Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 5 - Chương 85: Đêm thứ hai: Bí mật




Tôi nghe xong liền thầm chửi mắng trong bụng. Bàn Tử nghe thấy động tĩnh của tôi, ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt lại lúng túng, lập tức nói: “Tỉnh rồi? Đến đây đến đây, để phần cơm cho cậu đây, mau ăn cho nóng.”

Tôi trợn mắt nói: “Anh vừa nói cái gì đó? Có chuyện gì anh không muốn tôi biết?”

Thường khi mới ngủ dậy, sắc mặt tôi rất xấu, hơn nữa, bây giờ tôi căm nhất là bị người khác lừa gạt, tuy rằng tôi biết cái chuyện mà Bàn Tử không thể nói cho tôi biết chả đáng tin tí nào, nhưng tôi vẫn vô cùng khó chịu.

Bàn Tử làm tôi giật mình, lại còn giả ngu: “Cái gì mà không muốn cậu biết? Tôi nói, là không muốn cậu bị mệt, cậu nghe lộn rồi chăng?”

Tôi “hứ” một tiếng, ngồi xuống cạnh anh ta nói: “Được được, anh đừng tưởng anh là chú Ba tôi nhé, anh bịp tôi không nổi đâu, rốt cuộc là có việc gì? Nói mau, không tôi không để anh yên đâu.”

Bàn Tử nhìn sắc mặt tôi, tôi nhìn anh ta tuyệt không nhượng bộ, giục: “Nói đi chứ. Lộ tẩy cả rồi còn định giấu nữa, có gì không thể nói tôi được à? Nếu anh không nói, vậy chúng ta mỗi người một ngả đi, anh biết tôi hận nhất là bị giấu diếm lừa gạt mà, tôi nói được làm được đấy, bằng không anh cứ trơ mắt mà trông tôi chết ngay chỗ này đây.”

Bàn Tử bèn gãi đầu: “Ôi mẹ kiếp, chú học đâu ra cái lối kêu khóc om sòm của đám đàn bà thế? Lại còn đòi sống đòi chết nữa chứ, tôi không nói âu cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi mà.”

Tôi mắng: “Thôi cái kiểu này đi, lời này tôi nghe mòn tai rồi, tốt hay không tốt tự tôi phán đoán được, rốt cuộc là chuyện gì?”

Đương nhiên tôi chỉ nói vậy thôi, nhưng mà tôi biết Bàn Tử không giống chú Ba, trong tình huống thế này anh ta thường không kiên trì được, bằng không, anh ta không chịu nổi bầu không khí như thế này. Bàn Tử không phải là một kẻ quá cố chấp, tôi rất thích điểm này ở anh ta.

Quả nhiên, Bàn Tử bèn liếc nhìn Muộn Du Bình một cái, Muộn Du Bình không có ý kiến gì, anh ta bèn thở dài nói: “Cậu đi theo tôi xem cái này.”

Tôi không đi nổi, Bàn Tử bèn đỡ tôi, đi ra chỗ lán che nắng, các tập tài liệu đặt ở đó đã được sắp xếp, hiển nhiên bọn họ vừa đọc qua rồi. Bàn Tử xếp gọn tất cả các tập tài liệu, để lộ mặt đá phía dưới, tôi liền nhìn thấy trên mặt đá bằng phẳng bên dưới tập tài liệu có mấy chữ to tướng viết bằng than đen.

Buổi đêm trời tối, nơi này lại cách đống lửa trại khá xa, không nhìn thấy rõ lắm, Bàn Tử bèn bật đèn mỏ chiếu sáng cho tôi xem, tôi tiến đến mấy bước đọc lướt, liền ngây ngẩn cả người.

Đó là một câu:

“Chúng tôi đã tìm được lối vào Chung cực, vào rồi quyết không quay lại, từ đây vĩnh biệt, tâm nguyện đã thành, không oán không hối.

Nơi này nguy hiểm, mọi người mau đi chớ ở lại.”

Tôi liền ngẩn người ra, Bàn Tử đứng sau lưng nói với tôi: “Lúc tôi thu dọn đống giấy tờ này thì nhìn thấy, vốn định che lại không cho cậu xem, kẻo cậu lại lâm vào bế tắc… Chú Ba cậu lần này gần như là ôm quyết tâm đến chết rồi, hơn nữa, mẹ kiếp ông ta còn chọn bỏ rơi cậu vĩnh viễn đấy.”

Đây đúng là nét chữ của chú Ba, tuy viết không ngay ngắn cho lắm, nhưng qua nhiều năm làm bản rập đến vậy, tôi có thể nhận ra được những nét chữ viết theo thói quen trong đó, chữ viết khá ngoáy, hiển nhiên là viết trong tình huống tương đối gấp gáp.

Tôi có hơi đờ ra không phản ứng được, nhưng trong lòng tĩnh lặng lạ thường, không có bất kỳ ưu tư nào, trong đầu trống rỗng. Tôi cứ tưởng mình sẽ phải có cảm xúc gì đó, ví dụ như lo lắng, phẫn nộ hay gì đó tương tự, thế nhưng tôi lại không cảm thấy gì cả.

Bàn Tử tưởng tôi tâm trạng suy sụp, vỗ vỗ tôi, không nói lời nào. Tôi lại gần mấy bước, nhìn những chữ kia, tâm tình vẫn không tài nào gợn lên được một chút sóng nào.

Nỗi lo âu cho sự an nguy của chú Ba đã bị hành trình dài đằng đẵng này bào mòn đến mức gần như không còn rồi, tuy rằng tôi vẫn hy vọng chú không gặp phải chuyện gì, nhưng ở trong tình cảnh như thế này, dù xảy ra chuyện cũng không phải lạ lùng gì. Tôi cũng đã giác ngộ, bản thân mình chắc cũng chết, như vậy, ở nơi đây, cái chết đã không còn là vấn đề mà tôi cần phải lo lắng.

Giống như trong chiến tranh vậy, khi ở trong tình cảnh mà ai ai cũng rất có thể sẽ phải chết, thì lúc ấy mọi người chỉ quan tâm đến kết quả, chứ không phải an nguy của cá nhân ai cả.

Tôi bỗng cảm thấy mình đã hiểu được chú Ba, một câu này xuất hiện ở đây, đã là sự quan tâm lớn nhất mà chú dành cho tôi rồi. Nếu như đổi lại vị trí cho nhau, tôi đang truy tìm một bí mật mà không thể nói cho cháu trai biết, bí mật ấy đã ở ngay gần kề trước mắt tôi rồi, mà con đường phía trược cực kỳ hung hiểm, chú không mong muốn tôi cùng lao vào mạo hiểm, cũng không muốn nói cho tôi biết chân tướng sự việc, như vậy, đây là cách tốt nhất vậy.

Hơn nữa, nếu là tôi của trước kia, có lẽ, giờ tôi đã nước mắt ròng ròng, từ nay chú Ba không bao giờ xuất hiện, còn tôi, ôm một bụng nuối tiếc trong lòng, cho đến khi thời gian xóa mờ dần mọi thứ.

Thế nhưng, vấn đề là tôi đã không còn là tôi của hôm qua nữa. Hiện giờ, thứ mà tôi truy tìm chính là câu đố khổng lồ đằng sau tất cả mọi việc chứ không phải là bản thân chú Ba nữa rồi, cho nên, dòng chữ này đối với tôi chỉ có duy nhất một ý nghĩa, đó là chú Ba còn sống, chú đã tìm được đường. Tình hình hoàn toàn không khác lúc trước, đây có lẽ cũng là nguyên nhân vì sao trong lòng tôi lại tĩnh lặng đến thế.

Không biết đây là một sự tiến bộ của tôi, hay là vì tôi mệt mỏi, hoặc có lẽ tất cả cũng chỉ là viện cớ, chú Ba đã cách tôi rất xa rất xa rồi.

Tôi lẳng lặng nhìn một hồi, rồi xoay người, Bàn Tử bắt đầu chụp lấy bả vai của tôi, an ủi mà nói: “Tôi đã nói là không cho cậu xem rồi, tại cậu chẳng nghe lời ông Béo nhà cậu mà giờ thêm phiền não rồi đấy. Việc này cậu cũng không thể làm gì được, thôi đừng nghĩ nhiều nữa.”

Tôi không muốn giải thích nỗi lòng mình cho anh ta nghe, nên không đáp lại. Anh ta khoác vai tôi dìu tôi quay về bên đống lửa, xúc đầy bát thức ăn cho tôi, bảo tôi ăn trước.

Thức ăn là món cháo đặc nấu từ lương khô đun với nước, tôi ăn mà chẳng có khẩu vị gì, ăn rất chậm, Bàn Tử lại tiếp tục an ủi tôi, nói: “Chú Ba cậu không phải kẻ tầm thường, người phi phàm tất có kết cục phi phàm, có số có má hết cả rồi. Mấy cả, ông ta dầy dạn kinh nghiệm như thế, chưa chắc đã không trở về đâu.”

Tôi thở dài, nói tôi không sao, tôi đã quen với cái kiểu này rồi. Bây giờ tôi chỉ là đang nghĩ, lối vào ở chỗ nào.

Khi ở trong rừng mưa, tôi đã dự đoán rất có khả năng sẽ không gặp được bọn chú Ba, bởi vì khói hiệu màu đỏ có nghĩa là nguy hiểm, như vậy, người đốt khói chắc chắn sẽ không ở yên tại chỗ đốt khói được. Lúc đó, tôi đã thầm suy đoán, có thể chú Ba sau khi đốt khói liền lập tức rời đi luôn.

Bây giờ, rõ ràng là phần lớn dự đoán đều đúng, chỉ là không ngờ chú Ba lại tìm được lối vào, vậy có nghĩa là vị trí của bọn họ đã hoàn toàn không thể đoán biết được rồi.

Chú Ba dựng trại ở đây, rồi phát hiện ra lối vào. Sau đó, có lẽ bọn họ bắt đầu thu xếp trang bị, ung dung rời khỏi nơi này, để lại một doanh địa trống không. Để tôi không bám theo sau, chú bèn đốt khói hiệu màu đỏ, rồi để lại lời nhắn ở đây, sau đó tiến vào trong lối vào, không quay lại nữa.

Chú nói, lần này đi không có đường về, chú Ba vốn không phải kẻ cam chịu số phận, vậy bên trong lối vào này ắt hẳn là cực kỳ hung hiểm, đến mức chú đoán được mình tất sẽ chết, hoặc có ý nói, vì một vài lý do nào đó mà sau khi tiến vào, chú hoàn toàn không thể trở về được nữa.

Nhìn qua thì sự việc có vẻ là như vậy.

Căn cứ vào phán đoán này, lối vào ắt hẳn phải ở quanh khu vực này, hoặc là ở trong ngôi đền thần này chẳng hạn. Tôi không biết trong tay chú Ba có bao nhiêu thông tin, nhưng chắc hẳn không phải là tìm bừa, nhất định là phải dựa theo manh mối hoặc dấu tích nào đó, về điểm này chúng tôi hoàn toàn không hay biết, nhưng chưa chắc đã không suy đoán ra được.

Bàn Tử nói: “Vậy lát nữa tụi mình đi tìm xung quanh xem có đầu mối nào không, có khi sẽ phát hiện ra gì đó cũng nên. Đúng không, Tiểu Ca?”

Anh ta hỏi Muộn Du Bình, nháy mắt ra hiệu với hắn, hiển nhiên là muốn Muộn Du Bình cũng an ủi dỗ dành tôi một chút. Nhưng Muộn Du Bình lại lắc đầu. Tôi nhìn hắn, hắn liền nói: “Ngô Tam Tỉnh nếu đã viết như thế, tức là đã chắc chắn chúng ta không thể tìm được nơi đó.”

“Vì sao?” Bàn Tử liền không phục.

Muộn Du Bình nhìn đống lửa, lạnh nhạt nói: “Ngô Tam Tỉnh suy tính tỉ mỉ, biết chúng ta đọc được lời nhắn sẽ nghĩ rằng lối vào ở gần đây, ông ta không muốn Ngô Tà xông pha hiểm nguy, cho nên nếu như lối vào rất dễ tìm thì ông ta đương nhiên sẽ không để lại lời nhắn làm gì. Ông ta sở dĩ nhắn lại, chứng tỏ lối vào này rất khó phát hiện, hoặc là cho dù có phát hiện, chúng ta cũng không thể nào đi vào được.”

Hắn nói có lý, tôi thở dài, nghĩ rằng, cho dù quả thực có manh mối gì, thì để đảm bảo an toàn, có lẽ cũng bị chú phá hủy sạch rồi.

Bàn Tử liền buồn bực nói: “Vậy tụi mình đi một chuyến trắng tay?”

Muộn Du Bình lắc đầu: “Đối với mấy người, đây có lẽ là một chuyện tốt.”

“Mẹ kiếp ông Béo nhà chú mày chạy suốt hơn ngàn cây số, băng qua hoang mạc lại băng qua sa mạc, chui vào rừng rậm đến tận đây, sau đó tắm nắng rồi quay về, thế mà bảo chuyện tốt?” Bàn Tử dựa mình vào tảng đá vò đầu bứt tai. “Ở đây đến đồng nát sắt vụn cũng không có, chuyến này đúng là lỗ thấy bà nội luôn.”

Muộn Du Bình ngẩng đầu lên nói: “Có điều, muốn tìm thấy lối vào, cũng chưa chắc đã hoàn toàn hết cách.” Hắn nhìn doanh địa chung quanh: “Vả lại, doanh địa này không ổn cho lắm, không giống như chỉ đơn giản là rời đi, lời của Ngô Tam Tỉnh chưa hẳn đã đáng tin.”