Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
____________________
Khi chúng tôi đến Lâu Ngoại Lâu, đồ ăn còn chưa có lên.
Tiểu Hoa ở một bên chơi điện thoại, Hắc Nhãn Kính vốn là đang nghịch kính râm, thấy chúng tôi đến lặp tức dùng một nụ cười bĩ bĩ trêu ghẹo: "Yo, các vị đến nhanh thế!...!Bàn gia có khỏe không?"
Bàn Tử cho hắn một cái mặt tràn đầy sự khinh thường lẩm bẩm: "Tốt vô cùng! Chỉ là không biết Hoa gia hôm nay mời khách gọi món gì a?"
Tiểu Hoa cầm điện thoại nói: "Hôm nay mọi người gọi món tùy ý, tôi mời Ngô Tà trả tiền." Hai chữ Ngô Tà nói ra đặc biệt nhẹ nhưng lại vừa vặn rõ ràng.
"Tóm lại là hai người tới đây nửa ngày nhưng vẫn chưa có gọi món?" Bàn Tử nói.
"Không phải là sợ không hợp khẩu vị của Bàn gia sao? Cho nên tôi chỉ gọi món tôi với Hoa gia thích thôi." Hắc Nhãn Kính nói xong liền ngây ngô cười ném thực đơn cho Bàn Tử.
Bàn Tử nhận thực đơn, không chút khách khí chọn liền vài món đắt nhất.
Dù bây giờ có chút tiền nhỏ, nhưng nhìn đến danh tác của Bàn Tử, tôi vẫn có chút cảm giác trong lòng rỉ máu.
Nhưng nghĩ lại nhiều năm rồi chưa cùng ăn một bữa tốt nào, liền mặc kệ hắn chọn.
Những người khác thấy có đồ ngon, tất nhiên không mở miệng.
Hiện tại vừa lúc đúng giờ cơm, may mắn chúng tôi đến khá sớm, không chỉ có phòng riêng, đồ ăn cũng không phải chờ lâu.
Tiểu Hoa bắt đầu chơi điện thoại lại, Hắc Nhãn Kính Bàn Tử một bên trêu chọc lẫn nhau, Lê Thốc với Tô Vạn cùng nhau thảo luận mấy món ăn nổi tiếng mà Bàn Tử chọn.
"Hạt Tử, hai người rốt cuộc tới bao lâu rồi? Tính theo lúc xuất phát, thế nào cũng phải là tôi tới trước chứ!"
Hắc Nhãn Kính rít điếu thuốc, nhả khói ý vị thâm trường nói: "Chuyện nói ra rất dài....!Chúng tôi đúng là xuất phát sau anh, nhưng mà chúng tôi là đi từ Trường Sa qua." Đến câu tiếp theo, Hắc Nhãn Kính cười rộ lên.
"Đệt nhà cậu, Hạt Tử, dám chọc ghẹo Bàn gia, lão tử còn tưởng các cậu xé không mà qua đây? Mệt các cậu còn cùng tôi hẹn thời gian." Bàn Tử từ hồi nào mà biết xuyên qua gì đó, không phải là hồi ở Ba Nãi coi nhiều phim truyền hình quá đó chứ.
"Không phải đến trước đến sau gì cũng như nhau sao? So đo thế làm gì? Chúng ta còn có chính sự cần làm đấy." Tiểu Hoa vừa chơi di động vừa nói.
Tôi nghi hoặc nhìn Tiểu Hoa: "Chính sự gì?" Tôi biết việc này không đơn giản như vậy.
"Ha hả! Là chung thân đại sự của cậu đó!" Bàn Tử bày ra gương mặt tươi cười, Hắc Hạt Tử Tiểu Hoa bên cạnh cũng quay qua nhìn tôi cười, thật đủ làm người ta sởn tóc gáy.
"Chung thân đại sự của lão tử cần các ngươi nhọc lòng sao? Không nói cho tôi thì thôi, nhìn bộ dạng cấu kết làm chuyện xấu của các ngươi đi, nhìn là biết ngay không phải chuyện gì tốt." Tôi ngoài miệng nói không muốn biết, nhưng mà nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, từ khi nào mà Bàn Tử đoàn kết với bọn họ như vậy, lại nghĩ, dù sao tôi cũng không sợ bọn họ tính kế tôi, nhiều lắm là tính kế Muộn Du Bình, lừa hắn hạ đấu.
"Tiểu Tà, này không phải là do sắp năm mới sao? Chúng tôi liền nghĩ cùng hai người ăn xong sinh nhật thuận tiện đón năm mới luôn...!Như thế nào? Không hoan nghênh?" Tiểu Hoa nói.
"Đơn giản như vậy?" Bọn họ mấy người có thể nói đều là người cô đơn, tôi còn có cha mẹ, bây giờ còn có Muộn Du Bình nữa.
"Đơn giản như vậy đấy." Tiểu Hoa nói.
Tôi nhìn bộ dạng cậu ấy không giống nói dối, nhưng mà bọn họ điều là đám bụng dạ xấu xa ngoài mặt tươi cười, tôi thật sự cảm thấy còn có việc khác.
"Đến sinh nhật tôi còn tới hai ngày lận, sớm vậy đã tới, có chỗ ở chưa?"
"Có! Cứ ở nhà cậu đi." Tiểu Hoa nghịch di động, trả lời.
"Nhà tôi?" Tôi hỏi ngược lại, "Nhà tôi lại không phải chỗ thu nhận người vô gia cư."
"Tiểu Thiên Chân chính là sợ chúng ta quấy rầy cuộc sống yên ổn của hai người."
"Không đến nhà cậu thì chúng tôi ngủ ngoài đường chắc?" Tiểu Hoa nói.
"Hoa gia gia tài bạc vạn, còn sầu cái này? Hà tất đi cửa hàng nhỏ bé của tôi?"
"Vậy thì đi biệt thự nhỏ của cậu, chỗ kia không lớn không nhỏ, vừa vặn tốt." Bàn Tử tự nhiên không chút khách khí.
"Được, các cậu qua bên kia nghỉ ngơi." Nói là biệt thự kỳ thật chỉ là một cái mái song lập*.
*Căn song lập
"Các cậu cũng phải đi." Tiểu Hoa nói.
"Chúng tôi đi làm gì, cũng đâu ở nhiều người vậy được."
"Các cậu không đi thì chúng tôi đi làm gì? Làm sao cùng nhau ăn tết? Chúng ta đã nhiều năm rồi đâu có cùng nhau ăn tết, lần này làm sao cũng phải làm một cái năm đại đoàn viên." Bàn Tử càng nói càng hăng.
Cũng không biết bọn họ trù tính cái gì, còn làm điệu bộ vui mừng sống sót sau tai nạn.
Không đúng, là tính ở lì đến khi ăn tết.
"Mấy người không phải bị truy nã đó chứ?" Tôi bình tĩnh kia mắt nhìn bọn họ, muốn nhìn ra chút điểm lạ gì đó.
Ba người cười phá lên, Bàn Tử trong miệng còn đồ ăn vặt cũng phun ra hết.
Tôi thấy thật sự hết chỗ nói rồi, bình tĩnh ở một bên nhìn họ cười.
Nếu là trước đây khẳng định sẽ bị chọc cho tức đến đi luôn.
Lê Thốc với Tô Vạn vốn còn khí thế ngất trời bàn về món ăn, thấy tình cảnh này không rõ ràng nên nhìn theo chằm chằm.
Muồn Du Bình xem như không, luôn nhìn cái bàn chăm chú.
Hoàn toàn không nhìn chỗ bàn bị Bàn Tử phun cho toàn vật dơ.
Hắc Hạt Tử, Bàn Tử vẫn cười không ngớt, một người phục vụ đã gõ cửa tiến vào.
"Một vài món đã chuẩn bị xong, các vị muốn đem lên ngay hay chờ một lát ạ?" Nữ phục vụ nói.
"Tiểu mỹ nữ, trước có thể giúp Bàn gia lau cái bàn hay không? Lau xong liền có thể dọn món." Bàn Tử nói.
Nữ phục vụ có chút thẹn thùng đi tới dọn cái bàn, thoạt nhìn là tiểu cô nương mới bước chân ra ngoài xã hội, Bàn Tử chết dẫm này còn luôn nhìn chằm chằm con nhà người ta! Ai, tôi bắt đầu hoài nghi tính chân thật việc hắn sống như quả phụ mấy năm ở Ba Nãi này.
Sau khi cô gái rời đi, Hắc Nhãn Kính bắt đầu trêu chọc Bàn Tử.
"Không nghĩ tới Bàn gia lại muốn gặm cỏ non nha?" Hắc Nhãn Kính nói.
"Đi đi đi, Bàn gia nào phải người như thế hả? Bàn gia chỉ cảm thấy cô gái này có chút giống với Vân Thái."
Khi qua 12 năm, Vân Thái trong trí nhớ tôi mơ hồ chỉ còn lại cái tên.
Cũng không biết trong ký ức Bàn Tử cô là người thế nào, lại có thể làm hắn nhớ lâu như vậy.
Có lẽ như tôi chờ Muộn du Bình 10 năm đi.
Không quan trọng hắn trong ký ức tôi là bộ dáng gì, chỉ cần là hắn liền có thể trong nháy mắt nhận ra.
Lúc vừa bắt đầu, nhìn ai cũng thấy giống hắn, nhưng sau đó thì không còn ai có thể thay hắn được.
Không lâu sau khi nữ phục vụ rời đi, thức ăn được dọn lên.
Những người vốn đang yên tĩnh lặp tức trở nên tràn đầy năng lượng.
Đặc biệt là Bàn Tử đôi mắt nhìn chằm chằm thức ăn được dọn lên, chảy cả dãi, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng ưu sầu vừa rồi.
Trong bữa tiệc Bàn Tử nói về hồi đại chiến với đám hắc y nhân, dựng ngón tay cho Tiểu Hoa một like.
"Hoa gia, Bàn Tử kính ngươi, thông qua việc lớn ngày hôm đó, Bàn gia không thể không công nhận cậu là một nhân vật rất lợi hại.
Còn có Hắc gia, thân thủ cậu không hề kém cạnh Tiểu ca, không hổ Ngô Tà bái cậu làm thầy.
Tôi nhìn ra, cùng Ngô Tà lăn lộn mới biết được cái gì gọi là cao thủ xếp thành bài.
Mấy người chúng ta lên trời xuống biển đều cùng nhau xông pha, về sau cũng không có thiết tam giác, cứ gọi là "năm soái ca đảo đấu" thấy thế nào?"
"Tốt!" Hắc Hạt Tử dẫn đầu nâng ly rượu tán thành.
Mấy người trong chúng tôi cũng cùng nhau giơ lên ly rượu hô: " "Năm soái ca đảo đấu" Vạn tuế!"
"Không được! Tên này quá thô." Tiểu Hoa nói.
"Vậy cậu đem ra mấy cái tên "cao sơn lưu thủy*" gì đó ra đi." Bàn Tử nói.
*Cao sơn lưu thủy: cảnh đẹp, có hồn, hữu tình.
Ý nói những cái tên hay ý nghĩa.
Bàn Tử chết tiệt từ khi nào mà hiểu cao sơn lưu thủy, tôi cũng không quan tâm hắn đối đáp thế nào, quay qua nhìn Tiểu Hoa chờ câu trả lời của cậu ấy.
"Nhìn tôi làm gì? Lão tử không am hiểu mấy việc đặt tên này, hay là giao Ngô Tà đi."
Sau đó mọi người nhìn về phía tôi, này không phải là bắt vịt trên giá* sao? Tôi nghĩ nghĩ nói: " Nếu không gọi là "Tổ năm người đổ đấu cao siêu?".
"
*Bắt vịt trên kệ: một phép ẩn dụ về việc buộc phải làm những việc vượt quá khả năng.
Bàn Tử nói: "Này mẹ nó còn không bằng kêu "Đảo đấu ngũ hiệp" đâu."
Tiểu Hoa đột nhiên lên tiếng: "Vậy gọi là "Đảo đấu ngũ hiệp" đi."
Mọi người không ai đưa tay phản đối, tên được thống nhất thông qua.
Đồ trên bàn không lâu liền bị chúng tôi giải quyết, hai miếng thịt cuối cùng cũng để Bàn Tử giải ăn nốt.
Có thể nói Muộn Du Bình và Tiểu Hoa là hai người ăn ít nhất, mặc dù tốc độ rõ ràng nhanh hơn trước, nhưng mà hai người đều chịu qua giáo dưỡng, ăn thế nào cũng trông rất thân sĩ, hơn nữa sức ăn của hai người đều không lớn.
Sau khi ăn xong, tôi sắp xếp hai người Lê Thốc quay lại cửa hàng, mấy người chúng tôi đi lên lầu ba bỏ hoang mấy năm trước.
Ngoài trừ Muộn Du Bình, những người khác đều đã từng tới phòng này của tôi.
Kỳ thật lúc Muộn Du Bình chưa trở lại tôi luôn ở đây, lầu hai ngược lại rất ít khi đến, chỉ khi đặc biệt nhớ Muộn Du Bình và Bàn Tử mới đến đấy.
____________
????: Chương sau có bất ngờ, mọi người nhớ chuẩn bị sẳn sàng =))))
Góc lảm nhảm:
Mọi người em nhục quá ạ, không lâu trước đây em kiếm được bộ truyện khá ưng ý (mới đọc QT với raw), thế là em bắt tay vào làm ngay, làm một hơi được 5 chương (một chương cỡ 2500 chữ), cũng đăng lên rồi.
Xong hôm nay em mới nhớ chạy qua bên Wp này nọ tìm xem có ai làm hay chưa:)
Rồi em nhìn thấy là có nhà làm rồi mọi người ạ Σ ° △ ° ︴người ta còn làm tới hẳn chương hai mươi mấy:)....
Làm edit mà đụng hàng kiểu này đúng khổ, khó ăn nói khủng khiếp, thế là em chạy vào xóa truyện cmn luôn =))))) đau đớn hết sức, thôi đành vậy, có người edit vào xem thì còn gì bằng¯_( ͡° ͜ʖ ͡°)_/¯.