Tôi lập tức kêu to. Bàn Tử vừa thấy sắc mặt tôi biến đổi, phản ứng cực nhanh, không cần nhìn đã lập tức dùng báng súng phang một cú về phía sau. Nhưng đã chậm, bóng đen kia rụt lại né tránh rồivồ tới. Tôi liền thấy một đống gì đó đầy vảy từ trong bóng tối bắn ra ngoài nhanh như chớp, loáng cái đã cuốn về phía Bàn Tử.
Bàn Tử đúng là không phải đèn cạn dầu, cơ thể béo mập như thế mà phản ứng lại nhanh như vậy, thuận thế lộn một vòng ra ngoài. Anh ta né ra, ánh sáng cây đuốc chiếu ra phía sau anh ta, tôi tức thì nhìn thấy rõ ràng bộ mặt thật của cái bóng kia. Đó là một con mãng xà to tướng như cái thùng nước, có màu vàng nâu, toàn thân đầy máu, cái đầu trăn to tướng gục xuống, có thể nhìn thấy trên mình trăn toàn là vết thương đạn bắn, máu thịt lẫn lộn.
Tôi nhìn mà trong đầu lóe lên một tia sáng, lập tức nhận ra, đó chính là một trong hai con trăn to đã tập kích bọn tôi khi ở trong hẻm núi. Thế mà lại đụng phải nó ở đây.
Con trăn tấn công thất bại một chiêu, gần như không hề dừng lại, nó rụt đầu trở về, há ngoác cái miệng to như cái chậu máu, nhào về phía Bàn Tử địnhcắn.
Lúc này Bàn Tử cũng không thể tránh, lập tức cặp mông béo của anh ta bị đớp một cú ngay chính giữa, sức lực của con trăn rất lớn, nó cuộn mình một cái đã cuốn cả Bàn Tử vào, kéo lên giữa không trung, chuẩn bị siết chết.
Bàn Tử không có công phu súc cốt để thoát thân như Muộn Du Bình, không thể cựa quậy được gì, súng thì bị vứt ở một bên, ở giữa không trung gào thét, cái đầu bị lộn ngược xuống, quay quay mấy vòng.
Tôi không biết lấy đâu ra dũng khí, lập tức xông lên dùng đuốc xua rắn, nhưng đây đúng là trò ngu xuẩn, tôi bị thân rắn cuộn tròn húc một cái, ngã văng ra ngoài, cây đuốc đập phải chính quần của mình, làm cái quần nãy đã bị cháy chả còn thừa bao nhiêu lại bốc lửa. Tôi lăn lộn một lúc dập lửa, Bàn Tử đã bị cuốn vào trong tán cây.
Tôi phát hoảng cả lên, lúc này tay vơ phải khẩu súng trường, lập tức nhặt lên, cứ thế nằm trên mặt đất, một tay cầm súng lên nhắm về phía đầu trăn.
Mãi mà không nổ súng, sức giật của súng làm rách toạc cả gan bàn tay của tôi, nhưng mà một tay nổ súng thực sự quá gượng, ở cự ly gần như thế mà lại không bắn trúng, đạn bay trật ra ngoài, bắn vào thân cây bên cạnh.
Tôi đứng lên, còn định nổ súng tiếp, bỗng nhiên từ trên cây vang lên một tiếng nghiến răng: “Cậu Ba, ném súng cho tôi!”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, Phan Tử ở đó, vẫn chưa chết. Từ giữa các cành cây thò ra một cánh tay đầy máu: “Mau lên!!!”
Tôi lập tức ném khẩu súng lên, anh ấy một tay chộp được, loạng choạng tựa vào cành cây, không nhắm vào trăn, mà nhắm vào một cành cây to bên cạnh con trăn, cắn răng nã liền ba phát súng.
Ở cự ly gần thì đường kính nòng súng cỡ này cũng là quá to rồi, một cành cây to lập tức bị bắn ra một lỗ thủng, bản thân con trăn vốn rất nặng, hơn nữa, có thêm Bàn Tử đè nghiến xuống cành cây liền gãy luôn. Cành cây nặng nề rơi xuống đất, gần như là cả một cái thân cây đổ xuống đất.
Lần này ngã rất nặng. Con trăn bị ngã đến choáng váng, rồi lại lập tức cuộn tròn lại, nhất thời không biết là ai tập kích nó. Bàn Tử thừa dịp trong chớp mắt khi con trăn cuộn tròn mình trở lại, thoát ra khỏi mình trăn, lăn đến bên chân tôi. Lúc này anh ta đỏ mặt tía tai, ngay cả hơi sức để đứng lên cũng không có, tôi kéo nách anh ta, kéo anh ta ra phía sau cái cây, chẳng ngờ anh ta liền nôn thốc nôn tháo.
Tôi nghĩ thầm toi rồi, không phải là nội tạng đã bị cắn nát rồi đấy chứ? Bèn vội hỏi anh ta làm sao.
Anh ta đẩy tôi ra, đứng lên cực kỳ khổ sở, lại nôn thốc ra một bãi bự, rồi mới nói: “Chóng mặt quá, con rắn chó chết, còn choáng hơn cả đi tàu bay lên tận mây xanh…”
Lời còn chưa dứt, con trăn to tướng lại nhào tới, miệng to như cái chậu máu lập tức vòng qua thân cây, cắn trúng bả vai Bàn Tử, tha anh ta đi. Ngay cả tôi cũng bị hất một cái, tôi lộn mình lăn vào trong một bụi cây, Bàn Tử hét lớn một tiếng rồi đập phải thân cây, lăn xuống dưới. Mãng xà không dừng lại, lập tức lại vươn đầu lên, cái mồm lởm chởm đầy răng nhọn há to ra, chuẩn bị đớp Bàn Tử một cú trí mạng.
Tôi thầm kêu lên toi rồi, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên có một cành cây nhỏ từ trên cây ném xuống, rơi đúng vào đầu con trăn bự.
Con trăn ngẩng đầu một cái, lập tức nhìn thấy Phan Tử, tức khắc thay đổi mục tiêu tấn công, liền bắn vọt lên trên cây. Chỉ thấy Phan Tử một tay cầm súng đâm mạnh xuống, lập tức cắm cả khẩu súng trường lẫn bả vai vào thẳng cổ họng con trăn, sau đó con trăn vung đầu nâng cả anh lên trên, còn chưa kịp vặn xoắn lại, thì chợt nghe thấy một tiếng trầm thấp, vùng cổ họng con trăn nổ tung mấy lỗ hổng, đau đớn khiến nó lăn lộn điên cuồng.
Phan Tử bay ra ngoài, ngã vào trong bóng tối, con mãng xà điên cuồng bổ nhào vào khắp bốn phía, sức mạnh khổng lồ hất văng hết các bụi cây bốn phía, cành gãy rơi xuống lả tả như mưa.
Tôi ôm đầu trốn sau cái cây, chỉ thấy vỏ cây cũng bị toác hết xuống, sợ đến mức không dám động đậy gì, suốt hơn mười phút, động tĩnh mới dần dần yên lặng trở lại. Tôi ngó ra nhìn xem, liền thấy con trăn lăn lộn trên mặt đất, co giật vài cái rồi bất động.
Tôi hoàn toàn bối rối, mãi cho đến khi nghe tiếng Bàn Tử gào thét, mới phản ứng kịp, đứng lên chạy tới, Bàn Tử đã hoàn toàn choáng váng, tôi đỡ anh ta dậy, anh ta nhìn tôi mê sảng nói: “Kéo cái thằng lái xe rắn lại đây, nhân lúc ông Béo ta chưa chết, ông đây phải bóp chết mẹ nó.”
Tôi thấy anh ta vẫn còn nói mớ được, chứng tỏ vẫn chưa làm sao cả, bèn đặt anh ta xuống, lại lập tức chạy ra xa, tìm Phan Tử, chỉ sợ anh ấy thực sự lành ít dữ nhiều.
Phan Tử nằm ở dưới tán cây cách đó khoảng hơn sáu bảy mét, cả người đầy máu, tay vẫn còn siết chặt khẩu súng trường đã nổ tung. Nòng súng nổ thành hình hoa loa kèn rồi.
Tôi xông tới, anh ấy hộc ra cả miệng đầy máu, nhìn tôi không nói ra lời. Tôi nhìn người đàn ông tả tơi như một đống bùn lầy này, cơn hoảng loạn xông lên đến tận ót. Tôi tự tát mình mấy cái mới trấn an được một chút. Rồi lập tức bắt đầu cởi áo Phan Tử ra.
Vừa vạch được áo ra, tôi dâng lên một cơn buồn nôn, chỉ thấy trên người anh ấy toàn là lỗ hổng, do bị con trăn gặm lấy kéo lê đi trong bụi cây với tốc độ nhanh mà thành. Cũng may trên người anh ấy vốn toàn là vết sẹo, da dẻ khá cứng chắc, vết thương cũng không sâu.
Tôi lấy ấm nước ra, định rửa vết thương cho anh trước tiên. Anh bèn chật vật giơ một tay lên, dúi cho tôi một thứ, miệng mấp máy một cách khó khăn.
Tôi lấy ra xem, thì ra là chiếc la bàn của anh. Bị lôi đi ác liệt như thế, ngay đến ba lô cũng rơi mất, thế mà anh ấy vẫn cầm chắc thứ này, không hề làm rơi.
Trên la bàn toàn là máu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ký hiệu anh đánh dấu ở đó cùng các góc thước đo, anh chật vật kêu một tiếng: “Tìm ông Ba… cẩn thận… rắn sẽ…” Rồi lên cơn co giật, không nói được gì nữa.
“Rắn sẽ làm sao cơ?” Tôi không hiểu ý của anh, nhưng mà không quan trọng, tôi không khỏi chửi một tiếng, bỏ la bàn vào túi áo trước, bảo anh ấy đừng nói gì nữa. Anh ấy lại hộc ra mấy ngụm máu, ngay cả hít thở cũng bắt đầu khó khăn.
Tôi nghĩ thầm, sao lại có con người cố chấp đến thế. Tôi dùng nước rửa qua loa cho sạch vết thương của anh, sau đó lật ba lô anh ra, lấy thuốc kháng sinh ra, tiêm cho anh một mũi.
Bàn Tử ở một bên đã tỉnh lại, che vết thương khập khiễng đi tới, hỏi tôi tình hình sao rồi.
Kỳ thực tôi không biết tình hình ra sao rồi, tôi thậm chí còn không biết có thể cứu sống được Phan Tử hay không nữa, nhưng tôi vốn không có dũng khí đi chứng thực. Chỉ có thể cố hết sức cứu anh ấy.
Bàn Tử cũng dùng ấm nước rửa sạch vết thương, tiêm cho mình một mũi kháng sinh. Chúng tôi đưa Phan Tử đến bên cạnh xác rắn, tôi ngã ngồi xuống đất, bắt đầu kiểm tra toàn thân cho anh ấy.
Tứ chi đều có mạch đập, hơn nữa cũng không có xu hướng yếu dần đi, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng không dám lơ là, lập tức tìm kiếm khắp toàn thân anh. Suốt dọc đường đi chảy nhiều máu như thế, rất có thể là vỡ động mạch rồi, tôi phải tìm ra vết thương đó, nếu không kịp xử lý, nhất định sẽ bị mất máu mà chết.
Cuối cùng tôi cũng tìm được vết thương đó ở bắp đùi bên trái của Phan Tử, quả thực vết thương sâu đến đáng sợ. Nhưng mà đã cầm máu rồi, kết thành một cục máu đông to như quả cà, bên trên toàn là lá cây nát, có lẽ trong lúc bị tha đi, dưới tình thế cấp bách, Phan Tử đã kịp xử lý.
Vết thương này rửa xong phải khâu lại, nếu không sẽ bị nhiễm trùng mất, kẻo đến lúc đó không giữ lại được cái chân này rồi. Nhưng trên người chúng tôi không có dụng cụ nào có thể xử lý vết thương, tất cả đều trang bị gọn nhẹ rồi.
Lần này, chúng tôi quả thực phải hội họp được với nhóm chú Ba, hơn nữa, phải càng nhanh càng tốt.
Tôi lấy chiếc la bàn Phan Tử đưa ra, lau sạch vết máu bên trên, muốn tìm phương hướng, nhưng tọa độ khắc trên đó tôi xem không hiểu. Đưa Bàn Tử, Bàn Tử cũng lắc đầu, tôi vỗ trán một cái, chửi mình hồi xưa làm cái gì chứ, sao không học hỏi thêm nhiều một chút.
Bàn Tử cũng trong tình trạng kiệt sức, hoàn toàn không còn hơi sức đâu mà vật lộn nữa, nói: “Thôi, giờ chỉ có nước chờ trời sáng, đến được chỗ chú Ba nhà cậu không biết còn mất bao nhiêu thời gian nữa, tụi mình toàn thân máu me be bét, rất dễ dụ thứ khác tới, vẫn là ở lại đây an toàn hơn, hơn nữa, không chầm chậm cho Đại Phan, chỉ e anh ta cũng không vượt qua nổi sự giày vò của chặng đường dài bôn ba này đâu.”
Tôi nhìn Phan Tử, anh đã mê man rồi. Nếu là tôi bị thương nặng như thế, chắc chắn là đã tạch rồi, người này ý chí quả thực là không còn lời nào để nói. Nhưng mà, quả thực là với vết thương thế này, giờ mà di chuyển đúng là không xong. Vì vậy tôi thu dọn ra một khoảng đất trống, tạm thời thu xếp cho Phan Tử, tôi nhìn đồng hồ đeo tay, sắp sáng rồi, trong lòng thầm cầu khấn, anh ấy nhất định phải trụ vững được.
Tôi cởi quần áo đắp cho Phan Tử để anh ấm lên một chút. Tức thì tôi cũng có chút không tỉnh táo nổi, trong tình trạng kiệt sức mà phải trải qua một trận vật lộn ác liệt như thế, tôi cảm thấy toàn thân hơi lả đi.
Tôi bèn ngồi xuống thở dốc, uống ngụm nước. Bàn Tử lượm lại khẩu súng của Phan Tử, cho tôi xem, nói: “Thằng cha này đúng là một người đàn ông, anh ta dùng cái gì đó chặn nòng súng, nhét súng vào cổ họng rắn bắn cái liền nổ tung, nổ đứt luôn cả xương sống của rắn. Bằng không thì, muốn giết nó không dễ đến vậy đâu.”
Tôi nghĩ mà lấy làm lạ, trước lúc ở hẻm núi, súng Phan tử nhằm đúng điểm yếu, gần như bắn vỡ nát đầu rắn rồi, vốn tưởng nó chết chắc, không ngờ vẫn sống dai thế, lại còn có thể tập kích bọn tôi.
Bàn Tử nói: “Loài rắn này thông minh lắm, chỉ e lúc trước Phan Tử bắn nó mấy phát, nó liền nhớ mặt Phan Tử, rồi một mực đuổi theo chúng ta, chờ cơ hội trả thù.”
Tôi vung đuốc cho sáng, đứng lên chiếu xem cái xác rắn, nhìn cho kỹ thì thấy con trăn này thật là lớn, quả thực to như con rồng vậy, cứ thế mà nhìn có cảm giác sống lưng mình lạnh toát.
Toàn thân trăn phủ một lớp vảy to tướng màu vàng nâu, có cáito bằng bàn tay, cáito nhất thì cứ như thùng nhựa đường vậy. Trên mình nó có rất nhiều vết thương, đều bốc mùi hư thối.
Tôi cẩn thận rón rén đi đến gần đầu rắn, liền phát hiện cái lưỡi của nó vẫn đang động đậy, rõ ràng còn chưa chết hẳn. Toàn bộ đầu rắn gần như toác cả ra, đôi mắt đen đầy oán độc của nó phản chiếu ánh sáng cây đuốc, giống như một con ác long đến từ cõi âm ty. Phần cổ rắn, chính là chỗ bị súng nổ tung, xuất hiện mấy chỗ vỡ toác, lộn hết cả thịt ra ngoài, máu chảy không ngừng, đầy cả mặt đất.
Con trăn này không chết hẳn dễ như vậy, nói không chừng còn có thể sống lại nữa, chỉ sợ nó lại đột ngột vùng lên hại người nữa, Bàn Tử bèn móc con dao pha ra, định chặt đầu rắn. Nhưng chém xuống hai phát, trên thân rắn ngay cả một vết chém cũng không có.
Lại cầm dao pha chém hai nhát nữa xuống lớp vảy, mới nhận ra, lớp vảy này cứng rắn muốn chết đi được, quả thực cứ như giáp sắt vậy. Bàn Tử nhìn sát vào vết thương trên mình rắn, liền phát hiện, con trăn này có hai lớp vảy, da dày thịt béo, thảo nào Phan Tử đánh thế nào cũng không chết.
Bẻ hai miếng vảy to tướng ở vùng gần vết thương, Bàn Tử bảo có thể đem cái này về chém gió được rồi, bèn dứt khoát bẻ một cái to tướng, nói rồi nhét vào trong túi. Tôi bảo anh ta làm cho sạch sẽ một chút, bên dưới vảy rắn thường hay có mấy loài ký sinh trùng đấy. Còn chưa dứt lời, Bàn Tử liền ui da một tiếng, cổ tay hình như bị con gì cắn.
Giơ tay lên nhìn, tôi thấy một con bọ nhỏ trông như con nhện trên cánh tay anh ta, là loài sâu bọ chúng tôi đã từng gặp, là con ve rận. Tôi lấy đuốc hơ dao pha, đốt nó rơi xuống dưới. Lúc này, tự dưng thấy đũng quần mình nhói một cái, đưa tay sờ, lập tức móc ra một bọc máu.
Tôi chợt thấy không ổn, soi đuốc vào bụi cây dưới đất, liền phát hiện ở khắp các bụi cây xung quanh chúng tôi đều đã bò đầy lũ sâu bọ kinh tởm này, có con đã leo đến tận trên bắp chân trần của bọn tôi.