Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 5 - Chương 89: Đêm thứ hai: Cái bóng chuyển động




Tôi không thể nào tin nổi, trong đầu tôi chưa bao giờ có cái khái niệm này, thế này quá đột ngột rồi. Nhưng trong lòng tôi bắt đầu sợ hãi, nỗi sợ hãi này không giống bất kỳ cảm giác sợ hãi nào trước kia, thậm chí còn khủng khiếp hơn cả nỗi sợ cái chết. Tôi cố sức dụi mắt, vô thức chớp mắt liên tục, mãi cho đến khi hai mắt tôi đau nhức mới dừng lại được.

Sau đó tôi lập tức nhớ tới Phan Tử, tôi bò qua, lay lay anh ấy, định gọi anh ấy dậy để hỏi xem anh ấy có nhìn thấy ánh sáng hay không. Lay lay mấy cái, tôi phát hiện ra cả người anh ấy nóng hầm hập, rõ ràng lại đang phát sốt. Lay suốt nửa ngày mà không tỉnh.

Tôi ngồi xuống thầm nghĩ toi rồi, bèn hít sâu vài hơi. Nhớ đến Muộn Du Bình và Bàn Tử, nếu tôi đã bị mù thật rồi, như vậy có thể đây là một dạng mù đột ngột, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó, ví dụ như bị ánh sáng làm tổn thương giác mạc hoặc là trúng độc gì đó, con người ta không thể nào tự dưng vô duyên vô cớ mà lại bị mù được. Cho nên, rất có thể nạn nhân không chỉ có một mình tôi.

Giả như bọn họ không bị mù, chỉ có mình tôi là nạn nhân, vậy thì có thể bọn họ vẫn ở ngay bên ngoài lều, chỉ là không phát ra âm thanh gì cả. Tôi lập tức bò ra một bên lều, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, khẽ gọi mấy tiếng: “Bàn Tử!”

Đợi một hồi lâu, không có ai đáp lại.

Tiếng tôi gọi không tính là quá nhỏ, ở nơi yên tĩnh như thế này không thể nào không nghe thấy được, trừ phi cả hai người họ đều đang ngủ, nhưng mà Muộn Du Bình chắc chắn không ngủ.

Tôi đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm bọn họ chắc chắn cũng gặp chuyện gì rồi, bèn ngồi xuống, nghĩ đến những suy đoán của chúng tôi mấy tiếng trước liền lập tức sởn gai ốc. Chẳng lẽ đây là do bọn chú Ba gặp phải biến cố gì?

Ở doanh trại này có thể khiến người ta bị mù?

Đầu óc tôi loạn cào cào cả lên, thật không thể nào hiểu nổi, chúng tôi đã nghĩ đến vô số tình huống, nhưng vốn không hề nghĩ đến tình huống này.

Ở nơi như thế này, đối với một nhóm người bình thường mà nói, đột nhiên bị mù chẳng khác nào cả nhóm chết sạch, thậm chí còn đáng sợ hơn cả chết ấy chứ.

Toàn thân tôi run rẩy lẩy bẩy, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, nghĩ đến cảnh tôi phải lần mò trong rừng mưa mà không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, lại không có thính giác nhạy bén để thích ứng của người mù, cái chết chỉ còn là vấn đề thời gian, hơn nữa, trước khi chết, chỉ e là sẽ phải trải qua những trải nghiệm hết sức khủng khiếp.

Nhưng mà, rốt cuộc là thứ gì đã khiến tôi bị mù? Đồ ăn? Lương khô đó chúng tôi ăn suốt dọc đường mà có làm sao đâu, lẽ nào là do di tích ở đây?

Tôi coi như là vẫn còn bình tĩnh, có lẽ là bởi vì tôi vẫn không thể nào chấp nhận được sự thực rằng tôi đã bị mù. Đúng lúc này, ở bên ngoài lều, từ một nơi rất xa, bỗng vang lên một tiếng nói chuyện kỳ quái.

Tôi rùng mình một cái, lập tức dỏng tai lên lắng nghe, chợt nghe thấy âm thanh giống tiếng bộ đàm tĩnh điện mà chúng tôi từng nghe thấy khi ở trong rừng, âm thanh lúc cao lúc thấp, quỷ dị không nói nên lời.

Trong đầu tôi hiện lên cái bóng người dữ tợn đứng thẳng mình trông như loài rắn nọ, không khỏi nghẹn cả họng. Mẹ kiếp cái thứ của nợ này đúng là âm hồn bất tán.

Cái thứ phát ra âm thanh này rốt cuộc là thứ gì cơ chứ? Liệu có phải A Ninh thật hay không? Nếu mắt tôi vẫn còn nhìn được, tôi thực muốn lén dòm ra ngoài nhìn xem, mẹ kiếp, thế mà lúc này tôi lại bị mù.

Có điều, cho dù thứ này không phải rắn, thì cũng hành động cùng với bọn rắn vậy, rõ ràng lũ rắn độc này đã có mặt ở gần doanh địa. Lúc này, tôi chợt căng thẳng mà nghĩ đến tấm mành cửa lều, vừa nãy tôi đã đóng cửa lều hay chưa? Tôi không nhìn thấy gì nên không biết được, tôi phải đi lần mò xem sao.

Vừa nghĩ xong liền lập tức mò ra cửa lều, tôi run rẩy đưa tay sờ lấy, bỗng nhiên, từ ngoài cửa có một người xộc vào, húc tôi ngã nhào. Tôi vừa đứng lên thì đã bị người này đè nghiến xuống, rồi bị bịt chặt miệng.

Tôi sợ chết khiếp, nhưng đã ngửi thấy ngay mùi mồ hôi thối hoắc trên người Bàn Tử. Sau đó, một món đồ được dí vào mặt tôi. Tôi sờ sờ, thì ra là mặt nạ phòng độc.

Tôi liền không giãy giụa nữa, đeo mặt nạ vào, chợt nghe Bàn Tử khẽ nói: “Đừng hoảng, trong sương có độc, cậu đeo mặt nạ vào là nhìn thấy được ngay, tuyệt đối đừng nói lớn tiếng, bốn phía xung quanh doanh địa này toàn là rắn.”

Tôi nghe xong lập tức gật đầu. Bàn Tử liền buông tôi ra, tôi lại thì thầm hỏi: “Vừa rồi hai người chạy đâu?”

“Mụ nội nó, nói ra dài dòng lắm.” Bàn Tử bảo: “Cậu tưởng mò mẫm kiếm mấy cái mặt nạ phòng độc mà dễ à.”

Tôi chửi ai bảo nhà anh không chịu nghe tôi. Đúng lúc ấy, tiếng tĩnh điện quỷ dị kia lại vang lên một hồi, cách chúng tôi đã gần hơn rất nhiều, Bàn Tử lập tức căng thẳng, xuỵt một tiếng. “Đừng nói chuyện.”

Tôi lập tức im mồm. Tiếp đó, tôi chợt nghe thấy tiếng Bàn Tử lục lọi đồ đạc, lật lật giở giở chả biết là lật giở cái gì, rồi lập tức nhét vào trong tay tôi. Tôi sờ một cái liền biết đó là một con dao găm. Tôi nghĩ thầm anh định làm cái gì vậy, thì lại nghe thấy tiếng anh ta lần sờ ra đến cửa lều.

Tôi lập tức mò qua túm anh ta lại, không cho động đậy. Anh ta bèn đẩy tôi ra, khẽ giọng bảo: “Tiểu Ca bị cắn, tôi phải đi cứu ngay, cậu cứ chờ ở đây, tuyệt đối đừng làm gì cả, đến khi nhìn thấy được hẵng nói!”

Tôi nghe xong mà trong đầu nổ bùm một tiếng, không thể nào, còn chưa kịp suy nghĩ thông suốt, Bàn Tử đã chạy ra ngoài. Tôi cứng đờ tại chỗ. Cảm thấy trời đất như chao đảo.

Thứ nhất, kinh hoàng là vì nghe tin Muộn Du Bình bị cắn. Bàn Tử chẳng nói rõ ràng cái gì cả, nhưng mà lũ rắn này độc không gì sánh được, đã bị cắn rồi thì có cứu được không, tôi không dám nghĩ tới ngữa. Thứ hai, kinh hoàng là vì Muộn Du Bình với thân thủ và khả năng cảnh giác cao đến vậy mà vẫn bị cắn, rốt cuộc tình hình bên ngoài là như thế nào.

Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, thật sự muốn chui ra ngoài xem xem, nhưng mẹ kiếp lại đếch nhìn thấy gì cả. Lúc này lại có một ý nghĩ hết sức xui xẻo, rằng ngộ nhỡ Bàn Tử cũng trúng chiêu thì làm sao bây giờ, mẹ kiếp chỉ còn mình tôi ở đây, mang theo Phan Tử, thực sự là quá khủng khiếp.

Thật không thể tả rõ được cái cảm giác lo âu sốt ruột này, trước mặt thì đen sì, không biết phải bao lâu mới hồi phục thị lực được, mà tình hình bên ngoài đã nguy hiểm vô cùng. Tôi sờ con dao găm trong tay, toàn thân cứng ngắc như đã chết đứng, nghĩ thầm Bàn Tử đưa tôi vật này không biết là để tôi tự sát hay là tự vệ nữa.

Nhưng không còn cách nào, tôi chẳng làm được cái gì cả, chỉ có thể ngồi im một chỗ. Vừa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, vừa co rúm mình lại cố gắng kìm chế cảm giác muốn xông lên ứng chiến.

Cứ ngồi lắng nghe như vậy mà vẫn không nghe thấy tiếng động gì ở bên ngoài, thực sự không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng toàn là rắn ở bên ngoài là như thế nào. Tiếng tĩnh điện không tiến lại gần nữa, nhưng vẫn cứ vang lên lúc bật lúc ngắt. Nghe khoảng cách thì gần nhất là ở sát mép doanh địa bọn tôi, nhưng nó không tới gần thêm bước nào nữa.

Không biết đã qua bao lâu – tôi hoàn toàn không còn khái niệm về thời gian nữa rồi, trong khoảng thời gian đó trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗi – tôi hơi bình tĩnh xuống một chút, con người không thể liên tục duy trì một trạng thái cảm xúc mãi được, sau khi căng thẳng đến mức cực hạn, cơ thể lại bắt đầu mềm nhũn ra.

Dần dần, trước mắt tôi bắt đầu mờ mờ ảo ảo, màu đen dần biến mất, nhưng không biết có phải giống như thủy triều lúc lên lúc xuống hay không mà khi màu đen nhạt dần, bên trong màu đen trước mắt ấy lại xuất hiện một tầng sương mù xám tro mờ mờ nhòa nhòa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng rồi. Tôi không biết làm sao để hồi phục nhanh lên một chút, thế là bèn chớp mắt liên tục.

Dần dần, lớp sương xám tro kia càng ngày càng trắng, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh, bên trong màu xám nhanh chóng xuất hiện một vài đường nét.

Đây có hơi giống với cảm giác mắt bị cận thị nặng, tôi lúc lắc đầu, phát hiện ánh sáng trước mắt là do đèn mỏ chưa tắt. Tôi bèn cầm nó lên chiếu xung quanh một lượt, quả nhiên ánh sáng trước mắt có thay đổi. Đúng là mắt tôi đã tốt lên rồi.

Nhưng bây giờ vẫn còn mờ mờ ảo ảo, tôi vẫn không thể nhìn rõ được cửa lều ở chỗ nào, chỉ có thể nhìn thấy một vài cái bóng mờ mờ.

Nghe nói Mao Trạch Đông sau khi phẫu thuật chữa đục thủy tinh thể thì rơm rớm nước mắt, hiện giờ tôi cũng cảm nhận được sâu sắc cái cảm giác buồn vui lẫn lộn đó, có nhiều thứ mất đi rồi mới hiểu được nó quý giá đến nhường nào. Ngay khi tôi định dựa vào cái thị lực mờ mờ đó để đi xem Phan Tử thì đột nhiên, tôi nhìn thấy trong bóng tối trước mặt có một cái bóng đang chuyển động.

Mọi thứ trước mắt tôi mờ nhòe vô cùng, thậm chí còn không phân ra nổi các đường nét, nhưng tôi vẫn biết trước mắt mình có thứ gì đang động đậy. Tôi không tin vào thị giác của mình lắm, cứ nghĩ đó là ảo giác xảy ra khi thị giác đang dần hồi phục, không để ý cho lắm, cứ đi lần mò về phía Phan Tử. Chẳng mấy chốc đã mò được đến tay của Phan Tử, nhiệt độ bình thường, tôi thầm kinh ngạc, đã hạ sốt rồi. Cũng tốt, hiện giờ với tình trạng thế này thì không thể tiêm cho anh ấy được.

Tôi bèn lần sờ tìm ấm nước, định cho anh ấy uống mấy ngụm, vừa quay người lại bỗng lại thấy trước mắt có vật gì lóe lên một cái. Lúc này thị lực tôi dần dần tốt lên, tôi nhận thấy động tác của cái bóng vừa xẹt qua trước mặt tôi vô cùng quỷ dị, không giống ảo giác.

Tôi ngây người ra một lúc, liền quay đầu về phía cái bóng kia, căng mắt ra mà nhìn, thì thấy một bóng đen nhòe nhòe như sương mù, nhìn xem thì hình như là một thứ có tứ chi.

Toàn thân tôi sởn gai ốc, nghĩ thầm chẳng lẽ trong lều còn có cái gì đã chui vào trong lúc tôi bị mù?

Bàn Tử? Muộn Du Bình? Nhưng nếu là họ thì họ không thể cứ im ỉm không nói một lời được, tôi lập tức siết chặt con dao trong tay.

Cái bóng kia lại chuyển động, động tác cực nhanh, tôi liền không kìm được khẽ quát một tiếng: “Ai?”

Cái bóng kia chợt dừng lại, sau đó, động tác lại còn nhanh hơn, tôi thấy nó chạy đến một chỗ, rung lắc không ngừng, thị lực của tôi dần dần tụ lại một điểm, nhìn hình dáng động tác kia, tôi nhận ra nó đang lục lọi một cái ba lô, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, hơn nữa, tôi có ngửi được một mùi bùn lầy nồng nặc.

Tôi thầm ui da một tiếng, nghĩ thầm người này chắc chắn cũng bôi nước bùn lên người, là ai nhỉ? Nghĩ rồi, tôi chầm chậm nhúc nhích, dần tiến đến gần cái bóng đó.

Còn chưa kịp bổ nhào qua, cái bóng kia lại chuyển động, sau đó đứng vụt lên, phóng vọt đi, đầu óc tôi còn chưa kịp phản ứng, đã không nhìn thấy đâu nữa.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, tôi có chút khó hiểu, thầm nghĩ chả lẽ lại là tôi ảo giác ư. Tôi nhớ trong phim có nói, lúc mới hồi phục thị giác thì hình ảnh sẽ bị kéo chậm lại, chẳng lẽ hình ảnh tôi thấy đó là cảnh Bàn Tử lúc nãy đi vào?

Gần như là cùng lúc, đột nhiên chớp tối chớp sáng rồi có âm thanh thở hổn hển vang lên, tôi nhìn thấy một cái bóng chồng chéo nhau rất lớn vọt vào trong lều, gần như là ngã dúi vào trong lều vậy, sau đó, tôi nghe thấy tiếng Bàn Tử hổn hển nói: “Tắt đèn! Tắt đèn mỏ đi!’

Tôi không kịp phản ứng đã bị anh ta giựt lấy chiếc đèn. Đèn lập tức tắt. Ánh sáng xung quanh tôi vụt biến mất. Anh ta khẽ nói: “Nằm xuống, im lặng, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng có phát ra bất kỳ tiếng động nào.”

Tôi lập tức nằm xuống, có thể cảm thấy Bàn Tử cũng nằm xuống, lúc đầu còn nghe tiếng anh ta thở hổn hển, nhưng cảm thấy anh ta đang cố gắng kìm chế tiếng thở đó. Chẳng mấy chốc, tiếng thở yếu dần đi, tôi đang buồn bực vì sao lại phải nằm xuống cơ chứ, bỗng chợt nghe thấy một tiếng “Binh!” vang lên, hình như có thứ gì đập vào căn lều bên cạnh, đập rất mạnh. Ngay sau đó, lại nghe thấ tiếng nứt vỡ của thanh giá lều bị bẻ gãy. Sau đó lại nghe thấy tiếng lều bị sụp, hiển nhiên căn lều ngay sát cạnh đã bị phá sập rồi.

Mặt tôi xanh mét, còn chưa kịp phản ứng, căn lều của chúng tôi lập tức rung bần bật, hiển nhiên là bị cái gì đó đụng phải.

Tôi lập tức cảm giác đỉnh đầu mình bị đâm một cú, bèn lập tức ôm đầu, nghĩ rằng đợt tấn công tiếp theo chính là nhằm vào căn lều này.

Nhưng thật không ngờ lại chẳng có đợt tấn công này, tôi cứ thế ôm đầu được mấy phút, tiếng đánh nhau dữ dội lại vang lên ở phía xa.

Tôi nghĩ thầm thế này là thế nào? Bên ngoài có thứ gì? Vừa định nói với Bàn Tử hay là chúng ta chạy đi, vừa há mồm đã bị Bàn Tử bịt kín miệng.

Bên ngoài lại có vài tiếng động cực lớn vang lên, lại là tiếng lều bị phá sập, mấy phút sau, cũng là những tiếng động như vậy, cứ thế giằng co đủ nửa tiếng đồng hồ, xa xa gần gần, tôi đoán cũng phải đến mười mấy căn lều bị phá sập rồi, chúng tôi cứ nằm ở đây, mỗi lần nghe tiếng đập phá tim lại như ngừng đập, cảm giác giày vò này thật giống như bị ném bom vậy, không biết lúc nào bom sẽ rơi xuống đầu.

Mãi cho đến khi yên tĩnh một hồi lâu, chúng tôi mới dần dần nhận ra đợt tấn công này có lẽ đã kết thúc rồi, dần dần, cũng không biết là ai phản ứng đầu tiên nữa, chúng tôi ngồi dậy, tôi nhận ra mắt tôi cơ bản là đã hồi phục rồi. Tuy vẫn còn hơi mờ mờ, nhưng đã có thể nhận biết được màu sắc và đường nét rồi.

Lại lần mò sờ soạng một lúc, mới phát hiện ra, mình nhìn vẫn thấy mờ mờ là bởi vì trên mặt kính của mặt nạ phòng độc bị ám một tầng sương, lau đi là lại rõ ràng.

Tôi liền nhìn thấy Bàn Tử và Muộn Du Bình. Muộn Du Bình bị thương, bụm lấy cổ tay, còn Bàn Tử toàn thân đầy vết máu. Cả hai người đầy bùn, nhếch nhác như thể vừa chui ra khỏi chuồng heo vậy. Hiển nhiên đêm qua họ đã trải qua một trận hỗn loạn cực kỳ ác liệt.

Chúng tôi vẫn không dám nói gì, đợi một lúc sau, Bàn Tử mới len lén vén mành cửa lều lên, vừa vén lên thì ánh sáng tràn vào trong, hóa ra trời đã sáng.

Sau đó, anh ta dè dặt bước ra ngoài. Tôi hỏi Muộn Du Bình, hắn xua tay nói không sao đâu, cũng theo sát phía sau Bàn Tử ra ngoài dò xét, tôi cũng đi theo.

Sương mù đã tan bớt kha khá, ánh nắng ban mai tuy vẫn rất tối, nhưng đã có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ, tôi đi ra nhìn xem, liền sợ đến ngây cả người.

Khắp doanh địa xung quanh chúng tôi đều đã sụp đổ hết, tất cả các căn lều đều bị phá sập, như thể vừa gặp phải một cơn lốc xoáy khổng lồ. Cả một khu vực rộng lớn chỉ còn lại mỗi căn lều của chúng tôi trơ trọi đứng đó. Khắp bốn phía chẳng có gì cả, không có thứ đã tấn công chúng tôi kia, cũng không có bất kỳ dấu vết nào của rắn.

Bàn Tử chửi một tiếng, ngồi vào bên đống lửa đã tắt. Tôi trợn mắt há mồm không thể phản ứng được gì, lúc này, ở đằng sau có tiếng ngã phịch xuống đất, tôi quay lại nhìn, Muộn Du Bình đã té xỉu ngã dưới đất.