Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 96: Một Đời Trường An






Tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm vừa vặn vượt qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ đặc biệt mơ hồ, cả khuôn mặt lặp tức trên nên mê hoặc mềm mại.

Điểm duy nhất không hoàn mỹ chính là chân mày nhíu sâu.
Một con bồ câu đưa thư đậu bên cửa sổ không ngừng hót vang "coo coo".

Trường An lật người lại, bắt lấy bồ câu, gỡ nốt lá thư trên chân nó rồi thả đi.

Tuy phương pháp truyền tin này có hơi cổ lỗ sĩ, nhưng ít nhất sẽ không bị chặn lại.

Bình quân cứ nữa tháng y sẽ nhận được tin một lần, y không cần thiết phản hồi, bởi vì y chỉ cần xác định mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch đã định là được.
Sinh hoạt thường ngày vẫn là đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn bãi cỏ nơi xa, những dãy núi ngút ngàn, còn có mọi người khi đang làm việc trên những cánh đồng, đàn cừu dê khắp núi.
"Ca ca!"
Trường An quay đầu lại, thấy được Ni Ba Nhĩ đang thở hổn hển chạy đến.
"Có chuyện gì sao?"

"Không có gì ạ, chỉ là nhìn thấy anh ở nơi này, cho nên mới đến xem xem."
"Ừ."
"Ngọn núi phía trước xa thật đấy!" Ni Ba Nhĩ ngồi trên phiến đá tay chống cằm lẩm bẩm nói.

Như thể cậu nhóc đang thật sự suy nghĩ về một triết lý sống nào đó.
Trường An quay đầu nhìn tiểu quỷ ở bên cạnh, miệng nhỏ đô đô đã chu dài ra một đoạn, hệt một tiểu đại nhân phải nghĩ gì rất vất vả.
"Nhóc chạy lên núi làm gì? Không ở nhà làm cho tốt bài tập?"
Ni Ba Nhĩ quay đầu nhìn lại Trường An, đôi mắt đã trợn trắng lên, hình như muốn xác định ca ca xinh đẹp kia có phải đang nói với mình thật không, cuối cùng vẫn trả lời: "Chúng em muốn chuyển nhà, cho nên học kỳ này không có đi báo danh."
"Ừ, nhóc không sợ công khóa sẽ theo không kịp sao?"
"Chị của em nói sắp tới chỉ không có đi đâu, sẽ ở lại giúp em học bổ túc."
"Không phải nhóc nói chị mình luôn rất bận sao?"
"Em cũng không biết, bất quá hình như chỉ rất có hứng thú với anh."
"Ồ."
"Anh không có cảm giác gì hết sao? Có phải có rất nhiều cô gái theo đuổi anh không? Nhưng mà nói lại cũng đúng, có nhiều nữ nhân thích cũng rất phiền."
Trường An có hơi hết chỗ nói, hóa ra ở thời đại thông tin phát triển như vũ bão này, ngay cả trẻ con ở những vùng nông thôn xa xôi cũng trưởng thành quá sức tưởng tượng.

Đặc biệt là khi nói hai chữ "nữ nhân" kia, rất thuận miệng, giống như vẫn thường xuyên nói ra, như vậy quả thật không tốt.
"Là từng được người theo đuổi à?"
"Đương nhiên! Em ở trường học trong đám nam sinh vẫn được coi là soái, có thể xem như giáo thảo*!"
*Giáo thảo: hotboy trường
Trường An dùng ánh mắt xem xét nhìn Ni Ba Nhĩ một lượt: "Trường nhóc tổng cộng có bao nhiêu nam sinh?"
"Không nhiều, đại khái sáu, bảy mươi người."
"A, vậy cũng không tồi, nhóc bao nhiêu tuổi thế?"
"Mười hai ạ, sắp tới sẽ vào sơ trung (THCS)." Ni Ba Nhĩ nhẹ nhàng nói, giống như đang nói tôi sắp trở thành người lớn rồi.
"Tại sao tôi thấy nhóc khang khác ngày hôm qua nhỉ?"
"Ngày hôm qua chúng ta không thân!"
"Ồ, hóa ra đây mới thật sự là nhóc."
"Làm sao vậy?"
"Không...!không có gì, đúng rồi chị nhóc sao lại thấy hứng thú với anh?"

"Hỏi thật nhiều chuyện của anh."
"Là vì như thế?"
"Không thì thế nào nữa?"
"Ha ha, không thế nào hết."
Hai người cứ như vậy anh một câu tôi một câu không rõ vừa đi vừa nói.

Ni Ba Nhĩ cảm thấy vị ca ca này vừa mới mẻ, vừa soái, tính tình còn rất tốt.

Trường An chỉ là cảm thấy nhàm chán, nếu có người cùng trò chuyện như vậy quả thật không tồi.
Ngày hôm sau y vẫn như cũ đến đỉnh núi bên kia ngồi, Ni Ba Nhĩ không có đến, ngược lại người đến lại là Ni Linh.

Trường An đối với Ni Linh không ấn tượng nhiều, vì vậy khi cô gái phóng khoáng tinh nghịch mang theo bảng vẽ này bước đến ngồi cạnh, y có chút bất ngờ, cuối cùng vẫn không có hỏi ra.
"Phương xa rốt cuộc có cái gì?" Cô gái mang theo tươi cười hữu hảo, thình lình hỏi một câu.
Trường An không ngờ cô sẽ hỏi cái này, dù gì bọn họ cũng không quen thuộc, thậm chí chỉ gặp qua ở nơi nào đó, có lẽ khi ở trong thôn đã gặp nhau.
"Đi xem chẳng phải sẽ biết sao."
"Ha ha." Cô gái cười nhẹ, nhưng không có quá nhiều cảm xúc.

Cho nên Trường An liền biết Ni Ba Nhĩ đã hiểu lầm.

Y liếc nhìn cô một cái rồi quay mặt đi, tiếp tục ngắm nhìn nơi xa.
Ni Linh cảm thấy người nam nhân trước mắt này rất đặc biệt, có lẽ anh có một quá khứ rất không tầm thường, vì vậy thẳng thắng hỏi: "Tôi luôn cảm thấy anh là một người có câu chuyện sau lưng, kỳ thật tôi nghĩ anh nên là một soái ca lãnh khốc, chứ không phải như bây giờ lãnh đạm lại xa cách."
Trường An cảm thấy nữ hài này thẳng thắng hơn y tưởng nhiều, nhưng đây là việc riêng của y, không cần nói cho cô biết.

Hơn nữa cô cũng không có khả năng tiếp nhận được câu chuyện này, vì thế lãnh đạm nói: "Làm gì có người nào không có chuyện xưa đâu?" Nói xong Trường An đứng dậy, ngẩng mặt lên nhìn trời, không tính toán cùng cô gái nói chuyện tiếp.
Ni Linh thức thời không tiếp tục nói nữa, chỉ lấy ra bảng vẽ của mình bắt đầu họa.
Liên tiếp mấy ngày đều nhìn nhau không nói gì, Trường An như cũ mỗi ngày lên núi ngồi nhìn trời, ngắm núi non, có khi cái gì cũng không có nhìn.

Ni Linh đúng hẹn lại lên núi vẽ tranh, vẽ toàn bộ đều là núi non phong cảnh.


Ni Ba Nhĩ đã vài ngày chưa có lên núi, giống như ngày hôm trước chỉ là một hồi mộng.
Ni Linh xoay người nhìn người không khác đầu gỗ mấy kia, thở dài: "Mỗi người đều có chuyện xưa, có người giấu kín trong lòng, cũng có người lựa chọn nói ra, còn có người lựa chọn một hình thức khác, tỷ như viết ký, hội họa, nhưng tôi cảm giác của anh luôn là ở hồi ức."
"Lúc trước tôi cho rằng cô là một tác gia, hóa ra là họa sĩ."
Ni Linh cười đạm nhiên: "Có lẽ tôi là một người nghe trung thực, hoặc cũng là một người đọc, nhưng thật không khéo, tôi không phải họa sĩ cũng không phải tác gia, nhiều nhất chỉ tính là một người thích sưu tầm các câu chuyện xưa."
"Cô thật sự muốn nghe chuyện xưa?"
"Đương nhiên."
"Thôi được rồi, dù sao cũng không có gì, liền kể cho cô một câu chuyện xưa đi, sẽ có chút dài, cô sẵn sàng chưa?"
"Rất vui lòng nghe."
"Câu chuyện này có thể rất buồn tẻ, cũng không giống cô tưởng tượng."
Đối với Ni Linh, một câu chuyện xưa dài tẻ nhạt là cả một đời đồng hành, một câu chuyện xưa bất đồng là những đoạn hồi ức khó quên.

Bởi vì chuyện xưa quá trầm trọng, cũng không có ngôn ngữ hoa lệ tân trang.
"Chuyện xưa bắt đầu từ một người trẻ tuổi với một lòng hiếu kỳ mãnh liệt..."
Mỗi ngày sau đó, Ni Linh đúng giờ lại lên núi nghe nam nhân kể lại câu chuyện xưa rất dài kia.

Vì vậy, Ni Linh đã bị câu chuyện ấy hấp dẫn thật sâu.
Ba tháng sau, câu chuyện đã kể xong nhưng Ni Linh cũng không nhận được kết quả mà mình muốn.

Cũng từ đây Trường An không còn xuất hiện trên đỉnh núi nữa, và trong nhà y, trừ bỏ những bức họa thì cái gì cũng không còn.

Một bộ vẽ bên trong chỉ họa duy nhất một nam nhân, ở mỗi bức đều có một dòng chữ "Một đời Trường An", là sấu kim thể, phi thường đẹp đẽ.

Sau khi Ni Linh nhìn thấy, trong lòng có chút khó chịu, có lẽ là bị nhân vật trong câu chuyện xưa cảm nhiễm, cuối cùng quyết định viết thành một quyển sách, quyển sách có tên gọi là 《Nhất Thế Trường An》..