Muộn Du Bình vừa đi vừa nhìn về phía trước, có đôi khi còn leo lên mấy đồi đá nhỏ.
Trời càng ngày càng nóng, tôi chỉ còn cảm giác mình đang bị nướng chín.
Trải qua mấy giờ tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy tảng đá lớn mà chúng tôi đỗ xe sau nó.
Tôi đã không cách nào hình dung được tâm trạng hưng phấn của mình lúc đấy, giống như lúc đang bị cuốn trong dòng lũ tìm được cọng rơm cứu mạng.
Tôi hoàn toàn quên đi những mệt mỏi lúc này, tiến thẳng về phía trước mà đi.
.
Truyện Sắc
Tốc độ của Muộn Du Bình mau hơn tôi, chờ khi tôi tới nơi, đã thấy Muộn Du Bình mở ra mui xe.
Tôi nhìn xong liền hiểu, xe này đã không còn khả năng đi tiếp, chúng tôi chỉ có thể lấy đồ bên trong ra mang theo.
Hai chúng tôi cùng nhau nổ lực vét sạch đồ bên trong.
"Bây giờ phải làm sao đây?" Tôi hỏi.
"Vào bên trong nghĩ ngơi, chờ buổi chiều mặt trời xuống núi chúng ta lại tiếp tục đi." Muộn Du Bình nói.
Cũng chỉ có thể như vậy.
Chỉ có điều khi đến buổi tối, trời lạnh khỏi bàn nhưng không đáng ngại, mấu chốt vẫn là việc các loại vật này nọ ra ngoài hoạt động.
"Ừ."
..........
Liên tiếp mấy ngày chúng tôi đều là ban ngày nghỉ ban đêm đi.
Buổi tối ở sa mạc không yên bình như ban ngày, các loại rắn trùng đều ra ngoài kiếm ăn.
Những hoàn cảnh ác liệt thế này tôi cũng trải qua mấy lần, tự nhiên không cảm thấy quá khó khăn.
Chỉ là từ sau lần tiếp nhận pheramone rắn lần trước, sức khỏe bị tàn phá đến không chịu nổi một kích của tôi ngày càng trở nên trầm trọng.
Hơn nữa ở khí hậu khô nóng của sa mạc này, cổ họng tôi càng muốn bốc khói, không cẩn thận một chút liền hộc máu.
Sau đó Muộn Du Bình lấy luôn ba lô của tôi mang trên người, tôi cảm thấy cả người mình khó chịu muốn chết nên cũng không cùng hắn tranh.
Đi lại trên sa mạc suốt một tuần, nước chúng tôi mang theo đều đã uống hết, mà khoảng cách đến óc đảo phía trước còn tới ít nhất ba ngày lộ trình.
Mấy ngày này tôi ngẫu nhiên sẽ tìm một ít chuyện tâm sự với hắn, sau đó liền không cố gắng tìm chuyện nói nữa.
Bởi vì đồ hắn phải mang đã rất nhiều, tôi không muốn tăng thêm gánh nặng cho hắn.
Sau đó là không còn nước, tôi cảm giác đầu lưỡi đều đã xám lại, không còn tí sức nào để động đậy nữa.
Hơn nữa việc bảo trì lượng hơi nước trong miệng rất quan trọng, cho nên mấy ngày kế tiếp chúng tôi cơ hồ đều không nói chuyện.
Mỗi ngày, tôi đều có thể nhìn thấy hoàng hôn rực rỡ trên sa mạc, còn có ánh bình minh lúc sáng sớm.
Đây là hai loại vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt, nhưng đều đẹp đến như mộng ảo.
Lúc mới bắt đầu tôi còn có tâm trạng cảm khái một phen, mấy ngày qua đi, tôi cũng không còn tâm tình xem nữa.
Mỗi ngày trong lòng đều là nghĩ xem bao giờ thì mới có thể đến được ốc đảo.
Chờ chúng tôi tới được ốc đảo được đánh dấu trên bản đồ, nhưng mà thứ chúng tôi nhìn thấy được lại chỉ là sa mạc không có điểm cuối.
Có thể là năm nay mùa đông đến muộn cho nên ốc đảo không có đúng hạn xuất hiện.
Giờ phút này là mười giờ rưỡi sáng, thái dương trên bầu trời giống như một cái bếp lò nóng rực, phơi đến cả người đau rát.
"Tiểu ca, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi, có vội cũng vô ích."
Muộn Du Bình quay đầu nhìn tôi một cái, gật đầu rồi nhìn xung quanh một vòng.
Sau đó đi tới một cồn cát phía trước, tôi biết hắn muốn đến đó dựng lều.
Dựng lều xong chúng tôi liền chui vào, vừa mệt vừa buồn ngủ, tôi vừa ngã xuống liền ngủ mất.
Cảm giác lúc đó của tôi chính là, dù cho có ngủ rồi chết tội cũng không đứng dậy.
Trong lúc vô tình tôi nhìn đến đôi môi đã khô nứt của Muộn Du Bình, tôi đột nhiên ý thức được, cả đoạn đường đi Muộn Du Bình đều không uống một giọt nước, đại khái là muốn để lại cho tôi, hiện tại hai chúng tôi đều đã không uống nước hai ngày, nhìn đến bộ dạng này của Muộn Du Bình, tôi rất muốn chửi người.
Bản thân mình quả thật là tai tinh của Muộn Du Bình, nếu chỉ có một mình Muộn Du Bình, khẳng định hắn đã sớm đến nơi rồi.
Hơn nữa cũng không cần phải mang nhiều đồ như vậy.
Còn có người nhà họ Trương, mẹ nó nơi nào không chọn, một hai phải là sa mạc, đây còn không phải là tự tìm đường chết hay sao?
"Ngô Tà?" Muộn Du Bình đột nhiên hỏi, giọng nói mang theo một chút lo lắng.
Phải, chúng tôi đã nhiều ngày không nói chuyện, đột nhiên nghe giọng nói của hắn như vậy, cái loại cảm giác gần gũi này thật là tốt.
Tôi ôm chặt hắn, tôi không xác định được bản thân có phải đang nghẹn ngào nức nở nói hay không: "Anh không cần nói, cái tên ngốc này."
Tôi lập tức hôn lên miệng hắn, lúc này đây, tôi không có quá nhiều ý nghĩ, chỉ đơn thuần muốn giúp hắn nhuận nhuận môi, đơn thuần nói cho chính mình, tôi không phải một người, tôi không cô đơn, trong sinh mệnh tôi người quan trọng nhất là hắn.
Muộn Du Bình lúc bắt đầu chỉ nằm yên bất động, sau đó mới bắt đầu chậm rãi đáp lại tôi.
Chúng tôi chỉ nhàn nhạt hôn môi một lúc, rốt cuộc thì nơi này cũng không phải ở nhà, không thích hợp làm nhiều hơn.
Chúng tôi như vậy có thể xem như là hoạn nạn giúp đỡ nhau đi.
Cuối cùng chúng tôi ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Chờ khi tỉnh lại lần nữa đã là sáu giờ chiều, đồng nghĩa với việc chúng tôi phải tiếp tục đi.
Tôi thu dọn ba lô, tính toán xuất phát, chỉ là Muộn Du Bình đã ngăn tôi lại.
Tôi đem ánh mắt dò hỏi nhìn lại Muộn Du Bình.
Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó mở miệng, giọng nói mang theo chút khàn nói với tôi: "Cậu trước tiên ở nơi này chờ tôi, tôi đi tìm nước và tìm người." Nói xong hắn liền đem thịt bò và bánh lương khô trong ba lô bỏ ra.
Tôi nhìn vào ba lô hắn chỉ chừa cho mình phần hai ngày.
Chẳng lẽ muốn đi tìm rất lâu sao?
"Anh muốn đi bao lâu?" Tôi gian nan hỏi, sau đó cảm thấy trọng miệng một trận tanh ngọt.
Tôi biết mình lại muốn học máu, cũng tốt, xem như có nước uống.
"Cậu không thể đi tiếp, nơi này tương đối an toàn, tôi sẽ trở về, đừng rời khỏi." Muộn Du Bình nói xong, nhìn thật sâu vào mắt tôi rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng hắn càng đi càng xa, trong lòng tôi nổi lên một trận bi thương khó nói nên lời.
Tôi cỡ nào hy vọng có thể kề vai chiến đấu với hắn ở bất kỳ thời điểm bào, chính là thân thể tôi lại luôn không biết cố gắng như vậy.
Ở ngày thứ ba sau khi Muộn Du Bình đi, tôi đã có chút tuyệt vọng.
Bởi vì phụ tải cơ bản của thân thể hắn đã tới cực hạn.
Lấy hiểu biết của tôi đối với hắn, chỉ cần hắn còn có thể trở lại, thì dù là chưa tìm được gì hắn cũng sẽ trở về bồi bên tôi.
Tôi còn lại cũng không khá hơn là bao, ở trên sa mạc không có nửa giọt nước này, tôi bất quá chỉ còn treo một hơi mà thôi.
Tôi dùng hết sức lực của bản thân bò ra khỏi lều trại, chỉ hy vọng bản thân có thể cách Muộn Du Bình gần một chút.
Giữa trưa ngày thứ tư, tôi đã không biết mình là tỉnh hay là mơ.
Chỉ cảm thấy bản thân đang nằm trên một cồn cát cực nóng, nằm đến cuối cùng cũng chỉ là đang chờ chết.
Nếu giờ phút này tôi còn có thể nói chuyện, khẳng định tôi đang nguyền rủa đại âm mưu này.
Thái dương trên sa mạc phi thường chói mắt, tôi chỉ nâng mắt lên một chút liền nhắm mắt lại, chờ đợi Tử Thần đến.
Giờ khắc này, đối với âm mưu, trường sinh gì đó, tôi cảm thấy tất cả đều là phù du.
Chỉ có duy nhất với tên Muộn Du Bình kai là không bỏ xuống được, trở thành nỗi tiếc hận muôn đời..