Edit: Dứa
Beta: Earl Panda
~0O0~
Trong không gian chật hẹp u ám, bên
cạnh có một cái quan quách nằm sờ sờ, đột nhiên từ trong bộ đàm lại
truyền tới âm thanh quỷ mị, lúc thì như tiếng ai kêu khóc, lúc thì như
tiếng ai run rẩy tụng niệm gì đó, thực sự khiến cho tôi dựng cả tóc gáy. Tôi vội vàng giảm âm lượng, vỗ vỗ mấy cái xem có chuyện gì không.
Đây là bộ đàm chuyên sản xuất để phục vụ
cho quân đội, vỏ ngoài bằng plastic, có thể sử dụng trong những môi
trường khắc nghiệt nhất, theo lý sẽ không dễ bị trục trặc như thế. Tôi
bật tắt vài lần, âm thanh kia biến mất, từ loa phát ra tiếng rè đứt
quãng, giống như có tiếng ai đó gọi, nhưng lại không thể nghe rõ câu
chữ. Tôi thử gọi to vài tiếng nhưng không thấy trả lời, chỉnh tại tần số cũng chẳng khá hơn.
Tôi từng vọc qua mấy thứ đồ điện nên
biết, âm thanh này không phải do hỏng hóc vật lý mà là do bị nhiễu sóng. Nguyên nhân thì có cả tá, từ lớn như điểm đen trên Mặt trời phát
nổ (*) cho đến nhỏ như bị ảnh hưởng bởi thiết bị điện gia dụng, kiểu nào thì cũng gây ra hậu quả như nhau. Tôi bây giờ ở sâu bên trong lòng đất, mấy thứ điểm đen gì đó hẳn không tác động tới được, mà ở trong hang
động mênh mông giữa nơi rừng già bạt ngàn này cũng chẳng đào đâu ra
thiết bị điện, vậy rốt cuộc là bị thứ gì ảnh hưởng?
Tôi cầm bộ đàm đi lòng vòng xung quanh
tìm nguồn gây nhiễu, cuối cùng phát hiện, càng mang bộ đàm đến gần quan
quách ở giữa thì tiếng ồn càng lớn, nếu đi xa ra thì tiếng ồn sẽ nhỏ lại bớt, thật là quái lạ. Chẳng lẽ nguyên nhân gây nhiễu nằm bên trong sao? Tôi cẩn thận đưa bộ đàm vào khe hở giữa vách quan và vách quách, trong
giây lát, tiếng ồn ào đột nhiên bùng lên dữ dội, hệt như có ai bên trong gào lên thảm thiết. Tôi sợ tới mức suýt nữa buông tay làm rơi bộ đàm
trong đấy luôn.
Tôi nghĩ thầm không hay rồi, hẳn là bên
trong quan quách có thứ gì đó đang phát ra một luồng sóng điện từ quái
dị, chuyện này đúng là không tưởng tượng nổi, là hiện tượng tự nhiên,
hay là có điều gì khác thường?
Tôi biết thực vật có thể phát ra sóng tín hiệu yếu, hơn nữa tùy vào điều kiện môi trường mà các loại sóng phát ra không giống nhau. Lấy ví dụ như khi phát nhạc êm dịu trong vườn cây và
khi dùng dao cắt thực vật chẳng hạn, sóng tín hiệu chúng phát ra ở hai
trường hợp này là hai loại hoàn toàn tương phản, đó được gọi là ngôn ngữ của thực vật. Tuy nhiên các sóng này rất yếu, nếu không có thiết bị
chuyên dụng thì còn không thể phát hiện ra chứ đừng nói là có thể dùng
bộ đàm thu được.
Hoặc ở một số tình huống đặc biệt, trong
điều kiện tự nhiên đặc thù có thể sinh ra một loại sóng nhiễu rất mạnh,
ví dụ như đêm trước động đất hay thời điểm núi lửa phun trào, có điều
loại sóng này có tính gây hại chứ không ôn hòa như thế này.
Tôi nhìn quan quách rất lớn kia, nghĩ tới một lý do hiếm gặp nhưng không phải không có khả năng: gần hiện trường
những vụ thảm sát hoặc những nghĩa địa lớn thường xuyên có sóng điện lạ
quấy nhiễu không dứt. Có người cho rằng đó là năng lượng sinh ra trong
quá trình phân hủy thi thể, có người lại nói đó là tín hiệu do một lượng lớn âm hồn phát ra. Sóng điện từ mạnh như thế này, phải chăng là do thi thể bên trong quan quách gây ra?
Nơi này vô cùng u ám, những rễ đa già cỗi trắng bợt dưới ánh đèn trông giống hệt những bộ xương rắn kì dị, khiến
cho người ta chợt thấy nhộn nhạo, hệt như có thứ gì bên trong chiếc quan quách kia đang điên cuồng giục tôi bước vào. Tôi rợn hết cả người, vội
vội vàng vàng tắt bộ đàm đi.
Xung quanh im lặng rồi, tôi liền thấy
choáng váng, có lẽ vì không khí nơi này quá ẩm thấp, lại còn có những
mùi khó chịu nên tôi bắt đầu thiếu dưỡng khí. Nhận ra tình cảnh hiện
tại, tôi chợt thấy lạnh cả người, trong suốt quãng đường vào đây tôi
không hề cảm giác được việc này.
Ông chủ Vương bên ngoài cứ gào liên hồi,
chắc là không nghe được câu trả lời của tôi, tới lúc cấp bách thì tiếng
kêu của lão đã bị ba vòng cây cối ngoài kia chặn lại gần hết, đến chỗ
tôi chỉ còn là những âm thanh xa xăm, cứ như người đang vùi dưới mười
lớp chăn nghe tiếng ai đó nói chuyện bên ngoài vậy, hầu như không nghe
được gì cả.
Vừa rồi tôi còn tính việc lừa ông chủ
Vương vào đây để khống chế lão, giờ thì nghĩ khác đi rồi, trước tiên là
phải thoát được ra ngoài đã. Nơi này tà khí quá nặng, ở lại lâu khiến
người ta không thoải mái chút nào. Phần lớn là do chỉ đi một mình, nếu
có hai ba người ở bên cạnh lúc này, tôi hẳn đã bình tĩnh hơn.
Nghĩ tới rồi lại nghĩ lui, bệnh do dự tái phát, mãi mà tôi chưa quyết định được phải làm thế nào. Ông chủ Vương
bên ngoài chắc gọi mãi mà không thấy tôi đáp trả, tôi chỉ nghe thấy lão
ta chửi vài câu rồi không nói gì nữa, chắc là lão ta cũng không biết lúc này phải làm thế nào. Xem tình hình của ổng lúc này hẳn là không dám
vào đây xem thử đâu. Loại người giang hồ thế này đối với mọi người lúc
nào cũng thích cậy mạnh, nhưng đến những nơi quỷ quái như thế này, lại
nghe nói bên trong có quan quách, theo bản năng vẫn thấy sợ hãi. Quan
tài, quan quách là biểu tượng cho cái chết, không tiền bạc hay sức mạnh
nào khống chế nổi, là quyền uy không một ai có khả năng lay động, điều
này nếu không phải là dân đổ đấu thực sự thì không thể lĩnh hội được.
Mải mê đuổi theo dòng suy nghĩ, chợt tôi
lại nghe thấy âm thanh thều thào “Híc… Híc… Híc…” vang lên từ nơi nào
không rõ, so với lúc còn ở bên ngoài thì nghe rõ hơn nhiều.
Bây giờ nghe kĩ mới thấy, âm thanh ấy
giống như tiếng bước chân người mang guốc gỗ đi trên nền đá, nhưng tiếng động cứ đều đều không đổi, nghe không giống đang đi qua đi lại, mà
giống… đang đứng một chỗ nhảy lên nhảy xuống.
Thanh âm này cứ cách một khoảng ngắn lại
đều đặn vang lên, trong khung cảnh im ắng nơi này, quả thực là dọa người ta sợ đến mất hồn mất vía. Lúc nãy tôi đã hoảng lắm rồi, bây giờ lại
nghe thấy lần nữa, âm thanh ấy cứ như một loại bùa đòi mạng, trái tim
tôi cứ run lên từng hồi theo tiết tấu của nó.
Chợt tôi cảm thấy có điều kì dị, cớ sao
tôi lại sợ hãi đến vậy nhỉ, tôi đã không còn chết nhát như thế này từ
lâu rồi. Trấn định lại một chút, tôi tháo mặt nạ phòng độc của mình ra,
hít thở không khí chung quanh. Theo lý thuyết, mặt nạ phòng độc có thể
lọc bỏ những loại quái khí có hại cho cơ thể con người, nghĩa là không
khí chúng ta hít thở qua lớp mặt nạ này đã được xử lý rồi. Bình thường
khí độc được lọc bỏ hoàn toàn, nhưng trong những trường hợp đặc biệt vẫn có những loại khí độc len qua được lớp mặt nạ phòng độc và gây trúng
độc cho cơ thể.
Không khí ở nơi này rất kích thích đối
với niêm mạc mũi, tôi vừa hít một hơi đã hắt xì, cả người đổ mồ hôi
lạnh, vội vã mang lại mặt nạ vào.
Tôi lắng nghe một lát nữa, xác định được
âm thanh kia không phải từ nơi khác vọng tới, theo tôi phán đoán phương
hướng thì có vẻ tiếng động phát ra từ chính bên trong chiếc quan quách
bằng đá kia.
Tôi đổ mồ hôi đầm đìa, một tay để sẵn tại chuôi dao găm, trườn lại gần khe hở kia để nghe cho rõ. Hiềm nỗi tiếng
tim tôi đập cứ mỗi lúc một lớn hơn (=.=), chắc đợi tới lúc tôi lại gần chỗ hé ra ở nắp quan quách thì tim cũng vọt ra ngoài mất rồi.
Tôi biết bản thân bị không gian nơi này
gây sức ép, lúc trước cứ ngỡ đã hết rồi, bây giờ xem ra vẫn còn. Một
trong những điều tối kị lúc này là tưởng tượng vớ vẩn, tôi vừa tự nhắc
nhở mình vừa tập trung tinh thần mường tượng cảnh bốn phía đột nhiên
sáng bừng lên, không còn tối tăm như trước nữa, lại hít sâu mấy cái,
ngăn trái tim tiếp tục đánh lô tô trong lồng ngực. Tôi thở dài, tập
trung lắng nghe xem rốt cuộc đây là âm thanh gì.
Ngay lúc đó âm thanh đột nhiên dừng hẳn,
bốn phía lại lặng ngắt như tờ. Tôi cứng ngắc cả người, thình lình cảm
thấy thứ gì vừa chạm vào vai mình!
Đầu tôi tê dại, mắt tối cả đi, điên cuồng quay lại quơ dao một phát, đèn pin lập tức đụng vào một rễ cây, tắt
ngóm, xung quanh tối đen như mực. Ngay sau đó tay tôi bị thứ gì nắm lấy
kéo mạnh về phía sau, tôi sợ đến mức không còn tự chủ được nữa, gào to
một tiếng, dùng hết sức bình sinh vùng vẫy để quay người lại. Nhánh rễ
phía dưới tôi chưa hoàn toàn sừng hóa hết liền gãy đánh rắc, cả người
tôi đột nhiên lún xuống, tôi và thứ đằng sau cùng rơi vào một hố nông.
Tôi vừa ngã xuống đã nghe phía sau có tiếng mắng: “Con mẹ mày!” Sau đó đèn pin sáng lên, ông chủ Vương vừa đè nghiến tôi xuống (O__O) vừa chiếu đèn thẳng vào mắt tôi, chói đến độ tôi tưởng mình sắp mù. Tôi giơ tay lên định che mắt thì lão ta giáng cho tôi một tát không nể nang gì, mũi tôi lành lạnh, rồi một dòng máu chầm chậm chảy ra. (Tà của em…)
Đánh tôi xong lão ta còn hung hãn chửi: “Thằng mất nết, dám giở trò với tao à,cho mày chết!”
Tôi liền hiểu ra mọi chuyện, lão già mập
Quảng Đông chó chết này thế mà cũng có gan lén mò vào đây Có lẽ thấy tôi không có phản ứng gì, cộng thêm việc trước đó tôi từng giở trò với lão
ta, nên lão ta trong bụng có chút kiêng dè tôi, sợ bị tôi giở quẻ lần
nữa. Vì thế dĩ nhiên lão ta không dám bật đèn pin mà chỉ len lén tiến
đến gần, gặp đúng lúc tôi đang tập trung nghe ngóng thử âm thanh quái
quỷ kia, kết quả suýt chút nữa ăn một dao của tôi, thế là lão ta nhầm
tưởng tôi có ý định giết lão.
Tôi muốn giải thích, nhưng lão ta lại
đang đè ngay cổ tôi, thành thử tôi chẳng nói được tiếng nào. Lão có vẻ
giận quá hóa rồ, tát tôi thêm một phát đến ù cả tai. Tôi bực lắm rồi,
thầm chửi mẹ cha nhà mày, cứ đùng đùng nhào vào đánh người như thế, cơ
bản là đâu xem tao ra gì đâu hả. Chúng tôi lại lăn đi, cứ đấm đá qua lại cho tới khi lăn tới gần khe hở nơi quan quách. Lão ta khỏe hơn tôi nên
chiếm được thế thượng phong, đè tôi xuống định bóp cổ tôi, nào ngờ nơi
này thấp bé, lão vừa ngẩng đầu đã va ngay vào một rễ cây, đau đến sửng
sốt. Tôi thừa cơ đạp mạnh vào háng lão ta, hất lão lăn qua một bên, rồi
giật lấy đèn trên tay lão, lại đánh vào đầu lão một phát nữa cho hôn mê
bất tỉnh.
Tôi ngồi đè trên người lão khiến lão
không nhúc nhích gì được. Sau đó lấy đèn pin soi xem thì phát hiện lão
ta không mang theo súng, có thể là sợ bên trong chật hẹp, súng cướp cò
tự bắn phải chính mình thì toi. Tôi lần mò trên người lão định tìm dao
găm thì đột nhiên lão dùng đầu đập mạnh vào đầu tôi, mạnh đến nỗi tôi nổ cả đom đóm mắt, vội vội vàng vàng lăn qua một bên, đề phòng lại bị tấn
công lần nữa. Óc não tôi chắc phải phọt qua lỗ mũi mất rồi.
Ông chủ Vương đứng lên, người dính toàn
vụn rễ và nấm mốc, tức giận đến mức mặt mũi méo mó cả đi, hơi thở hổn
hển, mắt long sòng sọc. Tôi biết lão ta động sát khí, những kẻ lăn lộn
lập nghiệp trên giang hồ như thế này, để có được ngày hôm nay hẳn phải
có sát tâm rất nặng, hở một chút là đã nghĩ ngay cách dồn đối phương vào chỗ chết. Xem ra hôm nay thực sự phải một mất một còn với lão ta rồi.
Lão ta hít thở vài cái, rút dao găm từ
bên hông ra, một tay chắp sau lưng lao thẳng về phía tôi. Dao của tôi
chỉ dài một nửa so với của lão, dù có đâm được lão cũng chẳng trúng phải chỗ nguy hiểm nào, đành phải dùng đèn pin làm vũ khí chiếu thẳng vào
mắt lão. Có điều lão mập này quá hung hãn, cơ bản không thèm để ý đến
tôi, một bên né khỏi luồng ánh sáng, một bên vọt lại gần tôi nhanh như
chảo chớp, vung dao hướng về phía cổ tôi, tôi nghiêng đầu né được, tay
trái chộp lấy tay lão, tay phải tắt đèn pin đi.
Mắt lão ta vốn đang quen với ánh sáng
mạnh, đột nhiên ánh sáng vụt tắt, theo bản năng liền khựng lại một chút. Tôi nhớ lại vị trí đầu của lão ta, liền cầm đèn pin vung tay đánh một
cú thật lực. Chỉ nghe một tiếng rên phát ra, đèn pin lập tức sáng lên.
Tôi rọi sang xem thì thấy lão ta bị tôi đánh cho một miệng đầy máu, nằm
sóng xoài, hình như đã ngất đi.
Tôi không biết lão ta là giả vờ hay là
ngất đi thật, bèn lấy chân đá ổng lại gần khe hở kia, nếu là giả vờ nhất định lão phải có phản ứng, nếu không sẽ rơi vào bên trong quan quách.
Tôi lại đạp tiếp vài cái nữa, hai chân lão ta trượt vào bên trong, nhưng đến giữa ngực thì vướng lại. Tôi lại tới gần đạp thêm phát nữa, cho lão ta vào hẳn bên trong luôn đi.
Ông chủ Vương mềm oặt như con cá chết
trượt vào bên trong quan quách, tôi vừa thở phào, nghĩ thầm quả nhiên
lão ta hôn mê thật thì đột nhiên một cánh tay mập ú thò ra từ bên trong
khe hở, nắm lấy chân tôi lôi tuột vào trong.
Lần này quả thực là bất ngờ đến độ không
kịp trở tay, tôi vừa thả lỏng một chút đã thấy trước mắt hoa lên, cả
người đã lọt vào bên trong quan quách. Tôi thầm kêu thôi toi rồi, chuyện này quả thực trước nay chưa từng gặp, tôi hoảng loạn quờ tay ra xung
quanh muốn nắm lấy thứ gì đó, kết quả là chẳng túm được gì, cứ thế rơi
thẳng vào trong bóng tối!
Ông chủ Vương lôi thẳng tôi vào, lúc đầu
tôi cứ tưởng quan quách này cao cỡ một thân người, giờ vào trong rồi mới biết không phải thế, nơi này có một đường lõm, xem ra là đường vào bên
trong thân cây đồng. Tôi trượt thêm vài ba mét mông mới yên vị trên một
thứ gì đó, đau ê cả răng. Ông chủ Vương kia cũng thả lỏng tay, hình như
muốn bò lên.
Tôi dùng đèn pin rọi bốn phía xem thử lão có ở gần mình hay không, phát hiện xung quanh toàn sương mù trắng đục
dày đặc, ngoài bán kính nửa mét chẳng thấy được gì nữa.
Tôi đứng lên, dùng đèn pin huơ huơ xung
quanh nhưng đều không chạm phải bất cứ vật gì. Nơi này sương dày như vậy ông chủ Vương rơi vào bên trong hẳn cũng không thấy được gì, có lẽ là
đang nấp bên trong đám sương này đi.
Tôi lấy làm lạ, ở nơi này sao lại có
nhiều sương mù như thế, nói là huân hương ngàn năm không tan cũng khó mà tin được. Tôi dùng tay quạt vài cái, lớp sương này giống hệt như nước,
theo động tác quạt của tôi có thể quan sát được luồng chuyển động của
không khí.
Tôi không nhìn thấy ở giữa quan quách có
cái gì, cũng không có gan vào xem, trước hết chỉ có thể đứng nhìn, nhìn
về phía trước cũng không thấy gì hết. Rễ cây men theo khe hở chui vào
bên trong cũng không phát triển lộn xộn mà chỉ bò sát theo đáy và vách
tường bên trong quan quách, bên trên mọc đầy những sợi li ti, động vào
là rớt lả tả, xem ra là một loại nấm mốc nào đó.
Phần vách bên trong quan quách không bị
rễ cây che phủ lộ ra một ít hoa văn chạm nổi, tôi nhìn qua đã nhận ra
đây là một phần đồ án, phong cách giống như bốn pho tượng bên ngoài kia , tuy nhiên phần lớn bức phù điêu đã bị rễ cây che khuất. Lưỡi dao săn
của tôi lại quá mỏng, dùng để cắt lớp rễ cây này e là không được, tôi
chỉ cắt được một phần rễ mới sau này, còn lớp rễ lâu năm đã cứng lại như đá kia thì không tài nào suy suyển nổi, cắt rễ cây mà như cắt đá, cuối
cùng chỉ lóc được một miếng vỏ trắng toát.
Tuy vậy tôi vẫn hiểu được một phần nội
dung, đây hẳn là tình cảnh lúc cây thanh đồng được xây dựng, trên đó có
khắc hình người mặc y phục kiểu vạt chéo. Tôi còn bất ngờ phát hiện ra ở trên đó mô tả Thanh Đồng thụ là từng đoạn, xem ra công trình đồ sộ này
không phải được xây dựng liền mạch, có thể là trải qua nhiều thế hệ, mỗi thế hệ xây dựng một phần, cuối cùng mới hình thành tác phẩm nghệ thuật
vĩ đại này.
Phù điêu rất nhiều, nhưng tôi không dám
tùy tiện đi lại, xem xong một khúc bên này, tôi đột nhiên quay lại nhìn
vào lớp sương mù, chỉ cảm thấy có một nỗi sợ hãi khó hiểu ập tới, bèn
men theo lớp rễ cây định quay về chỗ cũ.
Kì quái ở chỗ lớp rễ trông có vẻ rất dễ
để trèo lên, nhưng tôi thử hai lần đều trượt lại xuống dưới, hệt như
trên băng. Tôi sờ vào sợi rễ, phát hiện lớp nấm mốc phía trên vô cùng
trắng mịn, hệt như dầu bôi trơn, xem ra nếu muốn một mình leo lên không
dễ chút nào.
Tôi lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ xem nên
làm thế nào, xem ra phải dọn sạch lớp nấm phía trên mới leo lên nổi,
hoặc dùng dao cắm vào leo lên, mà cũng không biết có được không nữa.
Giữa lúc tôi đang phân vân như thế, “Híc… Híc… Híc…” , âm thanh quái dị ấy đột nhiên lại vang lên, lúc này là ở
sau lưng tôi, rất gần.
——————
(*) Những điểm đen trên mặt trời nom như
bóng của các lỗ sâu trên đĩa mặt trời màu trắng, có nhiều kích cỡ khác
nhau, từ to cho đến nhỏ. Người ta có thể nhìn thấy những điểm đen này
vào bất cứ ngày nào lúc trời sáng. Các nhà khoa học dường như tin rằng
các vết đen đó có bản chất điện vì một vài hiệu ứng của nó tạo ra. Một
nhà thiên văn đã chứng tỏ rằng đó là những “cơn bão xoáy” của các chất
điện từ đã nổ bùng ra bề mặt Mặt Trời. Từng cặp có dạng những hình ống
hình chữ U. Các vết đen hay sự phóng các năng lượng điện từ đã phóng ra
nhưng “tia âm điện tử” ra ngoài không gian. Một số electron này lọt vào
khí quyển Trái Đất đã gây ra nhiều hiệu ứng điện trên Trái Đất.