Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 5 - Chương 80: Đêm đầu tiên: Truy kích






Cảnh tượng trước mặt làm tôi sợ điếng người, không kịp phản ứng. Bàn Tử ghìm súng, vọt đến bên cạnh tôi gào to: “Đạn đâu đạn đâu!!”

Tôi móc ra một nắm, anh ta giật phắt lấy, kẹp khẩu súng vào nách, một tay giơ đuốc, một tay lắp đạn, rồi nhảy vọt vào trong bụi cây đuổi theo.

Chạy vài bước thấy tôi không động đậy gì, anh ta bèn quát: “Đuổi theo, còn ngây ra đó làm gì, không tí nữa tôi biết đi đâu tìm cậu?”

Tôi chửi một tiếng, tự tát mình một cái, rồi lập tức siết chặt ba lô trên vai vội vàng đuổi theo.





Xô vào trong bụi cây rậm rạp, đi lại vô cùng khó khăn, tôi cắn răng mà chạy trong các bụi gai, đuổi theo cây đuốc của Bàn Tử, chả mấy mà quần áo rách nát tả tơi. Đuổi theo được hơn mười mét, trong ánh sáng lập lòe nhìn thấy tán cây phía trước sột soạt dữ dội, thứ gì đó kéo Phan Tử kia đã trèo lên cây. Động tĩnh cực lớn, rõ ràng cái thứ này là một con quái vật cỡ bự.

Bàn Tử xông đến dưới cái cây, chúng tôi liền thấy thứ ở trên cây quét roạt một đường rách toạc, tán cây rung lắc dữ dội, lá cây bị ép ngả sang một bên, rõ ràng thứ đó muốn trườn sang cây khác.

Chúng tôi không phải khỉ, không thể nào chơi đuổi bắt ở trên cây được. Nhưng chạy dưới tán cây thì không kịp mất. Bàn Tử thở phì phò, đuổi theo vài bước, cuối cùng đành phải giương súng, nhắm về phía tán cây rung lắc.

Tôi lập tức kêu lên với Bàn Tử: “Mẹ kiếp cẩn thận bắn trúng Phan Tử!”

Bàn Tử lại nghiến răng nói: “Đằng nào cũng chết! Cược một lần!” Nói xong lại giương súng lên.

Tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc. Kỹ thuật bắn súng của Bàn Tử cực tốt, nhưng mà trong tình huống như thế này cũng không thể nhắm trúng được mục tiêu, cũng không biết có bắn trúng hay không nữa. Tán cây ở phía xa xa vẫn liên tục rung động sột soạt, thứ này đi trên cây còn nhanh hơn trên mặt đất bằng, nó đang mau chóng chạy xa rồi.

“Cái x mẹ nhà nó! Súng gì cứt chó thế, đường kính quá nhỏ.” Bàn Tử chửi một tiếng, nghiến răng rồi lại đuổi theo vài bước nữa, bắn liền bốn phát đạn, bắn hết sạch đạn luôn.

Tôi nhìn thấy rõ ràng tia lửa của những viên đạn đều bắn vào trong bóng tối, vẫn không có tác dụng gì. Chờ Bàn Tử lại nạp đạn xong lần nữa, thứ kia đã vượt ra khỏi tầm nhìn của chúng tôi, không thể nào đuổi kịp được nữa.

“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?” Tôi cuống quá kêu lên.

Bàn Tử cũng quýnh đến mức chạy vòng quanh, có điều, xoay xong một vòng, anh ta liền phát hiện ra cái gì đó, đem đuốc chiếu lên trên cây. Chúng tôi nhìn thấy trên cây khô toàn là vết máu.

Bàn Tử vội vã đi vài bước, lại chiếu đuốc lên một cây khác, cũng thấy cùng vết máu.

“Có cửa rồi!” Anh ta reo lên, lập tức đưa đuốc cho tôi, “Cứt thật, lần này nó xúi quẩy rồi, chúng ta đi theo vết máu, dỡ cả cái tổ của nó luôn. Cho dù có không cứu được Đại Phan về thì cũng bắt nó đền mạng.”

Có lẽ đây là hy vọng duy nhất có thể cứu được Phan Tử, tôi vừa nghĩ, cũng không suy xét gì nhiều, lập tức gật đầu.

Bàn Tử bảo tôi cầm hết đạn cho anh ta. Đạn của Phan Tử nhét hết trong bao thuốc lá, không có nhiều lắm, suốt dọc đường đã dùng không ít rồi. Tôi lấy hết ra, nhìn thấy đạn còn chưa đến nửa hộp. Bàn Tử chửi: “Bữa sau nếu lại gắp Lạt Ma, súng ống đường kính nòng không từ 5.54 trở lên thì quyết không đi!”

“Được, lần sau cho anh nguyên quả tên lửa luôn, đừng cà kê nữa, mau đuổi theo!”

Bàn Tử đổ ra năm viên đạn, nhét ba viên vào trong túi áo trước ngực, hai viên cắn trong mồm, hất đầu: “Đi!”

Tôi đi trước dùng đuốc soi lên cây, anh ta đi sau cầm súng yểm trợ. Chúng tôi đi men theo vết máu mà đuổi theo vào sâu trong bóng tối.

Vết máu biến đổi suốt một đường, trên cây không có thì dưới các bụi cây và dương xỉ lại có, tôi càng nhìn càng thấy không xong. Dấu máu này nhất định là của Phan Tử, mất nhiều máu như thế, có lẽ là động mạch bị tổn thương rồi, nếu thật là thế thì có là thần tiên cũng không cứu được.

Nhưng mà, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, sự việc chắc chắn không có “chắc chắn”.

Đuổi theo được chừng năm sáu trăm mét, không còn nghe thấy động tĩnh trên tán cây ở phía trước nữa. Chúng tôi đã không còn cách nào để bận tâm đến phương hướng nữa, lạc đường rồi, bởi những âm thanh quái gở lúc nãy. Chỉ biết chỗ nào có vết máu, chúng tôi nhất định phải đi theo chỗ ấy.

Vết máu lúc liền lúc đứt, càng ngày càng không rõ ràng nữa, trong lòng tôi càng ngày càng bất an, không biết là do máu ngừng chảy rồi, hay là đã chảy hết sạch máu rồi.

Bàn Tử cảnh giác nhìn lên ngọn cây vừa vội vã bước tới, bắt đầu gào tướng lên: “Mẹ kiếp, mày có gan thì quay lại đây tha cả ông Béo nhà mày đi, để tao xem xem, là răng mày chắc, hay là da tao thô!”

Tôi ngăn anh ta lại: “Mẹ kiếp anh làm gì thế?”

Bàn Tử nói: “Dã thú thích ăn thịt con mồi của nó trong sự an toàn tuyệt đối, nó nghe tiếng của tôi là sẽ cảnh giác, không nuốt chửng Phan Tử nhanh đâu.”

Tôi nói: “Cảnh giác cái mẹ ý, anh đừng có dẫn thêm những thứ khác tới nữa.”

Anh ta nói: “Cậu chưa xem chương trình Thế giới động vật à? Động vật săn mồi có kích thước lớn thường hay có địa bàn thế lực của mình, trong địa bàn của nó sẽ không có quá nhiều thú dữ kích thước lớn khác, mà tốt nhất là có thể dẫn chúng nó đến ấy, thế là tụi mình bớt tí phiền.”

Tôi vẫn cảm thấy rất không thỏa đáng, nhưng Bàn Tử cứ làm theo ý mình, tiếp tục vừa chạy vừa kêu gào: “Mẹ kiếp cái thằng mà mày đang tha đi nó bị sida đó, ăn vào kẻo tiêu chảy…” Lời chưa dứt, đột nhiên vấp phải cái gì đó, lập tức ngã lăn xuống đất.

Tôi dìu anh ta đứng lên, dùng đuốc chiếu xem, chỉ thấy trên mặt đất đầy lá rụng là ba lô của Phan Tử, toàn là máu me be bét.

Bàn Tử lập tức cảnh giác, tôi định mở mồm nói, thì anh ta bèn ra hiệu im lặng, bảo tôi giơ cao đuốc lên xem tán cây. Tôi vừa thẳng người lên, thì lập tức nhìn thấy một bóng đen to tướng đang lẳng lặng treo mình trên cành cây sau lưng anh ta, thò cổ xuống dưới.