Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 70: Tiệc Tối Lửa Trại






Thời điểm ra đến cửa động, vì để ngăn ngừa vạn nhất, liền để Tiểu ca ra ngoài trước thám thính, còn chúng tôi ở lại thu thập vũ khí cho tốt.

Suy cho cùng thì nếu bị lôi tử phát hiện kết cuộc rất có thể là bị bắn chết.
Một lúc sau liền nghe được tiếng bước chân.

Mấy người chúng tôi đồng thời đề cao cảnh giác, đi đến bên cạnh cửa động làm động tác chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào.
Muộn Du Bình đột nhiên chui người vào động, tảng đá trong lòng cuối cùng có thể hạ xuống.
Bàn Tử lên tiếng: "Hóa ra là Tiểu ca, làm người ta sợ muốn chết, tình huống bên ngoài thế nào?"
Muộn Du Bình lắc đầu, không biết ý hắn rốt cuộc là gì.

Tôi muốn tiến lên hỏi, Bàn Tử đã dành trước.
"Tôi nói Tiểu ca, cậu lắc đầu là có ý gì?"
"Bên ngoài không có chuyện gì cả, chúng ta ra bên ngoài trước."
"A, trước đó...."
"Hẳn là có chuyện gì, chúng ta trước ra ngoài đã." Tôi nói.
"Cũng chỉ có thể như vậy." Bàn Tử nói.
Mấy người chúng tôi theo trộm động đi ra ngoài, không khí bên ngoài phá lệ tươi mát, nhưng vẫn có chút lạnh, không cẩn thận liền hắt xì một cái.
"Ngô Tà, cậu đây mẹ nó là làm quái gì?" Bàn Tử đột nhiên thật nghiêm túc nói với tôi, tôi đang muốn hỏi, làm sao vậy, Muộn Du Bình lại kêu tôi.

"Ngô Tà!" Muộn Du Bình cũng lộ ra ánh mắt lo lắng.
"Các vị đây là làm sao vậy?"
"Cậu một chút cảm giác cũng có sao?" Bàn Tử hỏi.
Tôi cảm thấy mình đều bị bọn họ làm cho hồ đồ rồi, gì cũng không nói một hai cứ nhìn chằm chằm tôi.

Muộn Du Bình đột nhiên đi tới trước mặt tôi, duỗi tay về phía mặt tôi sờ sờ.

Tôi đệt, nhiều người như vậy, lại làm ra động tác thật thân mật, hắn muốn làm gì a? Nhưng nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của hắn, tôi lại không nỡ lòng quấy rầy.
"Đi về trước, tới bệnh viện kiểm tra." Muộn Du Bình đột nhiên nói.
Chẳng lẽ tôi lại làm sao rồi? Tôi nắm lấy tay hắn xem thử.

Không xem không biết, vừa nhìn thấy xác thật dọa nhảy dựng, trên tay và tay áo hắn đều có máu.
"Đây là...., tôi sao?" Tôi có chút không xác định hỏi.
"Cậu chảy máu mũi lại không cảm giác được sao?" Muộn Du Bình hỏi.
A! Mũi tôi đã sớm không còn cảm giác, dù mùi có hôi thối đến đâu tôi cũng cảm thấy như thường.

Vốn dĩ tôi tính không làm theo lời Bằng Vũ, rốt cuộc tôi sẽ biến, biến thành bộ dạng nguyên bản của hắn, đến lúc đó, tôi sợ bọn họ không nhận ra tôi, bây giờ thì khỏi cần, đã chủ động tự thay máu luôn rồi.
"Chảy máu mũi sao? Chuyện nhỏ, ai mà không chảy máu mũi?" Tôi bộ dạng chuyện râu ria không đáng nói.
"Việc nhỏ con khỉ! Mọi chuyện của cậu đều là việc nhỏ! Chúng tôi mẹ nó ai quan tâm cậu?" Bàn Tử có chút kích động quát.
"Về rồi nói." Muộn Du Bình nói.
Nghe Muộn Du Bình nói vậy, Bàn Tử cũng không nói cái gì tốt không tốt nữa, tự mình đi phía trước.

Nhìn tình hình này, tôi chỉ có thể quay qua cho Muộn Du Bình một gương mặt tươi cười.

Hắn vậy mà cũng thật khó chịu liếc tôi một cái tự mình đi phía trước.

Hiện tại lão tử chính là bệnh nhân, làm sao trông hệt một phạm nhân thế này.
Mọi thứ trong thôn đều rất bất thường, không hề có bộ dáng như tôi nghĩ.

Tôi cứ tưởng lúc mình tới sẽ có đánh lộn, này thì ngược lại, an tĩnh muốn chết.

Càng là như vậy, càng làm cho chúng tôi muốn né tránh.
Thật vất vả mới đi đến cửa đông thôn, kết quả một người cũng không nhìn thấy.

Tim tôi gần như muốn nhảy lên cổ họng.

Rốt cuộc nơi đây cũng không phải trong mộ, phải biết rằng, bất kể yêu ma quỷ quái gì không phải ai cũng để tâm tới, huống chi lôi tử mới là cấp trên dưới địa giới, nếu chạm mặt lôi tử, vậy chỉ có thể coi như oan gia ngõ hẹp.
Chúng tôi rón rén đi đến nơi ở, cửa lớn đóng chặc.


Trong trường này, chúng tôi biết chạy đâu giờ? Vẫn là xem chỗ này sảy ra chuyện gì trước đi? Vẫn luôn nói tò mò hại chết mèo, nhưng tôi tò mò, chắc đã thành bệnh luôn rồi.
Tôi mặc kệ Bàn Tử có phải đang ở phía sau gọi tôi đi mau hay không, tôi đẩy cửa, nhìn xem bên trong rốt cuộc là tình huống gì.
Chỉ thấy một đám người mặc quần áo rằn ri, eo thẳng tấp, không khoa trương như vậy chứ, chúng tôi chỉ là mấy tên trộm mộ tặc, còn xuất động bộ đội nữa.

Nhưng lúc nhìn thấy lão Trần, trái tim lơ lửng của tôi rốt cuộc hạ xuống.

Vì thế tôi liền nghênh ngang đi vào, Bàn Tử thấy tôi như vậy không trốn nữa, cũng theo tiến vào.
Muộn Du Bình không biết tiến vào khi nào, so với tôi còn nhanh hơn.
"Tam gia." Lão Trần nói.
Tôi mỉm cười nói với lão: " Chú Trần." Tôi dám khẳng định, đây là Lão Trần thật sự, không phải người đj vào cùng chúng tôi.

Bất quá "Lão Trần" cùng chúng tôi xuống đất mất tích đã lâu, chỉ là lúc vừa ra khỏi động quá khẩn trương, cho nên liền quên mất có người như vậy tồn tại.
Tôi quét mắt nhìn một chút, một đám người già trẻ lớn bé, hẳn là người dân trông thôn đều ở hết chỗ này.
"Chú Trần, này....!Chuyện này là làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chỉ là nghe nói ở chỗ này có người ngăn cản việc khảo sát của cậu, nên mặt trên phái tôi đến đây."
Tôi lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, xem ra là Tiểu Hoa an bày, nói thật ra, có được người bằng hữu như Tiểu Hoa tôi mới biết thế nào gọi là có mặt mũi.
"À, không có gì, chúng tôi cũng khảo sát xong rồi." Tôi lại chỉ vào mấy người dân: "Đối vớ bọn họ dù sao cũng là tập tục cả ngàn năm, bọn họ nhất thời khó có thể tiếp nhận cũng là chuyện bình thường."
"Ừ, tôi chỉ cho bọn họ mở cuộc hợp, nếu không thích, tôi đành tống cổ họ đi."
Lúc này có mấy người lớn tuổi ở chỗ đó lẩm nhẩm cái gì không nghe rõ, nhưng rất rõ ràng có quan hệ với tôi.
Trông đó có một phụ nữ lớn tuổi chỉ vào tôi hỏi: "Cậu....!Người 30 năm trước đến đây là gì của cậu?"
Tôi lập tức bị hỏi tới không biết nói cái gì, muốn nói không quan hệ khẳng định không ai tin, muốn nói là trưởng bối, trong lòng tôi có chút không chuẩn bị.
"A! Mọi người là nói nhà khảo cổ họ Tề phải không?" Tôi làm bộ làm tịch hỏi.
"Đúng vậy, chính là kêu Tề Vũ."
"À, vậy....!Hắn cũng từng ở đây khảo sát sao?"
"Y là ân nhân của chúng tôi."
"Ồ, hắn là thân thích của tôi, chỉ là hắn có giúp các vị làm cái gì sao?" Nếu là ân nhân vậy thì cứ lôi kéo làm quen.
"Chỉ là thân thích sao? Ha hả! Ta còn tưởng cậu là con người đó đấy, lớn lên giống nhau như vậy.

Y là người tốt, trước kia nơi này chúng tôi thật nghèo, tất cả người trẻ tuổi đều chết....!Sớm biết người tới là cậu, liền không có hiểu lầm trước đó rồi."
..........
Tôi cùng bà ấy giao lưu nửa ngày, cuối cùng hiểu rõ.

Nơi này phong thủy cực kém, sau lưng có thần long vẫy đuôi, phía trước có ác hủy chụp mồi, cả ngày đều giống sinh sống trong mây mù, sương lan tràn trong toàn bộ cốc, khắp nơi đều mơ màng âm trầm, vừa tới đêm liền nghe quỷ khóc sói gào.

Người ở loại địa phương này thường sống không được lâu, hơn nữa mọi việc đều không thuận lợi.


Nhưng mà khi Tề Vũ đi qua, không biết động tay làm sao thay đổi phong thủy, sương mù nơi này liền tan đi, đến nửa đêm cũng không nghe thấy quỷ khóc sói gào nữa, hơn nữa nhân khẩu ở nơi này dần tăng lên trông thấy.

Tề Vũ lúc đấy cùng mọi người ước định, bọn họ không được rời đi, còn phải ở đây trông coi hang động kia, chờ một người lớn lên giống hắn đến, lúc đó hãy tận lực trợ giúp người đó.
Xem ra hết thảy việc này đã sớm được Bằng Vũ an bày, cho nên chỉ cần có người nhận ra tôi, mặc kệ tôi làm sao trở ra cũng không có việc gì.
..........
Từ khi người nơi này biết tôi là thân thích Tề Vũ, hơn nữa còn là người bọn họ đang đợi, liền nhiệt tình hơn hẳn, không cho chúng tôi cùng ngày rời đi, buổi tối còn làm một cái lễ hội lửa trại.

Tôi vốn tưởng nơi này không bao nhiêu người, đến tối mới thấy đúng là ngoài dự kiến, hết thảy ít nhất cũng trăm người.
Nơi này vốn là chỗ sinh sống của một số ít dân tộc thiểu số ở Vân Nam, dân bản xứ đặc biệt am hiểu các loại ca hát và khiêu vũ.

Bàn Tử trông có vẻ đặc biệt thích thú, bắt đầu lôi kéo tôi và Muộn Du Bình dắt tay nhảy xung quanh lửa trại.
Thiếu nữ dân tộc thiểu số đều đặc biệt hào phóng nhiệt tình, thấy chúng tôi đi khiêu vũ, có ba nữ hài trong đó liền tiến lên cùng nhảy.

Một cái hai cái lớn lên đều không kém, đều là dáng cao cao eo tinh tế.

Bàn Tử xem đến nước miếng muốn chảy ra, tôi biết Bàn Tử đối với mấy thiếu nữ dân tộc thiểu số hào phóng nhiệt tình rất có hảo cảm, nhưng thế nào tôi cứ thấy hắn trong nháy mắt liền đem Vân Thái quăng ra sau đầu a?
Nhảy xong tất nhiên sẽ đến lúc uống rượu gạo.

Rượu gạo này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, uống vào lại có cảm giác vừa ngọt vừa thơm của lương thực.

Thấy sự nhiệt tình này, mấy người chúng tôi cũng chơi điên cuồng, không nghỉ được bao lâu, Bàn Tử và Bao Da đã lao đầu vào ca hát.

Tôi một hai lôi kéo Muộn Du Bình vào khiêu vũ cùng, hắn không lay chuyển được tôi nên đành mặc tôi bày bố.
Nhìn dáng vẻ nhảy múa mà cứng đờ của Muộn Du Bình, miễn bàn có bao nhiêu khôi hài.
"Tôi nói này Trương gia, anh có thể đừng bày ra bộ dáng bị bán vào lò không? Phối hợp chút, thời điểm lui tới tự nhiên vào." Tôi vừa nhảy vừa trêu ghẹo Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình nhìn tôi một cái đầy vô lại, sao đó lại quay về dạng vô biểu tình.
"Tôi nói Buồn ca a, anh có thể dung nhập một chút vào vòng tay đại chúng của chúng tôi không, đừng mãi ôm bộ dạng cao cao không liên hệ với ngoại nhân nữa."
Muộn Du Bình quay lại nhìn tôi nhếch mép cười một cái, sau đó quay đầu đi.

Má tôi ơi, nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn nữa! Tôi liền đơn giản không để ý hắn nữa, tự mình chơi vui..