Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 42: Bàn Tử Đã Đến






Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
____________________
Muộn Du Bình xem sách xong lại bắt đầu xem bút ký của hắn, có đôi khi còn dùng bút bôi bôi vẽ vẽ.

Tôi nhìn thế nào cũng thấy hắn đang âm mưu làm gì đó, rất nhiều lần hỏi hắn đều chỉ nhận được cái lắc đầu hoặc gật đầu, còn không liếc đến tôi một cái.

Tôi đành mặc kệ hắn, dù sao tiểu tử kia cũng mất trí nhớ, chạy cũng không chạy đi đâu được, huống hồ hắn cũng đáp ứng tôi sẽ không đột nhiên mất tích nữa.
Mấy người bọn họ thật sự tới, nhưng không phải ba ngày sau, mà là ngay chiều ngày hôm sau đã tới rồi.

Lúc đấy tôi đang trong phòng chọc ghẹo Lê Thốc với Tô Vạn, nói thật, tiểu tử Tô Vạn này nhìn thì ngốc nhưng cái đầu cũng còn dùng được lắm.

Nhưng không may là bọn họ gặp phải người không đi theo lẽ thường như tôi, coi như là xui xẻo.
"Yo, Thiên Chân lại khi dễ Tiểu Lê nha."
Tôi vừa nhìn.

Ồ! Đến cũng nhanh quá đi, một quả cầu tròn lăn tới này, cả người bộc kín còn mỗi đôi mắt thế kia.

"Bàn Tử chết tiệt, sao nhanh vậy đã đến rồi?"
"Ấy, còn sợ Bàn gia quấy rầy không gian riêng của cậu và Tiểu ca à?"
Tô Vạn và Lê Thốc động tác nhất trí quay lại nhìn tôi.
"Anh mẹ nó có thể đừng lúc nào cũng mở miệng là phun phân được không?"
"Ok ok, Bàn gia không nói nữa là được.

Đi! Lên lầu tìm Tiểu ca." Bàn Tử đập tay lên vai tôi, vừa nói vừa lôi kéo đi lên lầu.
"Anh hiện tại đừng quấy rầy anh ấy, người ta bây giờ đang cùng lão tình nhân triền miên."
"Cái gì? Cậu ấy cái gì cơ? Thiên Chân cậu bị vứt bỏ rồi?" Tiếng Bàn Tử so với sấm còn to hơn, xém chút nữa là đem tai tôi rống điếc.
"Anh không thể nhỏ giọng chút được hả? Tai lão tử muốn điếc rồi này!"
"Mẹ nó Tiểu ca không cần cậu nữa, cậu còn có thời gian ở đây quản tai có điếc hay không? Không đúng, có phải Tiểu ca lại nhìn trần nhà không quan tâm cậu không, cho nên cậu ghen tị?"
"Cút." Tôi nói rồi đẩy Bàn Tử ra, hắn ngược lại cười rất đáng khinh.

Lòng tôi mặc niệm, đúng là kết lầm bạn mà.
Bàn Tử thật sự không nghĩ mình là người ngoài, vừa vào liền chạy lại sofa chuyên dụng của tôi mà nằm xuống.
"Muốn uống cái gì không?"
"Nhà cậu trừ bỏ trà thì không phải chính là nước lọc sao, chả lẽ Tiểu ca ở đây rồi chất lượng sinh hoạt vẫn chưa được cải thiện hả?".

ngôn tình hoàn
"Vậy rốt cuộc là muốn uống nước hay là trà?"
"Thật sự không có lựa chọn khác hả? Sao vẫn chỉ hai loại này vậy a."
"Vậy anh có thể không uống." Nói xong tôi liền đi tới sofa ngồi xuống.
"A này! Thiên Chân a, vẫn là lấy Long Tỉnh Tây Hồ của cậu ra ngâm đi, Bàn gia vừa lúc làm ấm thân mình."
"Tôi nói này Bàn Tử, anh vẫn có thể lạnh hả? Anh dù gì cũng là người phương Bắc mà, còn ngâm mình ở Ba Nãi 10 năm, sao bây giờ trở nên nhu nhược thế?"
"Cậu không biết đó thôi, gió lạnh nơi Hàng Châu các cậu thổi thằng vào trong quần áo gia này, nào giống Bắc Kinh chứ chỉ cần bận lên một kiện áo bông là ấm lên rồi, làm sao giống chỗ này a....!Sao cậu còn không đi pha trà đi?"
"Tự đi mà pha."
"Tôi là khách a!"
"Tôi này nha...! Khách tự tới đi." Tôi nói xong liền đắc ý ngồi trên sofa ngắm trần nhà.
"Tôi nói cậu sao lại không hiền huệ như vậy, thảo nào Tiểu ca chướng mắt cậu."
"Hừ...!tôi còn chướng mắt hắn ấy." Đúng lúc này cửa phòng mở ra, tôi ngẩn đầu lên vừa thấy Muộn Du Bình đúng lúc ra tới, hắn còn đang nhìn về phía tôi.

Tôi tuy rằng cũng không tính ngả bài với hắn, nhưng nội tâm vẫn theo bản năng sợ hãi hắn để ý.

Này quả thật là một cảm giác rất kỳ lạ, không biết phải làm cái gì bây giờ.
"Ra là Tiểu ca ở nhà a, vẫn luôn không thấy tôi còn tưởng cậu ra ngoài rồi đó."
Muộn Du Bình mình thoáng qua hắn, gật nhẹ đầu rồi đi thẳng vào WC.

"Đúng rồi Bàn Tử, anh chạy qua trước hai ngày, sẽ không đơn giản là nhớ chúng tôi đi."
"Còn không phải sao, các cậu qua bên kia ầm ĩ nhiều ngày như vậy, sau đó nói đi liền đi, làm lòng Bàn gia nhốn nháo khó chịu đó."
"Ôi Bàn Tử này, đúng là đủ linh a, sao không tự tìm cho mình một ổ chăn ấm áp mà ở đi?
"Phắn! Bàn gia chính là người rất chung thủy a!"
Tôi biết nếu tiếp tục nói sẽ chạm vào chuyện thương tâm của Bàn Tử.

Nhưng mà nhiều năm như vậy, với cá tính của Bàn Tử hẳn sẽ quên, nhưng hắn lại lựa chọn ghi tâm khắc cốt, hắn không muốn cho vết thương ấy khép miệng lại.
"Được rồi, hôm nay tôi mời khách, Lâu Ngoại Lâu thế nào?"
"Ok luôn! Hôm nay Bàn gia phải hảo hảo bồi bổ!"
Tôi nhìn thời gian, hiện tại đã 5 giờ, vừa đúng lúc.
"Tôi đi gọi Tiểu ca, anh đi bảo Lê Thốc đóng cửa rồi cùng đi ăn luôn."
"Từ từ! Cậu đừng vội, còn có hai người nữa."
Đại não tôi tạm dừng hai giây, nói: "Hai người bọn họ hôm nay cũng tới?"
"Đúng vậy, làm sao hả? Ai, nhiều thêm hai bóng đèn hay thiếu hai bóng đèn cũng có khác nhau đâu."
"Đến đến đến, tiểu gia bỏ qua cho ngươi lần này, hai người bọn họ chừng nào tới?"
"Nhanh lắm."
"Tôi tự gọi hỏi vẫn hơn.

Đúng rồi, không phải là các người bàn bạc trước đấy chứ?"
"Vô nghĩa, không bàn trước thì làm sao cùng tới."
Tôi bất đắc dĩ nhìn hắn một cái nói: "Đến, trước gọi Tiểu Hoa đã." Nói xong tôi gọi điện thoại gọi Tiểu Hoa.

Tiểu tử này thế mà cùng Hắc Nhãn Kính chạy đến Lâu Ngoại Lâu trước rồi.

"Bọn họ đã gọi sẵn đồ ở Lâu Ngoại Lâu chờ chúng ta rồi."
"Nhân yêu đáng ghét kia thế mà nhanh hơn Bàn gia rồi, xem ra lão tử là bị họ chơi xỏ....!Đúng rồi, câc cậu nhanh lên, lúc nữa là bọn họ ăn xong cả rồi.

Tôi lặp tức xuống gọi hai tiểu tử kia đóng cửa." Bàn Tử nói xong đùng đùng chạy đi.

Tôi còn đang nghĩ xem hắn bị chơi xỏ thế nào, cũng đâu có ai thiệt.

Vừa quay đầu thế nhưng thấy Muộn Du Bình đứng ngay bên cạnh, xem ra là nghe được tiếng Bàn Tử rít gào.

"Đi thôi."
"Ừm."
Tôi quay lại đi tới giá treo lấy áo khoác, một kiện đưa cho Muộn Du Bình, một kiện tự mình mặc vào, xong liền đi xuống lầu.


Lúc chúng tôi xuống lầu vừa vặn họ đang tắt máy tính.

Bàn Tử thấy chúng tôi nhanh như vậy đã xuống tới nôn nóng trên mặt được thay bằng vui sướng đến nở hoa.

"Đi thôi." Bàn Tử nói xong đều đã đi ra quá nửa cửa, xem ra hắn là thật sự sợ bọn Tiểu Hoa ăn mất đồ ăn.

Tôi cùng Muộn Du Bình Tô Vạn đi theo ngay sau đó, Lê Thốc ở phía sau khóa cửa, rất nhanh đã đuổi tới.

"Tiểu tử cậu nhanh ghê." Tô Vạn cười nói với Lê Thốc.

"Đó là đương nhiên, mỗi ngày đều bị ông chủ tra tấn, hôm nay thế nào cũng phải ăn no mới về." Lê Thốc càng nói âm thanh phía sau càng nhỏ, như là sợ tôi nghe thấy.

Ai, còn không phải chỉ mấy lúc nhàn rỗi mới xuống kêu cậu đi làm vệ sinh sao, còn khoác lác như vậy? Đem tôi nói như ác ma không bằng.

"Khà khà."
"Cười cái gì? Cậu còn đỡ, có Hắc Hạt Tử làm sư phụ, còn có đại học để học, còn tôi chỉ có...." Lê Thốc nói vừa ánh mắt ám chỉ tôi, vừa vặn bị tôi quay đầu nhìn thấy "Ai, số khổ!" Hai chữ phía sau rõ ràng tăng thêm ngữ khí.

Tôi nhìn cậu ta một chút, chỉ cười mà không nói, ý tứ không cần nói cũng biết.

Tôi có thể tưởng tượng đôi mắt phía sau đã trở nên trắng dã, đắc ý đi về phía trước.

Muộn Du Bình từ đầu đến cuối đều duy trì bộ dáng cao lãnh kiệm lời, tại ngày mùa đông này đúng thật là lạnh chết người.

Bàn Tử phía trước lắc lư chiếc bụng mập làm tôi nhìn thấy là muốn cười.
_____________
????: Mọi người ạ, bây giờ truyện em làm chưa xong mà nhân cách thứ 2 của em đã bắt đầu mò vào kiếm truyện mới làm ???? em khổ lắm nhưng đôi tay nó cứ tự tiện hành động thôi....
Em lên tâm sự xíu chứ vẫn nhất quyết là làm xong Chung cực sứ mệnh này mới lết qua truyện khác cơ....
Chủ nhật vẫn có truyện nhé, tại em buồn, em mới đăng =)))))).