Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 7 - Chương 11: Đội khảo cổ, tòa nhà và tấm gương




Trong ánh mắt lão bà bà hiện ra vẻ kỳ quái, tôi kể sơ lược một lượt những chuyện xảy ra tại Quảng Tây cho bà ấy nghe, đồng thời cũng nói với bà bà là mình đã làm thế nào để tìm được bản Phong Cách Lôi kia.

Sau khi nghe xong, lão bà bà thở dài: “Đây chính là duyên phận, không thể tưởng tượng được là cuối cùng cũng xuất hiện rồi, ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ, nếu đúng là tại nơi đó, không phải do ngươi tìm ra, chỉ sợ là cả đời này ta cũng không có cơ hội thấy được.”

Tôi gật đầu, đống hồ sơ cũ đó nằm tách biệt trong mấy chục năm không được giữ gìn, dù cho trước sau nó vẫn tồn tại ở đó, nhưng sẽ có một ngày nhất định bị biến mất theo thời gian. Nếu không phải vì trời xui đất khiến tự nhiên đi vào xem, thì thật sự hết cách, có thể thấy là cuối đường hầm nào nhất định cũng có một tia sáng.

Tôi nghĩ một lát rồi tiếp: “Nếu như vậy thì cháu nghĩ đội khảo cổ đi Quảng Tây mà cháu phát hiện cũng chính là đội của con gái bà.”

Bà bà gật đầu: “Ta cũng từng đích thân tới Quảng Tây, nhưng vì sao lại không điều tra ra được chuyện này?”

Tôi thầm nhủ, để khiến Bàn Mã kia phải mở miệng tất cả đều phải nhờ vào khối sắt vụn kia, toàn bộ chuyện này nếu không bắt nguồn từ Sở Ca, e rằng tôi không thể đào ra được chút tin tức nào. Cũng khó trách thủ hạ của bà bà, phải biết là tất cả bí mất đều nằm bên dưới hồ nước kia.

Nhưng điều khiến tôi phải lưu tâm không phải việc đó, vì tôi nhớ rõ chuyện mà Bàn Mã kể, đội khảo cổ kia là bị người ta giết rồi đánh tráo. Nói vậy thì con gái bà ta có khả năng là một trong những bộ hài cốt mà chúng tôi vớt lên được.

Tôi không biết mình có nên nhắc tới việc này không, không phải là tôi sợ khiến bà bà bị kích động, tôi tin là lão bà bà không phải người yếu đuối, nhưng tôi nghĩ sẽ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của bà bà.

Cùng lúc những mảnh ghép trong suy nghĩ của tôi bắt đầu nối lại với nhau, dường như bản thân đã chạm vào một manh mối không tưởng nào đó, lại cảm giác nó cũng có phần vô cùng quỷ dị. Tôi lập tức muốn xác minh một chuyện, nếu tôi đúng, thì chuyện đã có thể sáng tỏ rồi. Vì thế tôi liền hỏi:

“Nếu như những gì vừa nói, bà có phải đã nắm được những thông tin về đội khảo cổ không. Vì những tư liệu đó cháu tìm không thấy. Cháu đang điều tra một việc khả năng là có liên quan tới con gái bà, bản vẽ Phong Cách Lôi kia cháu lập tức sẽ cho người mang lại cho bà.”

“Tư liệu ta có là một tập hồ sơ rất lớn, có điều là chủ yếu lại không có tác dụng, ngươi muốn biết cái gì, có thể hỏi thẳng ta.” Trong ánh mắt lão bà bà tôi cảm giác đã dịu đi rất nhiều, “Ngươi rốt cuộc là đang tìm thứ gì, làm thế nào lại tìm ra được nơi kia?”

“Nói ra thì rất dài dòng, bà bà hãy trả lời vài nghi vấn của cháu trước đã, nếu như đúng như cháu nghĩ thì hẳn là chúng ta có thể đang điều tra cùng một sự tình.”

Lão bà bà nhìn tôi, có vẻ như vẫn không hiểu được tôi: “Được, vậy ngươi hỏi đi.”

“Bà bà đang điều tra tung tích của con gái, cô ấy theo như bà nghĩ là đã mất tích, có phải đội khảo cổ của cô ấy từng liên quan tới một chuyến đi Tây Sa phải không?”

Tôi vừa dứt lời, lão bà bà biến sắc: “Ngươi biết ư?”

Tôi không đợi nghe bà bà hỏi, lại tiếp tục lên tiếng:

“Bà bà, nếu như cháu đoán đúng thì có phải trong gia tộc của bà, con gái đều mang họ Hoắc phải không?”

Bà bà kinh ngạc, gật đầu: “Vậy thì sao?”

“Nếu thế, cô con gái mất tích của bà có phải tên Hoắc Linh không?” tôi điềm tĩnh nhấn mạnh: ” Vương- Lệnh Linh”