Edit: Dứa
Beta: Earl Panda
**********
Theo lý mà nói, muốn xem mặt bức tượng kia không khó, có điều chúng
tôi đang từ dưới nhìn lên, ở góc độ này dù có đứng chỗ nào đi nữa cũng
không thể thấy rõ được. Chuyện này khiến tôi thất vọng, cảm giác bất an
đối với pho tượng lại càng tăng lên.
Ông chủ Vương hình như cũng có chung cảm giác với tôi, càng muốn nhìn càng nhìn không rõ, sốt ruột tới độ mặt mũi xanh mét cả ra. Chúng tôi
đổi chỗ nhìn mấy lần đều không được, cuối cùng quyết định trước hết cứ
đi qua chỗ sạn đạo(*) sập xuống này đã. Vách đá nơi này toàn là rễ cây,
đứng trên đó không có mấy khó khăn, bên dưới còn có mấy lớp sạn đạo nữa, có rơi xuống cũng không chết được, chẳng việc gì phải sợ.
Chúng tôi quay lại rìa đoạn sạn đạo đã bị sập cạnh đó, ông chủ Vương
kiểm tra độ chắc của sợi rễ buông xuống gần đó, dùng cuốc đa năng móc
vào, nhanh nhẹn leo lên trên vách đá. Tôi một bên dùng đèn pin chiếu
sáng cho lão ta, một bên thầm nguyền rủa cho ổng lộn cổ xuống, có điều
nhìn lão ta thế mà thân thủ không xoàng chút nào, loáng cái đã sang đến
bên kia, bước lên sạn đạo.
Lão quay lại ném cuốc đa năng cho tôi, sau đó lật đật chạy tới trước, chắc là sốt ruột muốn xem thử bức tượng kia rốt cuộc là thứ gì. Tôi bật ngọn đèn gắn trên đầu, bắt chước ổng leo lên vách đá, một tay dùng cuốc đa năng làm điểm tựa, tay kia bám theo những sợi rễ mà tiến tới. Mấy
sợi rễ này không biết đã bao nhiêu năm tuổi, sờ lên cứng hệt như đá,
không giống thứ còn sống. Những đường vân bên trên giống như lớp vảy
trên thân động vật, nếu không nhìn kĩ rất dễ nhầm là hóa thạch sinh vật
cổ.
Tôi cẩn thận di chuyển từng chút một, mới được nửa đường đã nghe lão
già Vương bên kia kêu lên: “Nhanh sang đây mà xem, ở chỗ này nhìn rất
rõ, phía trong lớp rễ cây kia có một… một pho tượng! Không biết là tạc
thành hình thù gì nữa.”
Tôi nghe lão ta nói, cắn răng dùng cả tay lẫn chân bám vào một sợi
rễ, đu sang phía bên kia, sau đó bật đèn pin đuổi theo. Lão ta đã leo
đến tầng sạn đạo thứ ba, dùng ống nhòm xem xét đám rễ cây Thanh Đồng.
Tôi nhìn theo hướng ngắm của ổng, vì góc độ khác nhau nên mặc dù thấy
được bên trong đám rễ có thứ gì đó, nhưng cụ thể là gì thì không nhìn
rõ.
Tôi thở hồng hộc đuổi theo sau, nhận ống nhòm từ tay lão ta, lúc đó
mới quan sát rõ, bên trong đám rễ uốn éo như mãng xà kia lộ ra những
cánh tay bằng đồng đã rỉ sét. Xét số lượng, xem ra trong đó có ít nhất
bốn pho tượng quay về bốn hướng. Dựa vào phần lộ ra ngoài cũng không
cách nào phán đoán chuẩn xác được cái này có phải cùng một khuôn mẫu
khắc ra hay không, những bộ phận khác đều bị vùi sâu bên trong rễ cây,
nhìn sơ qua thì thấy kích thước của nó khá lớn, đại khái không hơn kém
mấy so với khối đá chúng tôi đã thấy trên sườn núi.
“Chỗ tốt” mà lão Dương nói hẳn không phải là mớ rễ cây khủng bố kia
rồi, vậy hẳn phải là thứ được đám rễ ấy bao quanh. Nhưng dù cho mấy pho tượng đó có giá trị tới mấy thì chúng tôi cũng không tài nào mang đi
nổi, hẳn là bên kia phải có chuyện gì kì lạ mà chúng tôi không biết, có
đứng ở bên này tới Tết cũng không tài nào hiểu ra được, nhất định phải
sang đó xem sao.
Chúng tôi tiếp tục đi trên sạn đạo, càng đến cuối hang động càng rộng ra, khoảng cách giữa cây Thanh Đồng và vách đá ngày một thu hẹp, chúng
tôi cũng mỗi lúc một quan sát được rõ hơn. Hóa ra trên đỉnh cây có một
đài hiến tế hình tròn, bốn phía có bốn bức tượng đồng kia trấn giữ.
Chúng tôi vốn nghĩ đổi hướng nhìn là có thể thấy mặt của mấy pho tượng
đó, có điều càng lên cao càng thất vọng, tất cả đều bị giấu kín trong
lớp rễ kia, muốn thấy rõ ràng sợ là chỉ có một cách: chặt đám rễ đó đi.
Chúng tôi đi tới đoạn sạn đạo song song với đài hiến tế kia, ông chủ
Vương đứng lại quan sát một lát, nói với tôi: “Bốn pho tương đặt ở bốn
góc, chứng tỏ ở giữa phải còn thứ gì nữa. Nếu chúng ta có trang bị ở đây có thể leo lên trên, dùng đèn pha chiếu sang cho rõ ràng, tiếc là tất
cả đều rơi xuống thác nước hết rồi. Không còn cách nào nữa, cậu thanh
niên à, chúng ta buộc phải sang đó thôi.” Nói rồi lão ta tháo lấy phần
lưỡi của cuốc đa năng uốn thành hình móc câu, buộc vào dây thừng làm
thành một sợi dây neo, sau đó xoay sợi dây vài vòng như cao bồi rồi ném
sang bờ bên kia.
Lưỡi cuốc vạch một đường parabol trên không trung, móc vào một rễ cây ở đài hiến tế đối diện, quấn vài vòng dây thừng lên đó. Ông chủ Vương
kéo căng sợi dây làm phần rễ bên kia hơi chuyển động, một đám sâu xám
quái gở theo chỗ hở giữa những sợi rễ tràn ra, nhanh chóng tỏa ra bốn
phía.
Ông chủ Vương nhíu mày nói: “Cậu thanh niên, lần này cậu đi trước đi!”
Tôi biết tỏng là lão ta kiêng kị đám sâu nọ, đành chửi thầm một câu
trong bụng, quan sát một lúc thì thấy khoảng cách từ bên này sang bên
kia gần hơn khoảng cách chúng tôi vừa mới leo qua lúc nãy, chắc chẳng có việc gì đâu. Tôi bèn gật đầu, bám vào sợi dây.
Bò được một đoạn, tôi không khỏi khâm phục ông chủ Vương. Dây thừng
này được giăng rất tốt, tạo thành một đường chếch xuống dưới sáu mươi
độ, chỉ cần dùng hai chân kẹp lấy sợi dây là sẽ tự nhiên tiến tới, chẳng tốn mấy công sức. Tôi thuận lợi trượt thẳng về phía trước, tới gần phần rễ cây trên đài hiến tế thì chụp lấy, dừng lại.
Ông chủ Vương bên kia ra hiệu với tôi, ý bảo tôi xem xét tình hình
bên đó trước. Tôi nhìn thấy một đám sâu xám, chúng không phải li cổ mà
trông giống ấu trùng của loài ve, nhiều thì có nhiều nhưng xem ra chẳng
nguy hại gì. Tôi đuổi bọn chúng đi, quay lại ra hiệu cho ông chủ Vương,
lão ta dùng đèn pin chiếu quanh quất một lúc, thấy rõ là không có sâu
mới bò lên sợi dây.
Rễ cây nơi này lớn gấp hai ba lần bắp đùi tôi, quấn loạn thành một
khối, chỗ nào mấy sợi rễ tiếp xúc với nhau thì gần như đã dính liền
thành một, chỗ nào không tiếp xúc thì tạo thành một khoảng trống lớn
bằng một thân người. Năm tháng trôi qua, cả một vùng cây mọc lẫn vào
nhau, những khoang trống bên trong thông với nhau tỏa ra bốn phía. Hiện
tượng này là bình thường ở những cây đa rừng, có nơi cả vạt rừng, thậm
chí cả cánh rừng đa mọc dính vào nhau, những động cây nối liền liên tu
bất tận, có lối vào mà không có lối ra, ma quái hơn cả những khu rừng
quỷ.
Chúng tôi quan sát một vòng quanh đám rễ, nhận ra những cái cây này
tuổi đã lớn lắm rồi, quây kín lấy nơi đây, hoàn toàn không thể nhìn thấy bên dưới. Đám rễ cây thì có làm thế nào cũng không suy suyển, thực là
bó tay. Im lặng một lát, ông chủ Vương nói có thể theo những khoang rỗng bên trong cây để xuống dưới quan sát, chúng tôi cứ chia nhau ra, lần
lượt xem xét từng khoang một, ắt sẽ thấy được.
Tôi thấy chuyện này cũng không phải không khả thi, có điều lão ta
chẳng hề bàn bạc thảo luận gì với tôi cả, chỉ khoát tay bảo tôi tiến
hành đi.
Tôi có cảm giác người này vô cùng thô lỗ, hơi giống Vương Bàn Tử tôi
đã gặp trước đây, nghĩ thầm chẳng lẽ hai người là họ hàng? Có điều Bàn
Tử mà tôi biết là người rất đáng mến, tính tình dễ chịu, còn lão già này thì trái ngược hoàn toàn.
Rễ cây mọc chồng chéo lên nhau như một nấm mồ, dùng đèn pin chiếu vào bên trong khoang rỗng cũng không thấy gì cả. Chúng tôi mất nửa ngày,
làm đến mướt mồ hôi cũng chẳng quan sát được gì sất. Thắt lưng tôi nhức
nhối vì hoạt động mạnh, đau đến toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Cả hai không còn cách nào nữa, ông chủ Vương nhìn tôi, đột nhiên chửi ầm lên: “Tổ sư nó, chẳng lẽ Lý Tỳ Bà dám giỡn mặt ta!”
Tôi cũng thầm nghi hoặc, nếu nơi này quả thực không có gì cả, tại sao lão Dương lại cường điệu lên như thế? Hắn hẳn sẽ không giỡn nhảm như
thế này, vậy thì vấn đề là ở chỗ chúng tôi, rốt cuộc là chúng tôi đã bỏ
sót chỗ nào?
Hai chúng tôi không nói câu nào, chỉ lặng im suy nghĩ. Tôi nghĩ lão
Dương đã nói dối tôi suốt dọc đường đi, mặc kệ là có tính toán bí ẩn gì, chủ đích vẫn là muốn dụ tôi đến nơi này, vậy mà khi đến đây rồi thì lại chẳng thấy gì hết. Mà cái việc gọi là không thể cho tôi biết, hoặc là
có cho tôi biết cũng chẳng làm được gì kia, rốt cuộc là việc gì? Giờ thì chẳng nhìn ra một tí gì cả.
Tôi đang thần người ra thì ông chủ Vương đột nhiên đẩy đẩy vai tôi, tôi quay lại định hỏi, lão ta lại ra hiệu im lặng.
Tôi thấy khó hiểu, còn lão ta thì khoát tay, cẩn thận kéo tôi ngồi xuống, chăm chú lắng nghe tiếng động bên trong lớp rễ…
Tôi lập tức nín thở, nghiêng tai lắng nghe. Nơi này không có tiếng
gió thổi, giữa không gian rộng lớn tịch mịch, áp tai vào rễ cây có thể
nghe thấy âm thanh “Híc… Híc… Híc…” rất nhỏ truyền ra từ bên trong, nghe giống tiếng răng va lập cập của người bị lạnh cóng.
Âm thanh này không lớn, phải chú ý mới có thể nghe được, lại rất có
âm luật, không giống tiếng huyết thi, bọn sâu bò trong đám rễ đương
nhiên cũng không thể phát ra âm thanh như thế được.
Ông chủ Vương nhỏ giọng nói: “Những âm thanh này vang lên rất đều
đặn, cứ như tiếng hòa thượng gõ mõ ấy, xem ra là âm thanh hoạt động của
cơ quan nào đấy. Dưới này chắc chắn phải có một thứ gì đó, nhưng không
biết là còn sống hay đã chết thôi.“
Mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra đầy đầu tôi, trong rễ cây mấy ngàn năm
tuổi này có người đang rên rỉ, có thể nào là gặp thụ yêu rồi không? Tôi
vừa định mở miệng thì ông chủ Vương dùng tay ngăn lại, lão ta lắc lắc
đầu, giơ súng lên, mở chốt an toàn, ra dấu bảo tôi đi theo rồi rón rén
đi về phía phát ra tiếng động. Chúng tôi đi đến động rễ bên cạnh, phát
hiện âm thanh là từ đây truyền ra, ông chủ Vương mở đèn pin chiếu vào
bên trong, âm thanh im bặt.
Lão ta liếc nhìn tôi: “Phải rồi, hẳn là nơi này, trong ‘Hà mộc tập’ có nói từ đây có thể đi vào bên trong. “
Tôi nhíu mày nói: “Động rễ nơi này phức tạp quá, phức tạp hơn hẳn so
với hệ thống động đá vôi rộng rãi ngoài kia, hơn nữa chúng ta không biết những ống đồng này có rỗng ruột hay không, tùy tiện vào đó quá nguy
hiểm.”
Lão ta gật gật đầu: “Đúng vậy, cho nên hai chúng ta không thể cùng vào một lúc được, phải có người đi trước dò đường.”
Tôi thầm giật mình, đừng nói là lão ta sẽ bắt tôi đi trước nữa đó chứ.
Thấy tôi do dự, lão nhấc khẩu súng, nhẹ giọng nói: “Tôi béo lắm, cậu
đi trước, tôi đi sau chiếu đèn cho cậu, đừng lo, không xảy ra chuyện gì
đâu.” Nói rồi lão ta đẩy tôi tiến về phía trong động.
Tôi cúi đầu nhìn xuống phía dưới đen đặc, quay lại thì bắt gặp ánh
mắt gay gắt của ổng, khuôn mặt âm u đầy tử khí. Tôi cắn chặt răng, không thể làm gì khác ngoài mang ngọn đèn gắn trên đầu, một lần nữa đóng vai
vật thí mạng. Đang định đi vào thì lão ta kéo tôi lại, đưa cho tôi một
cái bộ đàm nho nhỏ, nói: “Nếu bên trong quá sâu thì dùng thứ này. Thôi
đi đi, cậu là thanh niên trẻ tuổi tài cao tương lai xán lạn mà~.”
Tôi chửi thầm trong lòng, cầm lấy bộ đàm nghiên cứu cách sử dụng, sau đó bỏ vào túi: “Ông chủ Vương, người ngay thẳng không ăn nói vòng vo,
tôi đây là đi liều mạng cho ông, không lẽ ông không cho tôi thứ vũ khí
phòng thân nào sao? Vạn nhất tôi bị mắc kẹt ở bên trong, ai đảm bảo ông
sẽ không giở trò? Không đưa súng cũng được, ít ra cũng phải có đao kiếm
gì chứ?”
Ông chủ Vương đề phòng liếc tôi một cái, đại khái cảm thấy lời tôi
nói cũng có lý, mới miễn cưỡng cúi xuống rút từ trong giày của mình ra
một thanh dao găm nhỏ quăng cho tôi, nhìn tôi cười xòa: “Cậu xem, tôi
già cả lú lẫn, quên trước quên sau thôi.”
Tôi chụp lấy con dao, phát hiện đây là loại dao cán dài chuyên dùng
để bào da. Tự nhủ méo mó có còn hơn không, tôi chửi một tiếng, cúi đầu
tiến vào trong động. Mùi ẩm mốc từ bên trong xộc ra, tôi mang mặt nạ
phòng độc, tiếp tục tiến vào bên trong.
Trong động rất ẩm ướt, vỏ rễ không cứng như bên ngoài mà lại rất mềm, còn có rất nhiều loại nấm không biết tên mọc tràn lan, hàng đàn ấu
trùng ve bị tôi làm cho hoảng sợ, chạy trốn tứ tung. Tôi đi được một
đoạn thì khựng lại, phía trước xuất hiện đến mấy lối rẽ, nên đi hướng
nào?
Nhìn kỹ thì một trong mấy ngã rẽ đó có dấu hiệu, chắc là do người đi
trước vẽ lên, mặc kệ, tôi cứ đi theo con đường đã được đánh dấu đó, được mấy mét nữa, phía trước đột nhiên biến mất, nửa thân trên đã nhô ra bên ngoài.
Nửa thân trên của tôi vướng ở cửa động, tôi bật ngọn đèn trên đầu,
quan sát một vòng xung quanh. Nơi này là một không động thấp bé, bên
trong có một cái bàn được bện bằng rễ cây. Kỳ thực nơi này được bao bọc
bên trong đám rễ kia, lại ở chốn heo hút, tôi không hiểu nổi vì sao lại
xuất hiện thứ này, bỗng nhiên phát hiện bên trong đám rễ có một phiến đá lộ ra.
Nhìn kỹ, đó là một thạch quách (quan quách làm bằng đá) thật lớn, phía dưới là quan sàng cũng bị đám rễ cây quấn chặt. Dựa vào
khoảng cách tôi đã đi mà đoán, nơi này có lẽ chính là trung tâm của đài
hiến tế, là nơi có thứ chúng tôi muốn tìm.
Tôi bò đến bên cạnh chỗ thạch quách lộ ra, lúc này mới thấy rõ, thứ
này không phải lớn bình thường mà phải gần bằng một cái container di
động, trên nắp quan quách và lớp đồng trên cây có khắc một vòng song
thân xà (hình con rắn hai thân). Những nơi khác gần như đã dính liền vào lớp rễ, hoàn toàn không thấy được có gì trên đó.
Ông chủ Vương ở bên ngoài hét to hai tiếng, tôi đi là đi mất dạng,
chẳng thấy động tĩnh gì, lão ta cho là tôi đã vào được bên trong cây
đồng, hỏi qua bộ đàm: “Cậu thanh niên, bên trong có gì?”
“Có một cái quan quách!” Tôi trả lời, chật vật tìm một chỗ ngồi xuống, nằm úp sấp mãi thật là oải.
“Quan quách? Có nhận ra là của ai không?”
Tôi mắng: “Tôi biết thế quái nào được, có điều muốn đưa nó vào đây
không phải chuyện dễ, có thể huy động nhiều nhân lực như vậy, nhiều khả
năng nằm trong này chính là chủ nhân của cây thanh đồng.” Đặt quan quách của mình ở đây, phải chăng người này cho rằng lúc ra đi có thể an nghỉ gần thiên cung một chút? Không biết là ai mà lại bạo tay như thế.
Tôi xem đến phía sau, nắp và thân của quách dường như không được đóng chặt, có một sợi rễ len vào bên trong, nâng nắp quách lên một chút. Tôi thấy kì lạ, a lên một tiếng.
Ông chủ Vương nghe thấy, sốt ruột hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Quan quách này… nắp đóng không chặt.” Tôi nói, nhìn khe hở kia. Chẳng lẽ lúc nhập liệm không chu đáo, để cho rễ cây len vào?
Tôi nghĩ một hồi, cho rằng cũng có thể, ban đầu là rễ nhỏ len vào,
sau không ngừng sinh trưởng mới nâng nắp quách lên. Rễ cây chung quanh
đây mọc lổn ngổn, nói không chừng đã bọc kín quan quách này, từng lớp
từng lớp cứng như thế, chúng tôi hay bọn người kia dù có thể chém đứt,
cũng không biết tới ngày nào tháng nào mới moi ra được.
Tôi đến bên kẽ hở chiếu đèn vào dò xét, bên trong dường như trống
không, tối âm u, ánh sáng chiếu vào như bị màn đêm nuốt chửng lấy, không thấy gì hết.
Xưa nay giới khảo cổ vẫn cho rằng loại quan quách đặt ở giữa quách là phiền toái nhất. Quan quách chính quy đều là vách quan kê sát với vách quách, nhiều nhất cũng chỉ cách nhau độ một li. Quan quách này lại
không như thế, không gian bên trong tương đối lớn, vô cùng quái lạ,
không biết là vì điều gì. Theo tập tục mộ táng thời Tây Chu, cho dù là
hoàng thân quốc thích cũng không sử dụng hình thức khoa trương như thế
này. Xem ra trợ lý Lương nói đúng, đây hẳn là mộ của một vị phiên vương, hơn nữa thế lực quốc gia này không hề yếu, ít ra cũng phải ngang bằng
với Tây Chu thời đó.
Tôi cầm bộ đàm, nói: “Quan quách này trống không, bên trong không rõ
có thứ gì, đèn quan sát của tôi quá mờ so với đèn pin của ông, ông có
thể vào được, nơi này an toàn.” Tôi nói xong liền di chuyển tới cửa động lúc nãy, tự nhủ chỉ cần nhà ngươi thò đầu ra, ông đây sẽ khóa chặt lấy
luôn cái đầu của ngươi, xem ngươi xoay sở ra sao.
Bộ đàm phát ra vài tiếng nhiễu sóng, lẫn trong đó có vài tiếng nói, tôi nghe không rõ.
“Cái gì?” Tôi hỏi lại.
Xen lẫn giữa những tiếng nhiễu sóng rè rè là những âm thanh gì đó rất kỳ quái, rất ồn ào, hoàn toàn không thể nghe rõ.
————-
(*) Sạn đạo: là con đường nhỏ dùng bắc qua những nơi hiểm trở như vách núi, khe núi…, có thể làm bằng gỗ hoặc chỉ là đường đất.