“Khảm Kiên, hướng tám giờ. Sau thân cây!”.
Tôi quát lên, một bên giậm chân dùng súng phun lửa xịt hết lũ du diên đang bò lên người, chúng đều to như con tôm hùm vậy, nếu như không phải từng gặp qua, chắc giờ lông tóc trên người tôi đều đã dựng đứng rồi. Chỉ có điều may là chân của lũ du diên đó đều bắt lửa lên cháy bùng ngay, lửa vừa quét qua lập tức rơi hết xuống đất. Chết rất nhiều, đốt tới mức tỏa ra một mùi kỳ quái, vừa có chút vị ngọt nhẹ của protein.
Dạo gần đây mũi tôi đã không còn thính nữa, bác sĩ nói, thực chất tôi không thể ngửi thấy mùi gì cả, cái mà tôi ngửi thấy đều chỉ dựa vào thị giác mà nhận ra.
Màu du diên và màu lá cây gần như không thể phân biệt nổi, dưới ánh lửa nhìn lại, cảm giác tất cả cành lá đang cùng ngọ nguậy. Lẫn lộn vô số lông mao trong đó.
Khảm Kiên trên cây rút cung ra, rồi giương lên bắn một mũi xé gió, đánh thẳng vào bóng người đằng sau thân cây kia, khiến một vài con như sợi lông đen trên người rung động, rõ ràng bên đó đã bị du diên bò kín.
Tôi biết uy lực của cung lớn nhường nào, nhưng cái bóng kia vẫn không hề nhúc nhích, cũng không có phản ứng gì.
Tôi liền tháo dây buộc mũ trên áo chống gió của mình ra để buộc bật lửa lên trước bình xịt, vừa giậm chân, vừa rút mã tấu, cầm xoay vòng vòng trong tay.
Hắc Nhãn Kính mỗi lần dạy tôi dùng dao vẫn thường hay làm như thế, đó là một thói xấu, nhưng tôi lại học được.
Khi chỉ còn cách một thước, trước mặt một khoảng tối đen, tới phạm vi súng phun lửa có thể xịt tới, tôi mới thấy được trong cái chỗ mà lũ du diên nhúc nhích, có một màu máu thịt mơ hồ.
Ngón tay người kia rất dài, trong bóng tối mỗi lần ánh lửa sáng lên, tôi lại thêm nhận ra điều đặc biệt này.
“Quái!” Đầu tôi ong một tiếng, vội hét lớn: ” Là Tiểu Ca!”
“Cái quái gì!” Tiểu Hoa ở trên tán cây lao thẳng xuống, tôi chẳng đoái hoài hắn, lập tức cắm phập mã tấu xuống đất, lao tới trước mặt người kia, tay khua loạn lên, vừa gạt vửa kéo, lại dùng súng phun lửa xịt điên cuồng, khiến cho tất cả du diên bám trên người kia bị thiêu chết.
Một xác người đầy thương tích từ trên cây tuột xuống, tôi thấy quần áo của hắn, ngón tay của hắn, tóc của hắn, tất cả đều rất giống Tiểu Ca.
Hắn đã chết, miệng mở vô cùng lớn, tôi sờ vào hàm dưới, xem chừng nhiệt độ này chắc vừa chết không lâu, trong miệng toàn là du diên, rõ ràng là bị tắc phổi mà chết.
Đây không phải Tiểu Ca, chất lượng cơ bắp trên người khác nhau xa.
Trùng bò đầy quanh người tôi, chúng bắt đầu bò vào trong lỗ mũi và miệng, tôi lấy tay quệt đi, lại nhìn tay người kia, Tiểu Hoa đi tới bên cạnh, hắn châm lên một thanh pháo lạnh, dọa lui bọn trùng đi.
Tay của thi thể, có dùng ngón giả, tôi dùng sức xé ra, nó lập tức bị tôi tháo xuống.
Tôi tức tới sôi người, kéo tóc giả trên đầu người kia xuống, liền nhận ra. Đây chẳng phải là thủ hạ của Vương Minh sao.
“Chó má!” Tôi quay vào trong rừng điên cuồng hét lên. “Tiên sư mười tám đời tổ tông nhà ngươi!” Tiếng mắng vang vọng trong sơn cốc.
Vương Minh chắc chắn vẫn theo đuôi tôi, hắn để thủ hạ của mình giả trang thành Muộn Du Bình làm gì chứ? Để tôi chán ghét ư? Hay là muốn dẫn tôi tới nơi nào đó?
Nếu như không phải là đột nhiên du diên xuất hiện, trong bóng tối nơi này, có thể tôi thực sự đã bị mắc lừa.
Tôi quay người lại rút mã tấu từ dưới đất lên, rạch vào tay mình, quệt vào mắt cá chân Tiểu Hoa một vệt, du diên bắt đầu thoái lui, máu nhỏ thành giọt trên mặt đất, tay lại rút một thanh pháo lạnh.
“Cậu đi trả thù à?” Tiểu Hoa lạnh lùng hỏi tôi.
Tôi nhìn hắn, thản nhiên đáp: “Hắn chắc chắn vẫn ở gần đây, với chỉ số thông minh của hắn khẳng định sẽ không sống qua nổi đêm nay, phải tìm ra hắn. Tôi muốn cứu mạng hắn một lần nữa.”