Chào mừng tết đạo mộ!!
Mọi người có chuẩn bị để ăn tết chưa?
Tôi thì đi ăn tết rồi nhé, cho nên hẹn mọi người 2 ngày sau gặp lại, tôi đi hóng concert đây~~
_______________
Chờ tôi lần nữa tỉnh lại, bọn họ cũng tỉnh lại gần hết, chỉ có lão Trần còn nằm.
Bàn Tử thì ở một bên mân mê ba lô của hắn, phỏng chừng là tiềm đồ ăn.
Muộn Du Bình không biết ở phương nào rồi.
"Bàn Tử!" Tôi hô.
"Làm sao đấy?" Bàn Tử quay đầu nhìn tôi hỏi.
"Tiểu ca đâu?"
"Tôi nói này Tiểu Thiên Chân, sao trong đầu cậu lúc nào cũng Tiểu ca Tiểu ca thế? Người ta chỉ là xả lũ, cậu ở đấy làm mặt oán phụ làm gì?"
"Miệng chó không mọc được ngà voi, ngươi mới là oán phụ."
"Đi đi, Bàn gia mới khiong quản chuyện không đâu của câu."
........
Tôi bỏ đi đến bên cạnh lão Trần, hẳn là chỉ ngủ thôi.
Người thì thật sự không phải rất "lão", bất quá tôi không biết tuổi tác thật sự của hắn.
Chỉ là người của Tiểu Hoa thì sẽ không kém cỏi, cậu ấy có lẽ muốn sắp xếp lão Trần nơi hắn có thể tận lực thể hiện khả năng.
"Tiểu Tam gia?" Giọng lão Trần đột nhiên vang lên.
Tôi lấy lại tinh thần nhìn vào lão Trần đang nhìn tôi.
"Khá hơn chút nào chưa? Chú Trần?"
"Tốt hơn rất nhiều."
"Ừ."
Tôi từ trong ba lô lấy ra nước cùng bánh bích quy đưa cho hắn, nói: "Uống chút nước nhuận hầu đi, ở đây có ít bánh bích quy, đói thì hãy ăn."
"Đa tạ Tiểu Tam gia."
Tôi quay đầu nhìn những người khác, cơ hồ đều khôi phục được chín, mười phần rồi.
"Mọi người cảm thấy thế nào?" Tôi hỏi.
"Không có việc gì."
"Vẫn ổn."
"...."
Bọn họ bây giờ gần như đã khôi phục hoàn toàn.
Chúng tôi chậm trễ quá nhiều thời gian, phải nhanh chóng xuất phát.
Đang nghĩ ngợi, Muộn Du Bình đã trở lại.
"Chuẩn bị một chút, chúng ta xuất phát." Muộn Du Bình nói với tôi.
Tôi gật đầu đáp ứng sau đó quay sang nói với mọi người: "Mọi người ở lại nơi này tiếp tục nghỉ ngơi, đường còn lại tôi và Tiểu ca sẽ tiếp tục đi."
"Như vậy sao được, mấy người chúng tôi bây giờ đều khỏe rồi." Tiểu Lục nói.
"Chỉ là....."
"Nhưng mà như vậy....."
"...."
"Phía trước có khí độc, mọi người không có máu đặc thù như chúng tôi, căn bản không vào được."
"Nhưng mà..."
Tôi đánh gãy lời Bao Da: "Không có nhưng mà.
Nếu mọi người muốn dsi cùng, lúc đó tôi và Tiểu ca phải bê từng cái từng cái ra ngoài, mọi người thấy không phiền nhưng chúng tôi sẽ mệt."
"Vậy Ngô ca, chúng tôi có thể giúp cái gì không?" Tiểu Lục hỏi.
Tiểu Lục so với Bao Da trầm ổn hơn, nơi này có cậu ta tôi liền yên tâm.
"Tùy thời chuẩn bị tốt tiếp ứng chúng tôi, đúng rồi, trước phái vài huynh đệ trở về chờ tin tức đi.
Tiểu Thất bọn họ chỉ có ba người, không thể che giấu nhiều người chúng ta mất tích như vậy, nhớ kỹ, bất luận thế nào cũng phải ổn định nhà kia." Nói xong tôi liền vác ba lô lên lưng muốn đi.
"Thiên Chân?"
Tôi nhìn thoáng qua Bàn Tử, thật không biết nên nói với hắn thế nào.
"Làm sao, luyến tiếc gia?"
"Xì, cậu cho rằng ai cũng giônga cậu với Tiểu ca sao, hận không thể cắn nhau một ngụm?"
"Bàn Tử! Anh ít phun phân cho lão tử! Còn nói bậy nữa lão tử đem anh cho Hắc Giới ăn!" Sau đó tiếp tục nói với những người khác "Nếu không còn việc gì chúng tôi liền đi trước." Nói xong xoay người bước đi.
"Bàn gia biết, đi theo chỉ có thể làm gánh nặng, nhưng minh khí bảo bối còn bên trong chờ Bàn gia đâu, cậu nói tôi có thể không đi sao?" Bàn Tử theo kịp nói.
"Đừng đừng, anh béo như vậy, tới lúc đó không ai cõng nổi anh đâu." Tôi quay đầu nói với hắn.
"Tiểu ca người ta còn chưa nói, cậu vội thể hiện ý kiến vậy làm gì."
"Cậu ấy nói không sai, anh không có loại máu như chúng tôi, anh đi khôbg được."
"Tôi đây..."
Tôi quay đầu, nhìn Bàn Tử ở phía sau làm ngón tay giữa chỉa xuống dưới, kéo lên một nụ cười đắc ý quay đầu càng đi sâu vào bên trong.
Muộn Du Bình nhìn hành động của hai chúng tôi, nở nụ cười nhàn nhạt sau đó đi lên sánh vai với tôi.
"Tiểu Thiên Chân thật quá không biết xấu hổ rồi...!" Giọng Bàn Tử vàn lên từ phía sau.
"...."
Đi đại khái được 10 phút, chúng tôi lại đi đến một gian mộ thất.
Muộn Du Bình đi phía trước tôi, trức tiếp bước tới trong góc, lấy ra đèn mắt sói chiếu lên trên, rồi quay lại nói với tôi: "Cậu ở đây chờ tôi, tôi lên rồi ném dây thừng xuống."
Hắn mặc kệ nghe tôi nói đáp ứng hay không đã lấy đà nhảy lên trên.
Tôi nhìn hai tay và chân hắn ở trên tường mượn lực, nhảy lên luôn.
Rất nhanh chỉ còn lại bóng tôi.
Không lâu sau, tôi nhìn thấy một đầu dây thừng được ném thẳng xuống.
Tôi bắt lấy sợi dây thừng kéo kéo: "Tôi lên đây." Nói xong tôi một bước nhảy bên bắt lấy sợi dây thừng, hai chân chặn lấy tường, từng bước từng bước hướng bên trên bò đi, rất nhanh đã trèo đến miệng hang, Muộn Du Bình nắm lấy tay tôi, một phát kéo lên trên.
Tôi hướng hắn lộ ra một nụ cười xán lạn, phỏng chừng có chút ngốc, hắn nhìn nhìn tôi, cũng hơi lộ ra nụ cười vân đạm khinh phong, sau đó xoay người đi rồi.
Tôi đột nhiên có loại cảm giác lữ hành hai người, kỳ thật tôi cũng rất có văn nghệ mà nhỉ?
Tôi dùng đèn mắt sói trong tay chiếu khắp nơi, nơi này so với tầng dưới trang hoàng hoành tráng hơn, toàn bộ đều do nhân công hoàn thành.
Bên trong có hai trụ đèn và một ít bích họa điêu khắc, trông tương đối nguyên thủy.
Người vật dều cực kỳ đơn giản, đại khái miêu tả một ít cảnh ainh hoạt trồng trọt hằng ngày.
Ở phía trước là một cửa Thanh Đồng có vẻ khá nặng, trên cửa đồng có rất nhiều hoa văn, nông nông sâu sâu, hình người lớn, chỉ là sao lại là hai người chổng ngược?
"Tiểu ca, anh có biết tại sao trên đó khắc hai người không?"
Muộn Du Bình nhìn hoa văn trên cửa, lắc đầu tỏ vẻ không biết.
"Đúng rồi, không phải anh nói nơi này vó khả năng là mộ Xi Vưu sao? Làm sao biết được?"
Muộn Du Bình quét mắt nhìn toàn bộ mộ thất: "Cậu có cảm thấy ngôi một này rất nguyên thủy không?"
"Ừm, có chút."
Đèn trụ đá được làm dày và tròn, chỉ có ba phần đá được chồng lên nhau, không giống với bất kỳ thẩm mỹ của triều đại nào mà tôi biết.
Bích họa thập phần đơn giản, nhân vật đều là mấy cái vòng tròn và mấy đường gạch ngang dọc, có cảm giác như đang chơi hỏa sài siêu nhân*.
Bất quá lại làm được cửa đồng...., làm cho người ta cảm thấy rất có thực lực, hẳn là khả năng đúc đồng tương đối thành thục.
Nhưng mà có chỗ nào nhìn ra được đây là mộ Xi Vưu đâu?"Nhưng điều này cùng Xi Vưu có quan hệ gì?"
Muộn Du Bình chỉ tay vào bích họa: "Cậu xem."
Trên bích họa là một người mang đầu trâu ngồi rất đoan chính, phía dưới có rất nhiều người đang tế bái nó.
Cái đầu tương đối cao lớn, khắc tương đối tinh tế, ngay cả hoa văn quần áo cũng được khắc tỉ mỉ, nhìn cũng phải là cấp bậc thủ lĩnh.
Như vậy xem ra thật sự là Xi Vưu, chỉ là không thể chắc chắn hoàn toàn, khó trách Muộn Du Bình nói là có thể.
Tôi đang suy nghĩ thì nghe được tiếng "rầm rầm", vừa nhìn, cửa đã mở.
Phỏng chừng là lúc tôi đang nghiên cứu bích họa, Muộn Du Bình đã tìm được cơ quan mở cửa.
"Tôi đi vào trước, chốc lát cậu hãy tiến vào." Muộn Du Bình nói xong liền tiến vào ngay, mặc kệ tôi có nguyện ý hay không, hắn chỉ là thông báo một tiếng cho tôi biết mà thôi.
Kỳ thật lúc kết luận đây là mộ 4000 năm trước, tâm tôi đã buông xuống hơn phân nữa.
Rốt cuộc lúc ấy không có Lỗ Ban*, cũng không có Uông Tàng Hải (trong Đạo mộ bút ký, Uông Tàng Hải xuất hiện vào thời Minh), thậm chí cơ quan thuật vẫn chưa có bắt đầu phát triển.
Chỉ là lúc ấy con người ưa chuộng dưỡng quái vật thủ mộ, tôi rất có kinh nghiệm về việc này, mặc kệ là Vân Đỉnh Thiên Cung hay Tây Vương Mẫu quốc (Vân Đỉnh Thiên Cung có du diên¹, chim mặt người, Tây Vương Mẫu cung có rắn mào gà biết bắt chước tiếng người, rắn bay còn có thi biệt), lúc tới đây còn gặp Hắc Giới, những trảu nghiệm đó đều còn nằm nguyên trong ký ức tôi.
*Lỗ Ban tên thật là Công Du Ban, họ Công Du tên Ban.
Là thợ thủ công nước Lỗ nối tiếng đầu thời Chiến Quốc.
"Tôi nói này Muộn đại gia, anh có thể đợi tôi với hay không?" Nhìn hắn đi vào, tôi mặc kệ lời hắn nói vừa rồi, cũng đi vào theo.
Nơi này vẫn là một cái thông đạo sâu không thấy đáy, nhưng so với tầng hai tinh xảo hơn, hai bên thông đạo cách một đoạn sẽ có một trụ đèn, hơn nữa từ trụ đèn đá bình thường đã đổi thành hình người, trên đỉnh đầu là đế đèn, chăm chú nhìn về phía trước.
Chính yếu là nơi này có bích họa, còn có màu sắc, miêu tả so với mấy bích họa lúc trước sinh động và chi tiết hơn nhiều.
Phía trước đại khái chính là miêu tả cảnh tu sửa nơi này, một nửa mặt sau chính là miêu tả lúc nhập liệm.
"Nơi này chắc sẽ không dài như thông đạo lúc trước chứ?" Tôi hỏi.
"Hẳn sẽ không." Muộn Du Bình đáp trả.
"Anh nói xem nơi này tổng cộng có mấy tầng?"
"Không biết."
.....
Cứ như vậy một hỏi một đáp trong chốc lát, Muộn Du Bình chính là như vậy, hỏi một câu đáp một câu, có lúc thậm chí hỏi vài câu cũng không đáp lấy một lời.
Bất quá hắn chịu trả lời mấy câu hỏi nhàm chán như vậy cũng là do nguyện ý cùng tôi nói chuyện.
Nói thật ra mấy lần đơn đọc đi cùng Muộn Du Bình tôi đều cực kỳ hoài niệm Bàn Tử.
Ít nhất sẽ không nhàm chán như bây giờ.
Đi đi, phía trước xuất hiện một bức tường.
Này mẹ nó là làm sao, thông đạo cứ vậy đứt rồi?
Chỉ thấy Muộn Du Bình đi đến ven tường, dùng tay đặc biệt đi sờ sờ bức tường, tiếp đó phát lực, hai ngón tay đều khảm vào tường, một khối đá cứ vậy bị hắn lôi ra.
Tuyệt kỹ này của hắn tôi đã từng thấy, là chuyện cách đây 12 năm, chỉ là bây giờ nhìn lại vẫn kích động như cũ.
"Thế nào?" Tôi ghé sát vào hắn hỏi.
"Không có việc gì, chỉ là tường một lớp." Hắn lại nhìn phía bên trong, sau đó quay đầu nói với tôi "Cậu lui ra phía sau một chút."
Tôi biết hắn muốn làm cái gì, vì thế thật nghe lời lui ra phía sau vài bước.
Chỉ thấy hắn nhảy lên đá vào bức tường, tiếp theo xoay người trở lại, sau đó bức tường liền đổ sập xuống, thậm chí không nhìn thấy nó biến dạng.
"Rốt cuộc ai lại ở chỗ này xây một bức tường a? Bên trong rốt cuộc là thứ gì mà phải cách ly như thế?"
"Đi thôi, vào xem." Muộn Du Bình nhàn nhạt nói..