu là Trương gia nhân, vậy tình huống sẽ thế nào.”

Tiểu Hoa nghĩ ngợi đáp:” Ban đầu tôi chắc phải nhận được một lời giải thích, trưởng tộc trong một trường hợp bí ẩn nào đó mà báo cho tôi biết chuyện này kiểu như: gia tộc chúng ta có một cổ mộ, ta phải đem phụ thân an táng trong cổ mộ, nhưng trong tòa cổ mộ đó lại có hệ thống chống trộm vô cùng nghiêm mật, trước hết ngươi phải tới núi Tứ Cô Nương tại Tứ Xuyên tìm một sơn động, sau đó từ trong sơn động có thể lấy được chìa khóa mở ra cổ mộ kia.”

“Cái này nói không hợp lý, nếu như vậy hẳn là không thấy được gợi ý trên phù điêu bên Quảng Tây kia, tìm được cổ mộ rồi, tiếp theo phát hiện ra gợi ý trên bức phù điêu, sau đó mới tới hang động này tìm chìa khóa chứ.”

“Bức phù điêu kia có khi ý là: hãy chụp ảnh làm tin trong này, sau đó mang theo ảnh chụp đó tới trước núi Tứ Cô Nương?”

Tôi cảm thấy không chút nực cười, định rặn ra một nụ cười bất đắc dĩ, nhưng bỗng giật mình, trong giây lát nghĩ tới điều gì đó.

“Ảnh chụp? Đúng rồi, là ảnh chụp”

Tôi lập tức lật qua những bức ảnh gửi tới từ Quảng Tây kia, nắm chặt chúng trong tay rồi bắt đầu sửa lại suy luận của mình, thầm than một câu chết tiệt.

Đây là một sai lầm vô cùng điển hình của chủ nhân trước đây, người chung quy căn cứ vào thực tế chi tiết hiện nay mà nhận định sẽ xem nhẹ những nhân tố thời gian và địa điểm, chúng tôi trước giờ vẫn cho rằng, phù điêu bên Quảng Tây kia kỳ thật là lấy gợi ý từ nơi này, nhưng vào thời điểm đó trên thế giới vẫn chưa xuất hiện kỹ thuật chụp ảnh.

Nói cách khác không thể có khả năng làm như chúng ta bây giờ, ngồi tại nơi đây có thể cân nhắc được tình hình từ ảnh chụp tại Quảng Tây kia. Bọn họ có thể truyền tới được nhiều nhất chỉ có thể là bản vẽ, hoặc là dựa vào trí nhớ thực rõ ràng của mình. Bất luận là bản vẽ hay trí nhớ thì rốt cục cũng vẫn có những chi tiết bị tổn hại.

Đặc biệt là bản vẽ, vẽ tranh thực sự có khả năng lưu truyền trong dân gian, nếu dựa vào bản vẽ có thể nhắn lại chút manh mối thì điều đó thực không an toàn. Thực hiện một hệ thống phòng trộm phức tạp như vậy trong cổ mộ, không thể nào mắc phải sai lầm như vậy. Hơn nữa làm thế nào mà họ có thể cam đoan là hậu bối đời sau mang theo bức phác họa mà tiến vào cổ mộ chứ? Chẳng lẽ Trương gia nhân người người từ bé đã được bồi dưỡng những kỹ xảo ghi nhớ đồ án, đồng thời tới khi tuẫn táng còn mang theo nguyên bộ dụng cụ vẽ như gia quy sao?

Vậy trong bức ảnh có manh mối gì đó, không chỉ cần hình ảnh đơn giản như vậy mà trong đó còn ẩn chứa một hàm ý, hẳn là thoát ly với hình ảnh bên ngoài. Ví như là năm đó Trương gia nhận thấy bức phù điêu này, khả năng sẽ bừng tỉnh đại ngộ mà biết được ngay bí mật ẩn tàng trong nó. Giống như tranh châm biếm “phía dưới có dê chết”, người khác nhìn bức tranh, mục tiêu chỉ đặt trên hai con bồ câu và một xác dê, nhưng quái nhân sẽ lập tức hiểu ra trong bức hoa có điều mờ ám. (thực sự không tìm được cái gì liên quan tới câu này trên google T__T, mọi người thông cảm vậy)

Chú ý tới ảnh chụp này là vô dụng, cái chính phải hiểu được hàm ý của hình vẽ trong ảnh này kia.