Editor: Thanh Du
*****
Phía trước, cách mặt tôi chưa đầy một
gang tay rõ ràng là một gương mặt người trắng bệch, da mặt không biết đã ngâm trong nước biển bao nhiêu năm mà bị gột đến trong suốt. Càng ghê
rợn hơn là cặp mắt ma quái không tròng, màu đen trên đồng tử gần như lấp đầy cả hố mắt, thoạt nhìn trông không khác gì một cái xác đã rữa bị móc đi đôi mắt.
Tôi sợ đến gần như phát điên, hét lớn một tiếng, vội đẩy nó ra, cắm đầu chạy trối chết, trong đầu chỉ còn hiện
lên duy nhất một chữ: trốn. Có điều hành lang chật hẹp kia rất khó cho
hai người cùng đi, tôi bị kẹt lại ở chỗ Muộn Du Bình, không tài nào nhúc nhích. Tôi thấy chen không nổi, mới túm lấy tay hắn, hét to: “Quỷ! Có
quỷ nước!” Hắn liền bịt miệng tôi lại, khẽ hỏi: “Yên nào! Quỷ nước ở
đâu?”
Tôi quay lại chỉ loạn xạ về phía sau: “Ngay đằng sau ấy, kia kìa…
Nói chưa hết câu tôi đã khựng lại, “a”
một tiếng, chỉ thấy sau lưng tôi chẳng có gì cả. Không có mặt người,
không có tóc, thậm chí một vệt nước đọng cũng không có. Tay tôi gần như
chỉ thẳng vào mặt Bàn Tử, khiến hắn ngơ ra chẳng hiểu gì, liền đó gào
lên: “Tiên sư nó, cậu mới là quỷ nước ấy.”
Tôi ngớ
người, vội ngoảnh đầu lại, ngó đông ngó tây một hồi vẫn chẳng thấy gì.
Chuyện này thật vô lý, cảm giác ban nãy rất chân thật, không thể là ảo
giác được, chẳng lẽ tâm lý tôi có vấn đề với cái cổ mộ này? Tim tôi vẫn
còn đập dữ dội, trong đầu lại mông lung như sương mù, cũng không biết
nên làm gì cho phải.
Bàn Tử thấy mặt mũi tôi tái mét, bèn an ủi: “Xảy ra chuyện gì vậy, cậu đừng vội, cứ từ từ mà nói!”
Tôi lắp bắp: “Vừa rồi tôi thấy rất nhiều tóc, một cô gái lõa thể, còn có quỷ nước! Còn định hôn tôi!”
Suy nghĩ của tôi đã vô cùng hỗn loạn, lắp bắp nửa ngày cũng không biết mình đang nói cái gì. Bàn Tử mất hết kiên
nhẫn, cắt ngang: “Tiểu Ngô, cậu nằm mơ đấy à? Nếu có quỷ nước thật thì
cũng phải đi qua chỗ tôi trước đã.” Hắn vỗ vỗ vai tôi, lại nói: “Chẳng
qua cậu mới hai mấy tuổi đầu, mơ thấy con gái thoát y cũng là chuyện
thường. Khi Bàn gia tôi còn trẻ cũng từng mơ thấy những thứ tương tự,
không sao cả.” Tôi gắt: “Mẹ nó anh đừng có nói lung tung, vừa rồi tôi
dám chắc mình không nằm mơ! Anh xem cổ tôi vẫn còn ướt đây, là do bị nó
cọ lên đấy!” Nói rồi tôi cổ cho bọn họ xem. Muộn Du Bình và Bàn Tử đưa
tay sờ thử (*đá văng Bàn Tử* Aaaaa, hai trẻ tình tứ kìa ~) đều hơi nhíu nhíu mày. Bàn Tử còn ngẩng đầu nhìn lớp gạch trên đỉnh,
chắc hắn nghĩ là do nước bên trên nhỏ giọt xuống. Tôi nói làm gì có
chuyện đó, kẽ gạch đều trát đất sét trắng, tuyệt đối không thể thấm
nước.
Bàn Tử khó hiểu hỏi: “Chuyện này thật là
quái gở, ở đây chỉ có một con đường thông suốt, đúng ra nếu có thứ gì
đến gần cậu thì tôi nhất định phải biết chứ.”
Tôi được thể vặc lại: “Không chừng là anh ngủ gật cũng nên, bị người ta bước qua xác cũng không biết.”
Bàn Tử nổi cáu, nói: “Cậu đi chết đi, Bàn Tử tôi dù có ngủ thật thì bị người khác đạp lên người cũng phải biết
chứ? Huống hồ đang ở cái chỗ quái quỷ này thì ngủ làm sao được? Nếu cậu
không tin thì nhìn xem lưng tôi có dấu chân nào không!” Nói rồi hắn quay lưng lại cho chúng tôi xem.
Lúc ấy tôi đã hoàn hồn, không ngờ thứ kia lại leo lên lưng hắn thật. Bàn Tử vừa quay lưng, thứ kia đã quay thẳng
mặt về phía tôi, miệng ghé sát vào chóp mũi tôi. Tôi sợ hết hồn, yết hầu cũng bắt đầu co giật, hét lên một tiếng rồi liều mạng lùi lại. Nhưng
mới lùi được hai bước đã cảm thấy chân mình căng căng, cúi đầu nhìn
xuống, chợt phát hiện ra chân mình không biết từ khi nào đã quấn đầy
tóc. Tôi ra sức vùng vẫy nhưng chân vẫn không sao thoát ra được, lại
thêm một mớ tóc nữa bắt đầu quấn lên người tôi, nhắm thẳng miệng tôi mà
chui vào. Bình sinh tôi sợ nhất là mấy thứ lông tóc này tràn vào trong
miệng, vội lấy tay che chắn loạn xạ. Trong lúc hoảng loạn, Muộn Du Bình
đã túm được cổ áo tôi, kéo tôi về phía hắn.
Hắn mới kéo được vài bước thì chính tay
hắn cũng bị đám tóc túm lấy, không tài nào nhúc nhích. Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Bàn Tử đã bị bọc kín như cái kén tằm, không ngừng giãy dụa
bên trong. Nhưng thứ kia lại không thấy đâu cả, cả đạo động tràn ngập
những tóc là tóc, tựa như một cái động bàn tơ màu đen.
Muộn Du Bình cố gắng rút tay ra, vội hỏi tôi: “Cậu có mang mồi lửa không? Thứ này sợ lửa”
Tôi mò mò trong cái bao đeo trên thắt
lưng, lấy ra một cái bật lửa chắn gió, không khỏi mừng rỡ. Cái bật lửa
này nguyên là khi ăn canh đầu cá trên thuyền, tôi có hỏi xin ông lái
thuyền ít lửa để nhóm lò, nhóm xong tiện tay nhét luôn vào túi, không
ngờ lúc này lại trở thành vật cứu mạng. Nghĩ đoạn tôi đánh bật lửa đốt
mớ tóc quấn trên người, đám tóc này dù ẩm ướt nhưng chỉ một mồi lửa cũng có thể cắt đứt một bó lớn. Tôi đốt vài cái đã thoát khỏi mớ tóc, vội
lao đến cứu Bàn Tử. Vừa định kéo hắn ra, đột nhiên đống tóc ngay bên
cạnh lộ ra một khuôn mặt cỡ bự, gần như áp sát vào lưng tôi.
Tôi thấy thế, biết muốn trốn cũng không
kịp, bèn cúi đầu, đấm một quyền về phía đó. Quyền này hoàn toàn là phản
xạ tự nhiên của một người bị dồn đến tột cùng sợ hãi, nên tôi cũng không rõ mình đã dùng đến bao nhiêu sức lực, chỉ nghe một tiếng bụp, cái mũi
của nó đã bị tôi đấm lõm vào, bắn ra mấy vệt nước đen ngòm. Cũng may
trong tay tôi còn cầm cái bật lửa, đến giờ vẫn chưa tắt; tôi bèn nghiến
răng tính cho nó một mồi lửa, chợt phát hiện ra nó bỗng run run rồi rụt
lại một chút.
Thấy thế, trong đầu tôi chợt lóe lên một
tia sáng. Có cách rồi, mẹ nó, quả nhiên là thần quỷ sợ ác nhân, hóa ra
con quỷ này cũng còn biết sợ nắm đấm.Thần trí tưởng chừng đã hồ đồ bỗng
trở nên hưng phấn, tôi nhấc chân đá cho mặt nó vẹo luôn sang một bên,
bay trở lại giữa đám tóc. Tôi sợ đá thêm cú nữa sẽ bị nó quấn lấy, vội
vã lùi lại vài bước, giơ cái bật lửa lên, bắt đầu giằng co với nó.
Gương mặt kia lấp ló giữa đám tóc, nét
mặt vô cùng oán hận, nhưng nó vốn sợ lửa nên không dám tùy tiện xông
lên. Lúc này Muộn Du Bình không biết lấy từ đâu ra mấy ống đánh lửa còn
hơi âm ẩm, mới đem cọ lên bật lửa trong tay tôi. Ống đánh lửa tức khắc
bốc cháy, ngọn lửa lần này lớn hơn rất nhiều khiến cho con quái vật thét lên một tiếng kinh hoàng rồi vội vàng chạy trốn. Tôi thấy chỉ trong
phút chốc nó đã lùi rất xa, lộ ra thân thể béo tròn của Bàn tử, vội thừa dịp này đốt sạch đám tóc quấn trên người hắn.
Muộn Du Bình dồn cho con quái vật kia
biến mất trong bóng tối mới chịu thả tay, lúc này ống đánh lửa đã cháy
đến tay hắn. Tôi cúi đầu nhìn Bàn Tử, chỉ thấy mũi hắn miệng hắn bịt kín những mẩu tóc vụn, gương mặt vì ngộp thở đã chuyển màu xanh tái. Vội
vàng xoa bóp ngực cho hắn đến khi hắn hô hấp bình thường trở lại, từ lỗ
mũi hắn phun ra một đống bầy nhầy màu đen.
Tôi thở phào một hơi, cũng may phổi Bàn
Tử là phổi trâu phổi bò, mới ép một chút khí quản đã thông, bằng không
tôi thà chết chứ không đời nào chịu làm vật hi sinh đi hô hấp nhân tạo
cho hắn. *xin lỗi nhưng đến đây bạn editor
bấn quá không chịu nổi nữa ~ Đề nghị tác giả cũng cho bạn Bình nghẹt thở để xem lúc ấy bạn Tà có còn do dự nữa ko =))*
Bàn Tử thở dốc một hồi, ho ra hết những
thứ còn vướng trong khí quản, rồi mới ngắc ngoải hỏi chúng tôi: “Mẹ ôi,
thứ kia rốt cuộc là cái quỷ gì thế?”
Tôi tắt cái bật lửa nãy giờ vẫn giữ khư
khư, cảm thấy nó đã nóng đến bỏng tay, tưởng như da tay tôi cũng muốn
tuột ra luôn. Muộn Du Bình cũng chẳng khá hơn tôi là bao, hắn xoa xoa
tay, nói với Bàn Tử: “Đây hẳn là Cấm bà.”
Tôi từng nghe lão Hải ở Anh Hùng sơn nhắc đến nó nhưng chỉ nửa tin nửa ngờ, lúc này mới “a” một tiếng, hỏi: “Thật sự có sinh vật gọi là Cấm bà sao?”
Muộn Du Bình gật gật đầu, đáp: “Tôi cũng
không biết thứ này sinh ra như thế nào, nhưng truyền thuyết về nó rất
nhiều, hẳn là không sai đâu.”
Tôi cảm thấy kỳ quái, bảo hắn kể lại tỉ
mỉ cho tôi nghe, nhưng hắn một mực lắc đầu, đáp: “Cấm bà sinh ra từ
nước, tôi chỉ biết chắc chắn nó rất sợ lửa, còn những chuyện khác thì
không rõ ràng cho lắm. Cũng như bánh tông, từ xưa đến nay người ta chỉ
biết nó sợ móng lừa đen, nhưng vì sao nó lại sợ thì chẳng ai biết. Tôi
chỉ không ngờ thứ này cũng biết suy nghĩ, chúng ta nhất định phải cẩn
thận, nó chắc chắn vẫn còn đi theo chúng ta.”
Bàn Tử vẫn chưa hết sợ, mới hơi nhích lại gần chúng tôi, hỏi: “Quái lạ, mộ này phong thủy rất đẹp, tại sao bên
trong lại có lắm thứ quái gở thế?”
Phong thủy ngôi mộ này có đẹp không thì
tôi không dám chắc, nhưng tư liệu về Cấm bà thì tôi có đọc qua một ít.
Thực ra thứ gọi là Cấm bà này ở vùng núi nơi có các dân tộc thiểu số
sinh sống là đại diện cho thầy mo và pháp sư, có điều trong truyền
thuyết cổ xưa ở vùng biển lại là ác quỷ bậc nhất thiên hạ. Chẳng hiểu vì sao lại có sự khác biệt một trời một vực đó, chỉ biết kết cục của cấm
bà thường là vô cùng thê thảm; nếu bị người bắt được, thông thường đều
bị chặt hết tay chân sau đó chôn sống. Lại nói nguồn gốc của Cấm bà hầu
hết đều liên quan đến phụ nữ có thai, xem ra căn phòng đặt quan tài
dưỡng xác kia nhất định có can hệ với thứ này. Chú Ba từng nói về những
bức bích họa hình người có cái bụng căng tròn, Cấm bà có mặt trong đây
hẳn cũng không phải chuyện ngẫu nhiên, không chừng là do chủ mộ cố ý an
bài.
Trong lúc tôi còn miên man suy nghĩ, Muộn Du Bình ngoắc tay ra hiệu cho chúng tôi đi tiếp, có lẽ hắn lo nếu cứ
dây dưa ở đây thì thứ kia sẽ xán lại gần. Tôi nghe ngóng một lát, thấy
phía trên đạo động đã hoàn toàn yên ắng; không biết người vừa nãy đi qua là ai, chúng tôi ầm ĩ một trận ở bên dưới, không chừng hắn đã nghe
thấy. Nơi này chẳng nên ở lâu, tốt hơn hết là mau mau thoát ra.
Tôi nhìn sang Bàn Tử, hắn ra hiệu mình đã ổn. Tôi thấy hắn cũng không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, bèn
bật đèn pin lên rồi đeo vào thắt lưng, như thế có thể chủ động quan sát
phía sau. Tiếp đó tôi giữ chặt bật lửa trong tay, tiếp tục tiến về phía
trước
Chúng tôi đi thêm một đoạn nữa, đạo động
lại có hình chữ chi hướng lên trên. Tôi nhìn sang bên cạnh, phát hiện ra hắn đào một mạch đến đây thì gặp tường mộ, xem ra bên ngoài chính là
nước biển. Hắn chỉ còn cách đổi hướng, tiếp tục đào lên trên; có lẽ Giải Liên Hoàn cũng nghĩ như chúng tôi, muốn thoát ra từ vị trí cao nhất
trong mộ.
Thời gian từ khi chúng tôi bắt đầu đi vào cửa động cho đến lúc này đại để cũng được khoảng nửa tiếng đồng hồ, xem ra ngôi mộ dưới đáy biển này cũng không lớn lắm. Trong suốt chặng đường này, tôi luôn có cảm giác mơ hồ, đó là thực ra ngôi mộ này không quá
dài cũng không quá rộng, mấu chốt nằm ở độ cao của nó. Hiện giờ tôi ước
chừng độ cao của nó khoảng ba mươi mét, nếu dựa theo tiêu chuẩn ba mét
một tầng ở thời hiện đại này thì ngôi mộ chìm sâu dưới đáy biển khoảng
mười tầng lầu; tuy quy mô hùng vĩ, nhưng tính ra cũng không phải kì tích gì.
Hiện chúng tôi không thể quay về đường
cũ, đành tiếp tục hướng lên phía trên. Lại đi thêm một lúc nữa, bỗng
Muộn Du Bình đứng khựng lại. Tôi đẩy hắn một cái, hắn liền quay đầu lại, nói khẽ: “Đường cụt”
Tôi ngẩn người, sao lại cụt được chứ, vội chen lên xem thế nào. Chỉ thấy phía cuối con đường quả nhiên bị mấy
khối đá Thanh cương chẹn lại, tôi lấy tay đẩy thử vài cái, cảm thấy mấy
phiến đá này tuy nặng nề nhưng cũng không phải không đẩy ra được. Tôi và Muộn Du Bình thử hợp sức đẩy lên, đến khi lộ ra một khe hẹp thì phát
hiện mộ thất phía trên có ánh sáng hắt xuống. Đang lúc buồn bực, hai tay hơi buông lỏng, phiến đá chắn trên đỉnh đầu chúng tôi bỗng đột ngột
biến mất.