Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 7: Gặp Mặt






Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+ Beta: 苏諴
___________________________
Chẳng bao lâu chúng tôi liền đến cửa hang, cũng khó trách tôi suy nghĩ nhiều.

Phải chuẩn bị tốt công tác chiến đấu, đương nhiên là phải suy xét đến chiến lượt rồi.

Chúng tôi phải đến Thanh đồng môn một cách an toàn và nhanh nhất có thể.

Đầu tiên, xem xét khoảng cách từ vết nứt đến cửa đồng, chúng tôi bất luận như thế nào cũng khó có thể đến Thanh đồng môn trước khi điểu mặt người phát hiện.

Thứ hai, điểu mặt người hễ thấy máu là sẽ nổi điên, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể dùng đao hay súng đối kháng.

Như vậy bây giờ chúng tôi có hai cách.

Thứ nhất, chúng tôi cứ giống như kẻ trộm, lén mà đi qua.

Đương nhiên đây là cách an toàn nhất để đi qua, chỉ là chúng tôi không phải thực hiểu biết tính cách của điểu mặt người, thậm chí không biết nó bằng cách nào phát hiện con mồi.

Nếu vậy một khi bị phát hiện chúng tôi sẽ mất đi cơ hội, đây là nếu nó phát hiện trễ.

Còn nếu phát hiện sớm, càng xa Thanh đồng môn thì càng nguy hiểm.

Thứ hai, chúng tôi tiến hành thi đấu Marathon 100 mét, dùng thời gian ngắn nhất chạy về phía Thanh đồng môn, đó là nếu điểu mặt người không nhìn thấy.

Nhưng đương nhiên có khả năng chúng tôi chưa chạy được 10 mét thì nó đã thấy chúng tôi rồi, và sẽ tốn hàng chục giây tấn công chúng tôi.

Tổng thể có thể sẽ đi được 20 mét đấy, nhưng khoảng cách đến Thanh đồng môn vẫn rất là xa.

Bất quá lấy thực lực của chúng tôi hiện tại, chỉ cần có chiến thuật hợp lý, sẽ có cơ hội.

Phương thức công kích, chỉ có thể đánh bừa, nhưng là tuyệt đối không thể để bị thương chảy máu.

Thông qua việc thảo luận tối qua, chúng tôi đã có kế hoạch đại khái.


Tiểu Hoa thân thủ linh hoạt nhất, trên tay còn có một gậy gỗ, là thứ thích hợp nhất cho tác chiến lần này, nên cứ cậu ấy đi trước.

Tôi cùng Bàn Tử giống như nhau, chúng tôi lấy súng xem như gậy gỗ mà sử dụng.

Tôi đi thứ hai, mang theo quỷ tỷ.

Nhiệm vụ chính là mở cửa.

Hắc Nhãn Kính đi cuối cùng, bởi vì thân thủ hắn tốt nhất, cho nên đi bộc hậu.

Tiểu Hoa ở phía trước ra hiệu tay, một...!hai...!ba! Rồi dùng tốc độ phi thường xông ra ngoài.

Đây không phải là một con đường lớn, đâu đâu cũng có đá, nhưng như vậy đối với chúng tôi cũng chẳng là gì, chỉ là so ra tốc độ sẽ giảm lại đôi chút.

Tôi không có tâm trí đâu mà nghĩ nhiều, chỉ muốn cầm quỷ tỷ mở cửa nhanh một chút.

Đột nhiên một bóng đen, không, phải là vô số bóng đen ở trên đầu chúng tôi lượn qua.

Trước khi chúng nó tấn công, chúng tôi chỉ có thể chạy để tranh thủ khoảng cách.

Tiếp theo lại một cái bóng đen nữa ở trên đầu tôi bay qua, một con điểu mặt người đã bị quăng ra ngoài! Là Bàn Tử đã loại đi ác điểu trên đầu tôi.

Tôi không có cố quay đầu lại nhìn, bởi vì thời gian không cho phép, vì thế tôi chỉ hô một tiếng cảm ơn.

Tiểu Hoa vừa chạy vừa dùng gậy gỗ tấn công lũ điểu mặt người, thật là nó càng ngày càng nhiều, khiến chúng tôi không thể không giảm tốc độ.

Vừa đánh vừa đi.

Tôi nhìn thấy hai con điểu mặt người đang lao về phía tôi, liền lấy khẩu súng trên tay mình quất vào một trong hai con.

Lực công kích của tôi tuy không thể so với bọn Hắc nhãn kính.

Nhưng đối với người bình thường, tôi đánh 2, 3 con cũng không thành vấn đề.

Cái con bị tôi đánh trúng la to lên, kêu có chút thảm.

Một con khác thấy vậy, nó hướng ngay đầu tôi mà nhào qua.

Tôi lắc mình một cái, trốn thoát rồi.

Dưới những đòn tấn công liên tục như vậy, chúng tôi cho dù có là mình đồng da sắt cũng vô dụng.

Phản công của chúng tôi ngày một chậm.

Thật mau sau đó tôi liền bị chúng tặng cho vài cái vuốt chảy ra cả máu.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Tiểu Hoa đã lùi lại thủ trước mặt tôi, hoàn hảo, Tiểu Hoa không có bị thương.

Tôi quay đầu nhìn Hắc Hạt Tử, hắn là lúc đang chém giết hăng say, nhưng rất rõ ràng, tốc độ đã không thể so như lúc đầu.

Trên người Bàn Tử cũng có vài vết thương, tôi thấy anh ta hình như là chém giết đỏ cả mắt rồi, chết cũng phải dùng tay kéo thêm vài ác điểu nữa.

"Dùng súng, cứ thế này thì chết chắc." Bàn Tử hét lên.

Đúng vậy, bây giờ dùng súng hay không cũng không có bất kì ý nghĩa gì.

Theo tiếng súng nổ lên, khắp nơi đều là huyết nhục mơ hồ.

Sau đó lũ điểu quay về không trung, há to miệng ra.

Tôi biết chúng đây là muốn làm cái gì, tôi nhìn Thanh đồng môn, kêu mọi người nhanh chân chạy về hướng đó.

Chúng tôi còn chưa đến được trước thanh đồng môn, hầu trong miệng lũ chim đã vọt ra.

Ba người họ đứng dậy, Tiểu Hoa kêu tôi nhanh đi mở cửa.

Tôi nhắm về phía Thanh đồng môn, lấy quỷ tỷ ra, lại không biết phải mở cửa như thế nào.

Tôi đi khắp nơi tìm kiếm nơi có thể đặt quỷ tỷ, chính là vẫn không tìm được.

Chẳng lẽ nó còn yêu cầu chú ngữ? Nhưng mà Muộn Du Bình nào có nói với tôi về chú ngữ đâu, chỉ nói đến trước Thanh đồng môn, cửa sẽ bắt đầu mở.


Tôi lại đảo mắt nhìn về phía mọi người, lũ khỉ trong miệng điểu kia thật sự quá nhiều, họ với chúng đều xoắn nhau thành một cục mà quánh nhau.

"Thiên Chân, cậu còn ngớ ra làm cái gì, mạng của Bàn gia đây cũng sắp xong rồi đây!"
Hiện giờ tôi phải giữ bình tĩnh, nhớ đến lời nói của Muộn Du Bình, vì thế tôi cầm quỷ tỷ, đặt nó ở trên tay đối diện với khe cửa, từ từ nhắm mắt lại.

Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng "cạch" nhỏ, quả nhiên là như vậy.

Tôi quay đầu vui mừng nhìn về phía họ.

Tất cả đều ngã ngồi trên mặt đất, trên người đầy máu, tất nhiên tôi cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Lúc này đây, tâm trạng tôi không cách nào có thể diễn tả bằng lời, nói một cách có văn học nghệ thuật, thì đó chính là cảm giác được tái sinh.

Hiện tại, tôi cảm thấy mình không nên biểu hiện ra.

Tôi quay lại nhìn cánh cửa bằng đồng tối đen như mực.

Theo tiếng kèn du dương vang lên, bên trong bên ngoài đều được ánh đèn chiếu sáng lên.

Tôi chỉ nhìn thấy một mảng sương mù, tiếp đó mảng sương đột nhiên tan ra, tôi liền nhìn thấy một hàng binh sĩ mặt mày thon dài đang bước trên đó.

Chắc hẳn là binh tuần tra, chỉ là không biết cái này là do ai làm, thật quá trâu bò, xem váy chắc là của triều Chu.

Khi quân lính đã đi qua, tôi liền nhìn thấy một thân ảnh cô độc ngồi đó, quay lưng về phía tôi.

Tôi quên thuộc với bóng lưng này, là hắn.

Giống như mười năm trước, hắn tùy tiện ngồi một gốc nào đó trong đấu nghỉ ngơi.

Tôi cứ nghĩ khi gặp lại hắn tôi sẽ vô cùng kinh hỉ và làn sóng cảm xúc vô tận, nhưng không ngờ sẽ là bình yên thế này, có lẽ là do cảnh tượng quen thuộc, làm tôi quên đi mười cái nóng rồi lạnh qua đi.

Tôi cứ bình tĩnh như vậy nhìn hắn.

Hắn có lẽ đã cảm giác được, quay đầu nhìn tôi.

Chúng tôi cách nhau không không phải rất gần, nhưng chúng tôi lại có thể nhìn thấy nhau chỉ bằng một cái liếc mắt.

Hắn chậm rãi hướng tôi đi tới.

Giờ khắc này, thời gian như đình chỉ.

Tôi vô pháp cùng cho mình bất cứ ngôn ngữ gì.

Hắn thật sự còn ở đây, hắn tồn tại, dung mạo hắn vẫn như vậy, thời gian có trôi cũng không lưu lại trên hắn bất kì tia dấu vết.

Mười năm thời gian đối với hắn cứ như một gợn sóng bất kinh.

Đôi mắt hắn mê mang mà thâm thúy cứ thế nhìn chầm chầm lấy tôi.

Phản phất như thể thế giới này chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Tôi muốn tiến lên ôm lấy hắn, kể cho hắn nghe mọi chuyện xảy ra trong những năm qua.

Chính là giờ phút này đầu óc tôi trống rỗng, đem ý muốn nói ra ấy kết thành một tràng dài mong mỏi.

"Hai người đây là muốn vạn năm triền miên nhìn nhau đến khi nào?" Tiếng Bàn Tử vang lên ngay bên tay.

Tôi quay đầu đi nhìn đến Bàn Tử đang mang vẻ mặt a dua nói: "Chào a Tiểu ca.

Lâu như vậy rồi a."
Tôi có loại cảm giác muốn đá chết hắn, ngày thường đùa vui đã thành thói, vui buồn gì đều đùa ra được.

Tôi trừng mắt liếc hắn một cái.

Quay đầu liền tính chào hỏi Muộn Du Bình, dù sao vẫn là rất lâu rồi tôi chưa thấy anh ta.

"Tiểu ca, đã lâu...!không gặp." Khi tôi quay đầu lại phát hiện anh vẫn còn nhìn tôi, cũng không có ý đáp lại Bàn Tử.

Muộn Du Bình này, sẽ không lại mất trí nhớ đi? Không đợi tôi nói Bàn Tử đã rống to: "Thiên Chân, Tiểu ca sẽ không phải là mất trí nhớ ha, vậy cậu đây xem như là trắng tay rồi."
Tôi không phát giận, hắn liền xem tôi là quả hồng mềm muốn nắn liền nắn.


Tôi một chân đạp hắn qua:" Mập chết dẫm, đừng có mà ở đây phun phân."
"Ngô Tà."
Đây là tiếng của Muộn Du Bình, là tại đây kêu tôi, hắn không có mất trí nhớ.

"Tiểu ca, anh còn nhớ rõ, anh không có mất trí nhớ, đúng không?" Tôi có chút hưng phấn nói với Muộn Du Bình.

Vội vàng muốn từ trong mắt hắn tìm được đáp án.

Chỉ thấy khóe môi hắn giương lên chun chút, đây là hắn đang cười.

Đầu tôi ngay lặp tức treo máy, hắn không phải lại muốn một mình rời đi chứ.

Hoặc là hắn muốn tiếp tục thủ đi xuống, đem chúng tôi đuổi đi.

Lần trước cũng là như thế, chính tại đây hướng tôi cười rồi nói tái kiến.

Tôi hướng hắn quát lên: "Hôm nay anh nhất định phải ra ngoài cho lão tử, anh muốn thủ cái chung cực này đúng không, tốt.

Hiện tại tôi đến, anh có thể ra ngoài.

Đừng cùng lão tử chơi trò mất tích nữa hoặc là chủ nghĩa anh hùng gì gì đó.

Muốn cũng là lão tử."
"Thiên Chân, cậu bình tĩnh một chút." Bàn Tử bên cạnh kéo kéo tay tôi nói.

Tôi gắt gao túm quần áo hắn, đỏ mắt nhìn chằm chằm hắn, không có để ý đến Bàn Tử bên cạnh.

Đột nhiên tôi bị lôi vào một cái ôm lạnh lẽo, tôi bị Muộn Du Bình ôm chặt lấy.

Hắn đây là muốn làm gì? Ôm chia tay sao? Hắn chính là như vậy, dù ở bất cứ thời điểm nào hắn cũng đều như vậy, chỉ cần hắn ra quyết định, bất cứ ai cũng không cản nổi.

"Thực xin lỗi." Muộn Du Bình ở bên tai tôi nhẹ giọng nói.

Tôi có cảm giác tôi vĩnh viễn không theo kịp tư duy của Muộn Du Bình.

Bởi vì tôi vô pháp lý giải hắn suy nghĩ cái gì.

Hắc Nhãn Kính nói: "Khụ khụ, có thể đừng lừa tình như vậy không? Chúng tôi đều là người bệnh a, có thể cấp chúng tôi sử lí vết thương trước được không?"
Mặt tôi ngay lặp tức đỏ rần, vội đẩy Muộn Du Bình ra, nói: "Vào cửa băng bó đã."
Muộn Du Bình nhìn đôi mắt tôi hiện lên chút biểu tình phức tạp.

Tôi tránh đi đôi mắt hắn, trực tiếp đi vào bên trong.

Tổng vẫn không thể nói cho hắn rằng tôi muốn hủy đi cái chung cực này.

Bàn Tử vốn đang ngồi trước cửa tự mình băng bó, nghe tôi nói liền đi vào.

Hắc Hạt Tử đang băng bó cho Tiểu Hoa cũng đi theo vào.

"Ngô Tà, bên trong nguy hiểm."
Muộn Du Bình nói, nếu là người khác có khả năng không nghe ra tia lo lắng trong đó.

Nhưng với tôi, ánh mắt, ngôn ngữ của hắn tôi đều có thể dễ dàng nhận ra được.

"Nhiệm vụ của anh xong rồi, kế tiếp là việc của tôi.

Anh có thể đi ra ngoài rồi." Giọng của tôi có chút lạnh lùng, nói với hắn..