Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
______________________
Một khắc khi đẩy cửa vào kia, tôi lập tức hối hận vì sao không trực tiếp cùng Muộn Du Bình về cửa hàng.
Chúng tôi đi mua đồ ăn, bọn họ ở nhà ăn sáng, xong còn không chịu dọn bàn, hiện tại còn ở nhà tôi chơi bài.
Nếu nói ai kết nhằm bạn gì đó, tôi đúng là thiên tài trong việc này rồi.
"Ô! Hai người về rồi, phải rồi Thiên Chân, cậu giúp dọn cái bàn với, chúng tôi vội quá quên mất, cảm ơn nhé!"
Tôi không biết nói gì cho phải, chỉ có thể không tình nguyện mà dọn bàn, phỏng chừng tôi không dọn thì cũng chả ai chịu dọn.
Tôi đem đồ vật dọn hết, lại lau sạch luôn cái bàn, cuối cùng dọn xong, đói đến mức eo cũng không thẳng nổi nữa.
Vừa mới đặt cây lau nhà về chỗ cũ, bước tới phòng khách liền thấy hai phần cháo để trên bàn, người tốt này là ai a, muốn tôi lấy thân báo đáp cũng được luôn.
Đang lúc tôi nhìn chằm chằm tô cháo muốn tìm cái muỗng thì nó liền xuất hiện trước mắt tôi, vừa ngẩng đầu, thấy là Muộn Du Bình, tôi thật sự cao hứng: "Cảm ơn anh tiểu tâm can." Nói xong tôi liền hóa đá, phát hiện bọn họ toàn bộ đang nhìn tôi.
"Tú ân ái mau chết đi." Bàn Tử nói.
Tiểu Hoa chân đá ghế Bàn Tử mắng: "Đáng đời làm cẩu độc thân, miệng toàn phun phân."
"Tôi đệt nhà cậu cái tên nhân yêu chết tiệt, lão tử cùng Ngô Tà nói giỡn, cậu gấp cái gì?" Bàn Tử mắng tới.
"Tóm lại là sau này trước mặt tôi đừng nói chết cái gì cả, đây là điểm mấu chốt." Tiểu Hoa giận giữ hét.
"Há, người khác sợ Hoa gia cậu chứ Bàn gia tôi không sợ đâu." Bàn Tử nói xong ném bài trong tay, xoắn tay áo lên muốn cùng Tiểu Hoa đánh lộn.
Tôi biết Tiểu Hoa là nhớ đến "Sống không quá 10 năm" của tôi cho nên mới cùng Bàn Tử cự, tôi lập tức đứng ra ngăn cản bọn họ.
"Hai người muốn làm cái gì? Xem chỗ này của lão tử là chỗ nào hả? Đều mẹ nó bình tĩnh lại cho lão tử."
Bàn Tử hẳn cảm thấy Tiểu Hoa khác thường là có nguyên nhân, không giống trước kia không chịu nghe khuyên bảo, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Hoa không nói lời nào.
Tiểu Hoa xem như không có việc gì, tự mình ngồi xuống.
"Bàn Tử, Tiểu Hoa không phải cố ý, anh bỏ qua thôi."
"Cái này không tính là cố ý thì cái gì mới coi là cố ý?"
"Không thì anh đá lại tôi, suy cho cùng cậu ấy.....!cũng là vì tôi."
Bàn Tử nhìn tôi nửa ngày mới nặng ra được một câu: "Chẵng lẽ hai cậu ngoại tình?"
Tôi lập tức phản bác: "Anh rốt cuộc nghĩ cái thứ hỗn trướng gì vậy hả?"
"Trước đừng có ngắt lời lão tử, có phải cậu vì Tiểu ca mà đem quăng Hoa gia đi không?" Bàn Tử bắt lấy vạt áo nhìn chằm chằm tôi nói.
Này là logic quỷ gì, cũng không biết trong đầu Bàn Tử có cái gì, có đôi khi rất khôn khéo, có đôi khi lại nói điêu vài lời.
Hắc Nhãn Kính thế mà ở một bên cười không khép được mồm.
"Tôi làm thế khi nào?" Tôi hỏi ngược lại Bàn Tử.
"Mẹ nó ai mà biết, có lẽ cậu đều hợp miệng hai người này?"
Tôi nghiêng đầu trừng mắt nhìn Bàn Tử, không biết nên nói hắn ý nghĩ phong phú hay là tư tưởng bệnh hoạn nữa.
"Cậu mẹ nó đừng trừng tôi, trừng làm lòng Bàn gia khó chịu đó."
Tôi quay đầu tiếp tục ăn sáng, Muộn Du Bình đối với chuyện lộn xộn vừa rồi của chúng tôi giống như không có cảm xúc đặc biệt gì.
Chờ lúc tôi bưng bát cháo lên ăn, hắn cơ hồ đã ăn xong rồi, lòng tôi nghĩ, anh mẹ nó là không để ý hay là quá bình tĩnh? Đương nhiên tôi nghiêng về vế sau hơn.
Trải qua chuyện vừa rồi bọn họ tất nhiên không chơi bài nổi nữa.
Bàn Tử lôi Hắc Nhãn Kính đến phòng bếp, xem ra là nấu cơm, Tiểu Hoa mở di động tiếp tực chơi trò chơi.
Tôi uống cháo cũng chán rồi, quay đầu đi nhìn Muộn Du Bình, hắn lại bắt đầu nhìn trần nhà nữa.
Uống một hơi cho xong, thu thập dọn dẹp rồi trực tiếp quăng vào thùng rác chờ 12 giờ có người đến xử lý.
Tôi ở phòng khách xem TV chờ đồ ăn chuẩn bị, cháo này ăn lót bụng không tệ lắm, no cũng không sao.
Tôi đợi và đợi, rốt cuộc chờ được mùi thức ăn thơm tho, thật nhanh a.
Đôi mắt không tự chủ được hướng tới nhà bếp, không đúng, chả lẽ ban ngày ban mặt tôi hoa mắt, Tiểu Hoa thế mà từ phòng bếp đi ra.
Ở trong mắt tôi, Tiểu Hoa là một nhân vật lợi hại tương đương ông chủ xí nghiệp hay đại ca xã hội đen gì đó, thế nào cũng không phải là người sẽ ra vào phòng bếp, trừ phi có chuyện, chẳng lẽ......!Trong lòng tôi nhớ đến chuyện không thoái mái của cậu ấy với Bàn Tử vừa nãy, nhưng mà Tiểu Hoa không phải một người sẽ nói lời xin lỗi, nghĩ một hồi cũng không ra, đơn giản tiếp tục xem TV, không nghĩ nữa.
Hiện tại trên TV đều là mấy phim tình cảm có chút nhàm chán, đầu tiên là hai nam chính nữ chính rất yêu nhau, sau đó nếu không phải nam chính rời khỏi thì chính là nữ chính rời đi, ngược đến người xem nước mắt ào ào chảy, cuối cùng hai vai chính trải qua ải cuối cùng khốc liệt sau đó hạnh phúc ở bên nhau.
Nhìn một phát đầu liền biết được kết cục, cố tình có nhiều người rất thích xem.
Tôi đang xem là phim thần tượng đang hot "Gặp được em trong thời gian tươi đẹp nhất" kịch bản chắc không khác mấy, bất quá tôi chỉ mới xem, nội dung cụ thể không quá rõ ràng.
"Tiểu Tà? Từ hồi nào mà cậu xem loại phim nhàm chán này?" Tiểu Hoa hỏi.
"Thay đổi khẩu vị thôi, cái này gần đây rất hot, cậu cũng thử xem đi."
"Còn xem đổi khẩu vị, tôi thấy là mục đích không thuần thì có?"
"Không phải chỉ là xem TV thôi sao? Làm gì mà mục đích không thuần?"
"Tôi cho cậu cái phim này nữa này, hay cậu cũng xem đi"
"Cút cút cút, muốn xem loại phim tào lao đó thì tự đi mà xem, đừng cản tôi coi TV."
Lúc đang nháo với Tiểu Hoa thì nghe được tiếng chuông cửa, thật sự không biết ai lại tìm đến giờ này.
Tôi vừa mở, nhìn thấy dáng người một nữ nhân cao gầy vận sườn xám trắng, là Tú Tú.
"Ngô Tà ca ca, Tú Tú chúc anh sinh nhật vui vẻ." Tú Tú vừa nghe tiếng mở cửa, tươi cười xoay lưng lại nói, trong tay còn cầm một hộp quà được đóng gói tinh xảo.
"Tú Tú, cảm ơn em."
"Ân...!Hoan nghênh em vào nhà không?"
"Đương nhiên! Mau vào nhà, mọi người đều ở."
Đối với Tú Tú tôi luôn mang theo chút cảm giác đau lòng cùng áy áy không nói lời, đầu tiên là bởi vì nãi nãi nàng, sau là đã đem Hoắc gia kéo vào kế hoạch báo thù điên cuồng của tôi.
"Ha ha! Ngô Tà ca ca có thể đừng câu nệ như vậy không, em và Tiểu Hoa ca ca đều là trúc mã của anh mà nha?"
"Không có Tú Tú, chỉ là anh cảm thấy em vẫn xinh đẹp như xưa."
"Hì hì." Tú Tú cười khanh khách đi trước tôi vào nhà.
Tú Tú vừa đến đã quấn lấy Tiểu Hoa, hai người bọn họ từ nhỏ lớn lên bên nhau, quan hệ tự nhiên thân hơn cả anh em ruột.
Chỉ là không biết quan hệ giữa họ sao lại như vậy, 1 năm trước bởi vì phong ba của Hoắc gia mà hai người họ đính hôn, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nghe tin tức gì đến việc sẽ kết hôn, quan trọng là trung gian bọn họ còn có một Hắc Nhãn Kính! Ai, sinh hoạt tình cảm của Tiểu Hoa đủ phức tạp.
"Tiểu Hoa ca ca?"
"Tú Tú?"
"Có nhớ em không Tiểu Hoa ca ca?"
"Ừm...!Có."
"Gạt người, anh nào có gọi điện gì cho người ta, còn nói nhớ cái gì."
"Anh có việc gấp nên quên mất."
"...."
Lúc Tú Tú còn quấn Tiểu Hoa xem TV thì Hắc Nhãn Kính bưng thức ăn ra tới.
Bây giờ tôi nhìn hắn kỹ càng hơn ai hết.
"Yo, Hoắc Hoắc Hoắc đại tiểu thư tới?" Hắc Nhãn Kính cười nói.
"Hắc gia khi nào cà lăm vậy?"
"Này không phải là do nhìn thấy Hoắc tiểu thư nên trong lòng kích động sao!"
"Hắc Hạt Tử, ngươi còn nói, không phải tại hai người bỏ lại mình tôi chạy tới Hàng Châu, hại tôi ở Bắc Kinh một mình, nhàm chán muốn chết."
"Ăn cơm ăn cơm! Các vị lại giúp tôi với a? Đều đứng đó làm gì?" Bàn Tử từ trong phòng bếp nhô đầu ra ồn ào.
Tôi lập tức nhảy vào phòng bếp bưng thức ăn, nhìn lại tất cả đều ở đây, may mà phòng bếp đủ lớn, nhưng nhiều người như vậy có vẻ chen chúc.
Trong bữa tôi cơ hồ đói tới hôn mê, chỉ lo ăn, bọn họ nói cái gì tôi đều quên cả.
Sau khi ăn xong bọn họ đều tìm cớ ra ngoài, chỉ chừa lại hai người tôi và Muộn Du Bình đơn độc.
Muộn Du Bình trực tiếp chạy đến ban công lầu hai ngồi nhìn trời, ở bên này ban công phòng tôi cũng không có ghế bành, chỉ có một điếu rổ*.
Tôi ăn uống đầy đủ không có chuyện gì làm, cũng chạy lên ban công học Muộn Du Bình nhìn trời.
*Điếu rổ
______________
????: Sau chương này editor bắt đầu đẩy nhanh tiến độ, 2 ngày 3 chương nhé~.