Editor: Yoo Chan
Beta: Thanh Du
~0O0~
Chờ cho trận bão tuyết tan đi, chúng tôi tiếp tục lên đường. Trên một sườn dốc, chúng tôi thấy đoàn ngựa thồ của A Ninh, đồng thời cũng cũng
phát hiện ngọn núi tuyết thần bí trên bức tranh trong cổ mộ dưới đáy
biển đột ngột hiện ra nơi cuối tầm mắt. Nhưng vừa mở miệng hỏi đi đường
nào để tới nơi thì Thuận Tử đã lắc đầu, nói chúng tôi tuyệt đối không
thể đến đó.
“Tại sao?” Tôi nghi hoặc hỏi, thầm nghĩ không phải anh đã nói tám
trăm dặm núi tuyết này, ngọn núi nào anh cũng đều đặt chân lên cả rồi ư? Sao ngọn kia lại không thể lên?
Thuận Tử giải thích: “Ngọn núi kia tên là Tam Thánh, núi này chỉ có
một phần nhỏ thuộc về chúng ta, từ ranh giới phủ tuyết đổ về bên kia đều thuộc lãnh thổ Triều Tiên, chúng ta không thể vào được.”
Bàn Tử đờ người một lúc, hỏi lại: “Mẹ
kiếp! Không thể nào! Núi Tam Thánh, chẳng lẽ chính là ngọn núi tuyết năm xưa Bành tổng tư lệnh dẫn quân tiếp viện Triều Tiên kháng Mỹ, bộ phận
hậu cần của quân tình nguyện đã xây dựng con đường huyết mạch vượt qua
nó sao?”
(Bành tổng tư lệnh tức Bành Đức Hoài, người lãnh đạo Chí nguyện quân Trung quốc tham chiến ở Triều Tiên)
Thuận Tử gật đầu nói: “Phải, chính là ngọn núi kia. Độ cao so với mực nước biển của nó là hơn 3400 mét, vượt qua ngọn núi này chính là vùng
núi non của Triều Tiên.”
Tôi nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ thôi tiêu rồi.
Ngọn núi Tam Thánh này, nếu ai đã từng đi lính hoặc có hứng thú với
lịch sử cận đại của Trung Quốc thì đều biết trên thế giới có ba vùng
biên giới khó vượt qua nhất, một là biên giới giữa Ấn Độ và Pakistan,
hai là biên giới Isarel và Li Băng, nơi còn lại chính là đường biên giới Tam Thánh chỉ dài vẻn vẹn 14 km này đây.
Thật ra hai nước Trung Quốc và Triều Tiên vốn có quan hệ hữu hảo từ
lâu, người từng trải đều biết ở sườn tây dãy Trường Bạch có thể vượt qua đường biên giới một cách cực kì thoải mái, cũng không có quá nhiều cửa
khẩu. Khoảng chừng năm 1996, vùng núi Trường Bạch phía Trung Quốc kinh
tế khó khăn, cho nên có rất nhiều người thường xuyên vượt biên sang
Triều Tiên để đào một thứ thảo dược gọi là “Cao sơn hồng cảnh thiên” bán lấy tiền. Tuy bộ đội Triều Tiên cũng truy bắt nhưng người Trung Quốc
chạy trốn còn nhanh hơn, cứ như đánh du kích. Hơn nữa rất nhiều người
tới đào trộm thảo dược còn mang theo thuốc lá và rượu, chẳng may có bị
tóm thì lại dùng rượu và thuốc đút lót mà thoát thân. Thế nên trong một
khoảng thời gian, vùng biên giới phía sườn tây này chỉ còn tồn tại trên
danh nghĩa.
Duy chỉ có đoạn biên giới Tam Thánh này vẫn được canh giữ vô cùng
nghiêm ngặt, lí do vì sao chẳng ai rõ, nghe nói là vì đây là đoạn biên
giới cổ giữa hai nước, bên ngoài tuyết tuyến chính là lãnh thổ Triều
Tiên. Giai đoạn kháng Mỹ viện Triều, để nhanh chóng vận chuyển vật tư
chiến lược tới Triều Tiên, người ta đã tạo ra trên núi rất nhiều đường
giao thông và công sự ngầm tạm thời. Hai bên đều có thể thông qua tuyến
đường giao thông này mà nhanh chóng dẫn quân sang nước kia, cho nên
không canh phòng nghiêm ngặt không được.
Hiện giờ lượng đồ ăn dự trữ không cho phép chúng tôi đi vòng qua
đường biên cảnh đặc biệt cao so với mực nước biển này. Cách duy nhất để
kịp tiến độ chính là đi thẳng hướng núi Tam Thánh, trực tiếp vượt qua
vùng biên cảnh Trung – Triều, sau đó tiến lên đỉnh núi tuyết.
Phiền toái của chúng tôi lần này không phải là cạm bẫy tinh xảo huyền bí khó lường hay bánh tông mà là đạn bắn ra từ súng trường tự động số
81 (1) cùng với ít thì một bài, nhiều thì một liên (*) quân đội chuyên nghiệp.
(*) Bài là đơn vị quân đội bao gồm hai
hoặc ba ban, liên lại cao hơn bài, còn ban thì tương đương tiểu đội, nói chung cứ hiểu bài là trung đội, liên là đại đội đi.
Những người khác cũng ít nhiều hiểu được tình hình hiện tại ở núi Tam Thánh, ai nấy đều tỏ vẻ buồn rầu. Chúng tôi nhìn nhau mất một lúc, bước tiếp theo biết phải làm sao bây giờ?
Phan Tử an ủi chúng tôi nói: “Mọi người đừng vội, vùng biên cảnh này
kiểu gì chẳng có con đường lậu để vượt biên. Ở đây Thuận Tử đã từng đi
lính, chắc chắn sẽ biết, chúng ta có thể thuyết phục hắn dẫn đoàn đi,
đến lúc đó cho hắn thêm tiền là xong.”
Nói rồi quay sang hỏi Thuận Tử, không ngờ Thuận Tử lại kiên quyết lắc đầu, nói: “Không đi! Không có cách nào đâu! Đúng là bên kia có vài con
đường qua biên giới nhưng toàn bộ đều được canh gác rất kĩ, cứ mười mét
đặt một đèn pha. Đi từ chân núi lên đến đỉnh đến đâu cũng gặp cấm khu
quân sự, tuy không đông người nhưng trạm gác lại dày đặc. Đừng nói quá
cảnh, anh muốn đến gần huýt sáo một tiếng cũng không được. Lúc còn là
lính tôi đã từng nhận lệnh nếu có người lạ đi vào tầm nhìn, lập tức phải bắn một phát súng chỉ thiên cảnh cáo. Nếu kẻ đó còn không lui, phát thứ hai sẽ bắn thẳng vào chân, không cần biết lí do.”
Bàn Tử hỏi: “Chúng ta mua chút hoa quả mang theo, giả dạng là dân thường đến thăm hỏi có được không?”
Thuận Tử bật cười. “Anh nói giỡn hay thiệt! Tất nhiên là không thể.
Thứ nhất đây không phải nơi có thể đục nước béo cò, thứ hai trên này
kiếm đâu ra hoa quả, giữa băng tuyết ngợp trời mà chúng ta tự dưng mang
hoa quả tới tận ranh giới tuyết của núi Trường Bạch, thà đi tay không
còn đỡ khả nghi hơn.”
Bàn Tử chặc lưỡi: “Vậy làm sao bây giờ? Cái biên giới cùi này mà đánh chết cũng không qua được? Tôi không tin, Macedonia (2) phòng thủ kiên cố vậy mà còn bị phá, nơi này có thể kiên cố hơn
Macedonia được không? Tiên sư, có phải anh chê tiền ít hay không? Muốn
bao nhiêu cứ việc nói thẳng.”
Thuận Tử khó xử vò đầu: “Ai dà, vấn đề không phải là chuyện tiền
nong. Nếu thực sự có cách thì tôi còn gây khó dễ để vòi tiền làm gì. Nếu các người muốn sang Triều Tiên sao không nói sớm để tôi dẫn đi đường
khác, giờ đã đến đây rồi tôi cũng chẳng biết làm thế nào.”
Thuận Tử ăn nói dứt khoát, tỏ ý không thể thương lượng như vậy khiến
chúng tôi đều bất ngờ. Vùng này không phải trù phú gì, vượt biên cảnh
cũng không phải tội lớn, nếu thực sự có cách thì hẳn là Thuận Tử sẽ
không giấu chúng tôi.
Đám Hoa hòa thượng không có chủ kiến, đành tới chỗ Trần Bì A Tứ hỏi lão xem thế nào.
Thật ra vấn đề bây giờ là tiếp tục đi hay quay về. Nếu đi tiếp thì sẽ y như lời Thuận Tử nói, phải đi vòng qua đoạn biên giới khác, thời gian có thể dài gấp đôi, hơn nữa vài ngày cuối cùng sẽ phải ôm bụng đói mà
leo núi. Còn nếu không đi tiếp tức là trở về nghỉ ngơi cho hồi phục sức
khỏe rồi mới quay lại, nói cách khác mấy ngày nay đều leo núi không
công, bao nhiêu công sức vất vả khổ cực đều uổng phí cả.
Tôi thì muốn tiếp tục đi. Không biết chú Ba sắp xếp hành động cấp
bách như vậy là có mục đích gì, vả lại đám người của A Ninh cũng gây ra
áp lực rất lớn, lòng tôi chỉ mong sớm có thể thấy chú Ba. Đương nhiên
lúc đó tôi nghĩ thế là vì hoàn toàn không hiểu cảm giác khốn khổ khi leo lên núi tuyết trong cơn đói khát là như thế nào.
Trần Bì A Tứ thở dài, hiển nhiên chính bản thân lão cũng không đoán
được chuyện này lại phiền phức như vậy. Những kẻ này lúc ở Trường Sa đều là hạng già đầu trong nghề, xưa nay vẫn quen một tay che trời, giết
người phóng hỏa chuyện gì cũng dám làm, nhưng một khi chuyện có liên
quan tới chính quyền thì cũng không dám chọc. Thế nên người ta mới nói
“bần bất dữ phú đấu, phú bất dữ quan tranh” (người nghèo không dám đấu đá với kẻ giàu, kẻ giàu lại không dám đắc tội với quan lớn). Lão suy nghĩ nửa ngày trời vẫn không nói gì, đôi mày ngày càng nhíu chặt.
Tôi bắt đầu sốt ruột, liếc Muộn Du Bình một cái, muốn hỏi xem hắn
nghĩ sao, nào ngờ hắn lại hoàn toàn không để ý đến cuộc thảo luận nãy
giờ của chúng tôi, chỉ nhìn về ngọn núi tuyết xa xa, không biết trong
lòng đang nghĩ gì, tựa như mọi chuyện đều không liên quan tới hắn.
Bàn tới bàn lui mà không ai nghĩ ra cách, đang lúc không biết phải làm gì thì Diệp Thành đứng cạnh gọi chúng tôi một tiếng.
Chúng tôi đều ngậm miệng, nhìn xuống chân núi thì phát hiện đoàn ngựa thồ của A Ninh lại bắt đầu di chuyển về phía trước. Nhìn hướng xuất
phát của bọn họ thì mục tiêu không còn nghi ngờ gì nữa, chính là núi Tam Thánh.
Rất nhiều đồ đạc bị tháo xuống, vứt bừa bãi trên mặt tuyết, có lẽ là
muốn giảm bớt trọng lượng để đi cho nhanh, nhìn xuống dưới chân núi
tuyết chỉ thấy một đống lộn xộn.
Diệp Thành nghi hoặc nói: “Lạ thật, đám người kia không biết phía
trước là đường biên cảnh sao? Người dẫn đường bên đó uống lộn thuốc rồi
hả? Theo như lời Thuận Tử nói, bọn họ đeo nhiều vũ khí trên lưng như
thế, không phải sẽ trở thành cái bia cho người ta tập bắn đạn thật hay
sao?”
Tôi lắc đầu ý nói không thể có chuyện đó. Tôi biết cách làm việc của
công ty bọn họ, chắc chắn phải có dân địa phương dẫn đường, hơn nữa
không chỉ một người. Một công ty khảo sát tư nhân chuyên nghiệp như vậy
chắc chắn rất am hiểu thế nào là điều tra nghiên cứu cũng như quan hệ
với chính quyền. Hiểu biết của họ về nơi này chắc chắn hơn chúng tôi rất nhiều lần, hơn nữa lộ trình chắc chắn đã được cố định từ trước, sẽ
không dễ dàng thay đổi.
Bàn Tử hoài nghi năng lực nghiệp vụ của Thuận Tử, liền hỏi hắn giải
thích chuyện này thế nào. Phải chăng có người khác biết con đường mà hắn không biết?
Thuận Tử nheo mắt nhìn rồi đáp: “ Đi kiểu đó thì chỉ có một khả năng, chính là bọn họ muốn từ con đèo trước mặt, vòng lên một ngọn núi khác,
sau đó bỏ qua đoạn có đường biên cảnh kia, sang đất Triều Tiên rồi mới
quay lại núi Tam Thánh, cách này tuy cũng khá phiêu lưu nhưng còn đỡ hơn là đột nhập phòng tuyến biên giới. Đội ngũ của họ đông hơn chúng ta rất nhiều, nếu chuẩn bị đầy đủ lương thực, hoặc là đã thông đồng với bên
Triều Tiên thì hoàn toàn có thể vượt qua đoạn đường dài này.”
“Thế mình phải làm sao đây? Hay là đuổi kịp bọn họ rồi tính sau?” Diệp Thành quay sang hỏi Trần Bì A Tứ.
Trần Bì A Tứ lắc lắc đầu, cũng không mở miệng. Đột nhiên, lão chỉ tay về hướng một ngọn núi phủ tuyết trắng xóa bên cạnh Tam Thánh rồi hỏi
Thuận Tử: “Kia là núi gì?”
Thuận Tử nhìn qua ống nhò, đáp: “Đó là núi tuyết Tiểu Thánh, ngọn núi này nằm trong lãnh thổ nước ta. Tam Thánh cùng với Tiểu Thánh, cộng
thêm núi Đại Thánh phía bên kia nữa, thường được gọi là Ngũ Thánh.”
Trần Bì A Tứ lại hỏi: “Từ đây có đường nào tới núi Tiểu Thánh kia không?”
Lời này vừa dứt, mọi người đều sửng sốt. Không biết lão già này muốn
gì đây? Thuận Tử cũng thấy lạ, bèn đáp: “Không có vấn đề gì. Đi một ngày là đến nơi thôi, hơn nữa chỗ đó cũng xa trạm gác, phong cảnh không tồi. Chỉ có điều đường hơi khó đi.”
Trần Bì A Tứ phủi phủi tuyết bám trên quần, đứng lên nói với Thuận Tử: “Đi thôi. Dẫn chúng ta tới đó là được.”
Mọi người chẳng hiểu mô tê gì, Hoa hòa thượng lập tức nhắc nhở: “Tại
sao vậy? Lão gia, đi tới đó chỉ tổ lãng phí thời gian, chúng ta không đủ lương thực để duy trì lâu như vậy…”
Trần Bì A Tứ khoát tay, chỉ sơn mạch kéo dài không dứt, nói: “Nơi này thế núi dài như sợi chỉ, quanh năm tuyết phủ, ba ngọn núi bao quát xung quanh, là một thế Tam đầu lão long rất hiếm gặp, Đại phong thủy gọi đây là thế “Quần long tọa”. Ba ngọn núi này đều là đầu rồng, cực kì thích
hợp để quần táng. Nếu Thiên cung quả thực nằm sau những vách đá dựng
đứng của ngọn núi trung tâm là Tam Thánh, thì trong hai cái đầu rồng nhỏ hai bên hẳn là còn có lăng bồi táng của hoàng hậu hoặc cận thần chi
đó.”
Kết cấu của Tam đầu long hết sức kì lạ, ba đầu rồng phải nối liền với nhau, bằng không ba con rồng sẽ tự ý bay về trời, mất phương hướng và
tụ thành một mớ hỗn loạn. Chôn cất ở đây sẽ khiến cho anh em con cháu
tàn sát, cho nên nếu có lăng bồi táng thì phía dưới lăng mộ tất nhiên sẽ phải có con đường bí mật nối liền với lăng nằm chính giữa là thiên
cung.
Trong lịch sử cũng có rất nhiều cổ mộ Tam đầu long. Ví như năm 1987
khai quật được một lăng mộ thời Chiến quốc trên núi Mang Sơn, là tam tử
liên táng, chính là ba cổ mộ có liên hệ với nhau, chia ra ba đỉnh núi
nằm trong cùng một sơn mạch. Hai cổ mộ hai bên lúc đầu cũng có thông đạo đường kính khoảng nửa mét nối với mộ chính ở giữa, đáng tiếc vào thời
điểm khai quật thông đạo này đã sụp, thế nên đội khảo cổ cũng không biết những con đường này có thật sự thông với nhau hay chỉ là một cách bài
trí tượng trưng.
Chúng tôi nhìn theo hướng tay lão chỉ, chỉ thấy ba ngọn núi tuyết vắt ngang nơi cùng trời cuối đất, trông chẳng khác gì những ngọn núi tuyết
xung quanh, không biết Trần Bì A Tứ dựa vào đâu mà phán đoán như thế.
Trần Bì A Tứ nói rồi nhìn thoáng qua Muộn Du Bình, hỏi hắn: “Tiểu ca, ta nói đúng chứ?”
Đây là lần đầu tiên Muộn Du Bình có phản ứng với câu hỏi của người
khác, hắn quay đầu lại nhìn lướt qua Trần Bì A Tứ, nhưng không nói gì
cả, lại quay đầu tiếp tục ngắm núi tuyết phía xa.
Chúng tôi đều không hiểu Đại đầu phong thủy, nghe thế như lạc giữa
sương mù, trong lòng cảm thấy mơ hồ. Nhưng nếu như lão già này đã nói
thế, Muộn Du Bình tựa hồ cũng đồng ý, vậy thì tốt hơn hết đừng có nghi
ngờ.
Xuống đến chân núi nơi mà đám người của A Ninh vừa dời đi, chúng tôi
thấy hành lí bị bỏ lại nằm la liệt trên mặt tuyết, hầu hết đều đã bị lục tung lên, bên trong không hề có lương thực, hiển nhiên tất cả trang bị
đều đã được sàng lọc một lần, những thứ vô dụng hoặc trùng lặp đều bị bỏ lại.
Bàn Tử thậm chí còn tìm được mấy cây súng, nhưng đạn bên trong đã bị
mang đi sạch sẽ, chỉ còn cái vỏ không. Bàn Tử nhặt súng, đeo lên lưng
tính mang theo nhưng bị Thuận Tử ngăn cản, nói lưng anh đeo súng, nếu
chạm mặt bộ đội biên phòng ở đây thì khó mà giải thích, nếu không có
súng thì tôi còn nói đỡ cho mọi người được. Bàn Tử chỉ đành chép miệng
tiếc rẻ.
Đi hết sườn dốc bằng phẳng nằm dưới chân núi mà A Ninh đã bước qua là đến một khe núi, chúng tôi thấy dấu chân đoàn ngựa thồ của cô ả kéo
dài, chui sâu vào khe núi đó.
Chúng tôi cũng dừng chân, chỉnh đốn một chút, rồi Thuận Tử dẫn chúng
tôi đi ngoặt sang hướng núi Tiểu Thánh. Rất nhanh, chúng tôi đã tiến vào thế giới bao phủ trong một màu trắng xóa, phóng tầm mắt ra xa cũng chỉ
thấy tuyết che kín chân trời cùng với những mỏm núi hay nhũ băng hiếm
khi lộ ra.
Núi Trường Bạch có lẽ là ngọn núi tuyết duy nhất trên thế giới có thể leo lên. Cảnh vật nơi này còn đẹp hơn cả sông băng núi Côn Luân, lại
không có những kẽ nứt lớn dưới lớp băng nên không cần lo dưới chân đột
ngột sụp xuống. Nhưng sông băng trên núi Trường Bạch cũng là dạng sông
băng cổ điển hình, núi liên kết không chắc chắn tạo ra những dạng địa
hình băng hà phổ biến như động hình cối, hồ băng khổng lồ, giếng băng
sâu không thấy đáy. Dù sao tôi cũng không rành địa hình núi tuyết cho
lắm nên không biết giải thích gì cả, chỉ biết khi đi thường xuyên gặp
đường cụt. Vách núi cao vạn trượng, dù là đi vòng qua bên cạnh hay nằm
úp sấp mà bò qua thì vẫn hết sức nguy hiểm.
Dọc đường không ai nói câu nào, nếu gióng theo đường chim bay thì
khoảng cách này chỉ cần đi mấy giờ mà chúng tôi phải mất gần một ngày
mới đến, khi tới khe núi dưới chân núi Tiểu Thánh đã là chạng vạng tối
ngày hôm đó.
Chúng tôi đào một cái hố rồi hạ trại trên sườn dốc phủ tuyết cao hơn
khe núi chừng năm sáu trăm mét, ăn chút đồ nóng. Bầu trời sao trên núi
cao trong sáng vô ngần, Trần Bì A Tứ lấy ra một cái kim chỉ nam, kết hợp với la bàn thiên văn trong đầu, xem vị trí các ngôi sao trên bầu trời
để vạch ra lộ trình khái quát cho ngày mai.
Tuy dọc đường đi đã mệt lử cả người, nhưng trời vừa sáng, Bàn Tử đã
quấn lấy Thuận Tử, hỏi xem quanh đây có suối nước nóng không.
Thuận Tử cũng nghĩ đến suối nước nóng, nhưng hắn nói nơi này rất cao
so với mực nước biển, hắn cũng không hay lui tới, muốn tìm suối nước
nóng có hơi khó. Nếu chán có thể đi dạo xung quanh để tìm thử xem sao,
nhân tiện có thể tới thăm địa điểm băng táng của người cổ đại, cách nơi
chúng tôi hạ trại có hơn 1 km thôi.
Dân đổ đấu luôn có cảm tình đặc biệt với thi thể, dù sao cũng rỗi rãi không có gì làm, nghe nói có người chết chúng tôi đều nảy sinh lòng
hiếu kì.
Trần Bì A Tứ thể lực không tốt, Hoa hòa thượng ở lại chăm sóc lão,
còn những người khác đều đi theo Thuận Tử hướng về sơn cốc phía bên
trái. Đi không tới nửa giờ đã tiến vào một vách núi, bên dưới là hố băng tối đen một màu, chẳng nhìn thấy gì.
Thuận Tử tìm chỗ thuận tiện để dừng chân, nhóm lên một đống lửa nguội lạnh bị bỏ lại.
Chỉ thấy trong những tầng băng dưới đáy hố quả nhiên có rất nhiều cái bóng đen cuộn thành một đám, quấn quít vào nhau, có thể nhìn rõ hình
dáng con người. Có nhiều cái chỉ còn lại một điểm đen, xung quanh hố
băng thậm chí còn có vài dấu vết hiến tế.
Thuận Tử nói người dân trên núi này từ xa xưa đã phổ biến hình thức
băng táng, thời kì đầu giải phóng vẫn có người được mai tang trong hố
băng này, thế nên bây giờ thỉnh thoảng lại có người già đến đây bái tế.
Sông băng nơi này mỗi năm lại thêm dày, cho nên anh hãy xem lớp thi thể
tận cùng bên dưới kia đi, những chấm nhỏ nhìn không còn rõ nữa ấy, niên
đại có khi đã được hơn ngàn năm rồi, mà lớp ngoài cùng dễ cũng phải vài
chục năm.
Tôi đếm sơ sơ, chỉ tính những điểm đen có thể nhìn thấy cũng lên đến
hàng ngàn hàng vạn rồi. Hiển nhiên ngôi mộ băng này trải qua mấy ngàn
năm không biết đã tích tụ bao nhiêu thi thể, bên trong núi Tiểu Thánh
kia hẳn là cũng có những hố băng như thế, tòa núi tuyết này chẳng phải
chính là một nhà mồ vĩ đại hay sao.
“Trong những thi thể dưới kia, không biết có cả những nô lệ Đông Hạ
xây dựng linh cung năm đó không nhỉ?” Bàn Tử đột nhiên cất giọng hỏi.
“Cũng chưa chắc.” Muộn Du Bình nhìn vào điểm sâu tận cùng bên trong
hố băng, ánh mắt lạnh lùng dần dần trở nên u ám, không biết đang nghĩ
gì.
Thi thể chôn trong băng, cũng không thể nào đào lên được. Chúng tôi
đi một vòng, thấy nhàm chán vô vị, thế là lại đi tìm suối nước nóng,
không ngờ cũng tìm được một lạch nước nóng cỡ nhỏ. Mấy người rửa sạch
mặt mũi chân tay dưới suối, cả người thấy ấm áp dễ chịu rồi quay về trại kể lại chuyện vừa nãy, khiến Hoa hòa thượng không thôi tiếc rẻ.
Trên núi tuyết kể cũng kì quái, người ấm áp cũng mệt rã rời, người
đông cứng tưởng sắp chết đến nơi cũng mệt rã rời. Cơm chiều của chúng
tôi là mì sợi, ăn xong căng da bụng chùng da mắt, bên ngoài lại nổi gió, chúng tôi sớm chui vào túi ngủ nghỉ ngơi, để Thuận Tử canh gác ca đầu
tiên. Chúng tôi nhiều người, không cần phải thay phiên nhau hết trong
một ngày, tốp canh gác luân phiên hôm nay là ba người Thuận Tử, Lang
Phong và Phan Tử.
Tôi mệt mỏi rã rời, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Cứ nghĩ có thể đánh
một giấc ngon lành, không ngờ vừa mới chợp mắt được chừng một tiếng, Hoa hòa thượng, Bàn Tử, Lang Phong và Phan Tử đã bắt đầu ngáy pho pho, liên miên không dứt cứ như giàn nhạc giao hưởng đang hòa tấu, khiến tôi gặp
ác mộng mà tỉnh giấc.
Lần này trằn trọc mãi vẫn không ngủ lại được, nằm lại khó chịu nên
tôi chui ra ngoài lều, bảo Thuận Tử tôi với anh đổi ca, tôi thay cho
anh, anh vào ngủ một giấc đi.
Thuận Tử đang ngồi an nhàn hút thuốc, ngây người nhìn một bóng núi
lớn màu đen in dưới ánh trăng. Nghe tôi nói muốn thay ca, hắn bèn lắc
đầu nói không cần, đã cầm tiền của chúng tôi rồi mà việc này cũng không
làm nổi thì không hay cho lắm.
Lòng tôi nghĩ tùy anh, lấy ra một điếu thuốc, mượn hắn cái bật lửa,
sau đó vừa đi cho thêm củi vào bếp lò vừa chuyện phiếm với hắn. *sao hông châm lửa từ bếp cho đỡ phí =))*
Nói chuyện phiếm với người dẫn đường là cách mở mang kiến thức rất
tốt. Tôi kể cho hắn nghe rất nhiều về cổ mộ, hắn tỏ ra khá thích thú.
Hắn cũng kể cho tôi rất nhiều câu chuyện phong thổ nhân tình trong vùng
lẫn những chuyện kì thú trong rừng núi, tôi say sưa nghe không biết mệt, hai người chúng tôi càng nói càng sôi nổi.
Sau đó bắt đầu nói về cuộc thám hiểm của chúng tôi. Thuận Tử cho tôi
biết hắn từng làm lính biên phòng bảy năm, nhưng có bốn năm làm quân dự
bị, trước khi nhập ngũ hắn vốn làm nghề hái thảo dược cho nên rất quen
thuộc với vùng núi tuyết này. Bạn bè đều gọi hắn là “A lang tài”, tức là đứa con của núi tuyết, cho nên chúng tôi đi theo hắn có thể tuyệt đối
yên tâm. Núi non ở đây, người có thể dẫn đường không nhiều lắm, hắm cũng xem như là một trong số đó.
Trong lòng tôi bắt đầu nghi ngờ, thầm nghĩ đã vậy sao anh còn chưa
lên núi đã bất tỉnh, cái này khẳng định là khoác lác rồi. Nhưng xem hắn
nói trịnh trọng như vậy, cũng không cần thiết phải đập tan hứng thú của
hắn, nên cũng ngồi yên mà nghe hắn nói.
Trò chuyện một hồi, chủ đề cũng ngày một đa dạng, khoảng cách giữa
chúng tôi dần được thu hẹp. Đúng lúc này, Thuận Tử đột ngột hỏi tôi:
“Cậu chủ Ngô … Thực ra các cậu vào trong núi rốt cuộc là để làm gì? Cậu
có thể cho tôi biết không?”
Tôi nghe thế liền ngẩn người, không biết đáp sao cho phải, bầu không khí giữa hai người chúng tôi lại chìm vào thinh lặng.
Mục đích của chúng tôi sao, tôi biết nói thế nào đây. Nói là đi tìm
Vân Đỉnh thiên cung, anh có tin không? Nói là đến trộm mộ cũng không
được, bảo đi du lịch càng không đúng, quả là khó mở miệng. Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành thở dài: “Anh quan tâm chuyện này làm gì, tôi
không thể nói được.”
Thuận Tử dường như cũng đoán trước câu trả lời của tôi, chỉ cười cười nói: “Không sao đâu, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái, bởi tôi không muốn lừa hắn,
đành chuyển qua đề tài khác. Tôi hỏi hắn trước kia là người hái thảo
dược, tại sao lại chuyển sang làm nghề dẫn đường lên núi?
Hái thảo dược trên núi Trường Bạch cũng kiếm được kha khá, so với cái nghề dẫn đường vất vả này thì thoải mái hơn nhiều, cũng bởi lí do này
mà bây giờ rất hiếm người làm nghề dẫn đường lên núi tuyết.
Thuận Tử liếc tôi một cái, đột nhiên nói ra một câu khiến tôi muốn ói máu.
Hắn nói: “Tôi không phải dẫn đường chuyên nghiệp, sau khi xuất ngũ
tôi vẫn thường đi hái thảo dược, chỉ dẫn người lên núi có vài lần nhưng
chưa bao giờ vào sâu đến thế này. Bình thường cũng chỉ quanh quẩn bên hồ “Cô Nương” dưới kia thôi, đây là lần đầu tiên tôi dẫn người lên đến chỗ này.”
Tôi cười nói: “Đừng đùa chứ!”
“Thật đó cậu chủ Ngô. Tôi có sao nói vậy thôi, vào mùa này chẳng có
người dẫn đường chuyên nghiệp nào chịu đưa các cậu vào núi tuyết đâu,
nếu tôi không làm thì các cậu chỉ có nước tự mình mò mẫm đi vào.” Hắn
lại nhìn tôi cười cười: “Như thế thật quá nguy hiểm. Nếu không nhờ bồ
tát phù hộ thì chúng ta chết cả rồi, có thể vào được đến đây mà không
thiếu một ai đã là kì tích. Nhưng các cậu cũng không cần lo lắng, tuy
tôi chưa từng dẫn người tới đây nhưng bản thân đã vào rất nhiều lần, rất quen thuộc với nơi này nên sẽ không sao đâu.”
Vẻ mặt hắn khi nói chuyện cực kì nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn. Trong lòng tôi chửi thầm, lại nghi hoặc hỏi: “Nơi đó nếu nguy
hiểm thế sao anh còn dẫn chúng tôi đi? Anh vì chút tiền như vậy có đáng
không?”
Thuận Tử nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa, nói: “Tiền là một phần, ngoài
ra còn có nguyên nhân khác…. Là vì cha tôi, ông ấy… mất tích vào mười
năm trước. Năm đó, ông ấy cũng dẫn một đám người lên núi tuyết, lộ trình so với các cậu bây giờ cũng không khác biệt lắm, nhưng cuối cùng cả
đoàn người đều biến mất trên núi. Tôi chỉ nhớ loáng thoáng, trang phục
của mấy người khách đến tìm cha tôi rất giống các cậu, cũng vào mùa
đông, cũng là không thể không lên núi. Thế nên khi thấy các cậu, đột
nhiên tôi có cảm giác mình nhất định phải theo các cậu vào trong núi.
Thứ nhất tôi không muốn các cậu lại chết trong núi giống cha tôi, thứ
hai, tôi có một ý nghĩ ngây thơ rằng có lẽ mục đích các cậu lên núi cũng giống nhóm người mười năm trước. Đi theo các cậu, có thể tôi sẽ biết
cha tôi năm đó rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì. Đương nhiên những điều
này chỉ là suy đoán của tôi thôi.” Hắn tự cười giễu chính mình: “Có khi
cha tôi chỉ đơn giản là gặp tuyết lở, bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày ở
đâu đó trên núi tuyết này mà thôi.”
Tôi đã hiểu ra, hỏi tiếp: “Vậy nên anh mới hỏi mục đích chúng tôi lên núi?”
Thuận Tử ngượng ngùng gật gật đầu: “Ài, cậu không biết đâu. Cái cảm
giác khi biết cha mình đang an giấc nghìn thu dưới lớp tuyết này, nhưng
lại không sao nhìn thấu.”
Tôi không ngờ nội tâm của Thuận Tử cũng có lúc tinh tế đến vậy, không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác. Trước đây tôi chỉ nghĩ hắn là một hướng dẫn viên du lịch bình thường, mồm miệng láu lỉnh chút thôi.
Nhưng đám người mười năm trước đi vào núi tuyết rồi mất tích ấy cũng
trang bị giống chúng tôi, chẳng lẽ họ cũng tìm đến Vân Đỉnh thiên cung?
Tim tôi thắt lại, nhưng ngay lập tức lại phủ định ý nghĩ của mình.
Không, không thể có chuyện đó. Trên núi Trường Bạch này, những nơi có
thể khiến một người mất tích rất nhiều, không thể nào trùng hợp đến thế
được. Cha hắn có lẽ đã gặp phải điều gì đó bất trắc mà tử nạn trên núi
thôi.
Thuận Tử thấy tôi không nói gì, nghĩ có lẽ vừa rồi mình hỏi câu kia
có phần hơi quá phận, liền nói: “Cậu chủ Ngô, tôi thấy cậu không giống
những người còn lại mới nói với cậu chuyện này, mong cậu đừng nói lại
cho người khác, tôi sợ bọn họ sẽ lo lắng.”
Lòng tôi thầm nghĩ, tôi chắc chắn sẽ không nói ra đây là lần lầu tiên anh dẫn người tới nơi này. Chưa cần nói đám người Trần Bì A Tứ sẽ xâu
xé anh như thế nào, chỉ riêng Bàn Tử có thể đã đánh chết anh luôn rồi.
Tôi gật đầu đồng ý. Lúc này, người gác ca hai là Lang Phong đã chui
từ trong lều ra, ngáp dài một tiếng. Thấy hai người chúng tôi đang tán
gẫu, hắn cũng hơi bất ngờ. Thuận Tử dọn dẹp lại đồ của mình, ra ngoài đi tiểu rồi vào lều ngủ. Tôi và Lang Phong không có chuyện gì để nói, bèn
chào nhau một câu cho có rồi vào lều ngủ tiếp.
Giữa những tiếng ngáy o o như sấm, tôi nửa tỉnh nửa mê, mơ thấy cha
của Thuận Tử mười năm về trước, chính là Thuận Tử mọc thêm râu ria, đang dẫn một đám người lên núi. Điều kì lạ chính là, trong mơ tôi cứ có cảm
giác hình như mình đã gặp mấy người kia ở đâu rồi, lăn qua lăn lại, ngủ
không ngon giấc.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, chúng tôi đã tiếp tục thuận theo sơn mạch mà leo lên.
Căn cứ vào câu hỏi của Thuận Tử hôm qua, hắn hẳn đã biết chúng tôi
không phải khách leo núi ngắm cảnh bình thường. Tôi biết chúng tôi ngụy
trang không khéo, ít nhất cũng chẳng có khách du lịch nào lại gấp rút
lên đường như phát rồ thế. Nhưng chúng tôi cũng không cần để ý quá
nhiều, dù sao hắn làm hướng dẫn viên du lịch ở núi Trường Bạch này, cũng sớm tiếp đón nhiều đám khách thần bí đủ loại. Nơi này hàng năm không
một ngàn thì cũng tám trăm người lui tới, đủ loại người, từ đám săn
trộm, người Triều Tiên hành hương, người hái thuốc nhập cư trái phép… Ai cũng có bí mật riêng. Chúng tôi đang làm gì, cứ để hắn tự đoán đi.
Đường trên núi càng lúc càng khó đi, nhiều đoạn đường còn bị nghiêng. Trên đỉnh đầu là núi tuyết cao vạn trượng, rất dễ sạt lở, đến lớn tiếng nói chuyện cũng không được. Tuyết trên đường đi lại quá dày, tầng tuyết này tích tụ đã mấy ngàn năm, bên dưới hầu như trống rỗng, thỉnh thoảng
lại có người đột ngột sa xuống tuyết, ngập tới tận ngực, nếu không có ai giúp thì không thể tự mình bò lên. Chúng tôi chỉ còn cách cẩn thận dùng một cây nhũ băng dài, từng chút một dò từng bước chân giống như đi
trong bãi mìn.
Bàn Tử bước đi nhanh nhất, cái này cũng do trước đây hắn từng có kinh nghiệm thám hiểm đất tuyết, cứ thế đi tít đằng trước. Vì chứng say núi
nên đầu lưỡi chúng tôi bắt đầu ngứa ngáy, ngoại trừ Trần Bì A Tứ đột
ngột đổi hướng đi, cuối cùng bốn bề chỉ còn lại tiếng thở gấp, cả thế
giới lặng thinh tựa như không có sinh vật sống nào.
Qua con đường tuyết trên sườn núi, chúng tôi tới một nơi mà hai mặt
đều là sườn núi lớn phủ đầy băng. Nơi này quanh năm không thấy ánh mặt
trời, tuyết đóng cứng xuống mặt đất, núi càng lên lại càng dốc, không
khí giá lạnh. Vào bên trong, chúng tôi rốt cuộc cũng thấy đầu rồng mà
Trần Bì A Tứ nói. Đó là một vách đá dốc tạo với ngọn núi một góc nhọn
sáu mươi độ, bên trên tuyết phủ trắng xóa.
Chúng tôi tiếp tục hướng lên trên, từng người từng người một, dốc hết sức lực, bắt đầu dùng đến dùi băng để leo lên con dốc đứng kia.
Ngọn Tiểu Thánh này không nằm trong hệ thống mười sáu ngọn núi của
dãy Trường Bạch, cho nên khi mới tới đây chúng tôi cũng không chú ý
nhiều lắm, nhưng nó cũng không phải một ngọn núi vô danh. Núi này đối
diện với đỉnh Đại Thánh phía đằng xa, ở giữa tạo nên một cái khe nằm
phía trước núi tuyết Tam Thánh, giống như hai vệ sĩ gác cửa vậy. Cảnh
tượng này được gọi là thiên binh thủ tiên môn.
Theo Tiểu phong thủy, tiên môn là hai ngọn núi hổ cứ long bàn (thế cọp chầu rồng cuộn, ý nói địa thế hiểm trở), khí thôn vạn hướng, nếu không nằm ở vùng biên giới Trung Quốc – Triều
Tiên xưa nay không ngừng phân tranh lãnh thổ thì nơi này đương nhiên sẽ
trở thành khu tập trung mộ táng của dòng dõi quý tộc hoàng cung. Trên
đường đi tới đây, ngay cả một đứa gà mờ như tôi cũng nhìn ra hướng sơn
mạch nơi này khá kì lạ, tràn ngập một thứ long khí ngút trời, cho nên
chúng tôi ngày càng tin tưởng vào giả thiết có lăng mộ nằm trên núi.
Đi đường dốc không như đi trên đất bằng, thể lực tiêu hao rất nhiều.
Trần Bì A Tứ bò một lúc thể lực đã cạn kiệt, rốt cuộc không đi nổi nữa,
Lang Phong đành phải cõng lão ta, vì thế mọi người đi càng chậm.
Chúng tôi đi thêm chừng ba giờ nữa, rốt cuộc cũng lên được sườn dốc
tuyết phủ. Lúc này tôi đã gần như mất đi thần trí, hoàn toàn dựa vào
phản xạ mà đi theo Bàn Tử.
Bàn Tử là người đầu tiên tới nơi, thể lực tốt như hắn mà cũng đã tới
cực hạn. Đặt chân lên mặt tuyết bên trên rồi, có vẻ thần trí hắn cũng
không còn tỉnh táo, giả bộ dùng sức dẫm thành mấy dấu chân, dang hai tay ra nói với chúng tôi: “Đối với cá nhân tôi thì đây chỉ là một bước tiến nhỏ, nhưng đối với Mô Kim hiệu úy lại là một bước nhảy vọt.” (Nhại câu nói của Neil Armstrong khi đi bước đầu tiên trên mặt trăng =))))) Sau đó nằm úp mặt xuống tuyết, không hề nhúc nhích.
Người tôi cứ lâng lâng, hai chân bất giác nhũn cả ra, người bắt đầu
trượt xuống. Phan Tử định xốc cho tôi đứng lên nhưng lôi vài cái tôi vẫn không có sức mà đứng thẳng, chính anh cũng bị tôi kéo ngã xuống đất.
Tôi lấy cái đục băng, dùng sức bổ lên mặt tuyết, lúc này mới giữ vững được cơ thể. Những người khác cũng đều ngã xuống đất, miệng thở ra toàn khói trắng, nhìn bốn phía xung quanh.
Sườn dốc phủ tuyết này đúng là rất rộng, nhìn trái nhìn phải đều
không thấy ranh giới, nếu không có Trần Bì A Tứ chỉ đường thì tuyệt đối
không có cảm giác gì đặc biệt. Tuyết bao phủ mặt đất vô cùng bằng phẳng, chỉ có mấy khối đá màu đen đột ngột lộ ra trên tuyết.
Núi Tam Thánh lúc này nằm ngay bên trái chúng tôi, xem ra đã gần hơn
rất nhiều so với ngày hôm qua. Trên đỉnh núi thánh là tuyết trắng bao
trùm, cả khối núi đứng sừng sững giống như một con quái thú, đầu trắng
xóa, thân đen tuyền, dốc hơn rất nhiều so với những ngọn núi xung quanh. Ánh nắng chiều chiếu xuống tạo nên một màu lam nhạt kì quái như sương
mù bao phủ lên ngọn núi, tiên khí ẩn hiện, cảnh sắc quả thực rung động
lòng người.
Diệp Thành vừa thở gấp, vừa bùi ngùi nói: “Đẹp ghê, hèn chi người ta
nói chốn bồng lai tiên cảnh cũng không bằng ngắm núi Trường Bạch từ xa.
Đi đường vất vả như vậy kể cũng đáng.”
Ở đây toàn là người thô kệch, nhưng ai nấy đều bị cảnh sắc bốn phương trong ánh nắng chiều mê hoặc. Nhất là trên dãy núi tuyết này, cái cảm
giác đứng ngay dưới thiên đỉnh càng làm cho người ta cảm khái không
thôi.
Tôi vừa định lôi máy ảnh ra để chụp lại cảnh sắc nơi này thì đột nhiên Bàn Tử đập tôi một cái, chỉ sang phía bên kia.
Tôi nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy Muộn Du Bình đang quỳ xuống,
hướng về phía ngọn Tam Thánh phía xa xa, cung kính cúi đầu. Gương mặt
hắn vốn không có cảm xúc, giờ lại mơ hồ lộ ra nét bi thương vô hạn.