Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 30: Trương Gia Cổ Lâu 2






Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit + Beta: Cam Thíu ????
____________________________
Chúng tôi vừa ngồi bên cạnh hố cát, thì đã thấy vô số xương trắng rớt từ đỉnh mộ thất xuống hố cát, tiếp theo cát trong hố bắt đầu quay cuồng.

Một lèo này quả thật quỷ dị, cuộn trào như nước lũ.
Tôi biết đây là cơ hội duy nhất, vì thế tôi gọi bọn họ nhanh chân chạy về cửa đồng đi.

Nhưng vừa chạy được vài bước, Muộn Du Bình liền dừng lại bảo chúng tôi đừng chạy, tim chúng tôi đều treo lửng ngay cổ họng rồi.

Lần này thế mà lại là cả một gia đình, chỉ thấy nagy cửa đồng có ba con quái vật đang bò.

Cũng may là tiếng sàn sạt phía sau lớn, vừa vặn che chắn thanh âm của chúng tôi.

Thứ đồ chơi này sức lực cực lớn, nếu đánh bừa, ở địa hình thế này chúng tôi hoàn toàn bất lợi, cho nên đối đầu trực diện không phải là một lựa chọn tốt.

"Bọn chúng di chuyển dựa vào tiếng động, tôi có đem theo mấy cái lục lạc, lát dùng dụ bọn chúng." Tôi nói.

"Vấn đề là cửa kia rất nặng, phải mở làm sao bây giờ?" Bàn Tử hỏi.

"Chúng ta có đến bốn người, hẳn là không thành vấn đề, lần này có tới ba con, cũng không dám để bọn nó đi tông cửa.

Như vậy đi, chúng ta trước cứ dụ chúng nó vào trong hố cát đã." Tôi đáp.

Chúng tôi hai người một bên dựa vào vách mộ, chờ cho tiếng cát chảy dịu xuống.

Thật sự mà nói, chuyện này rất có cảm giác chờ đợi đại chiến, có sợ hãi, cũng có mong chờ.

Nhanh chóng chưa đầy hai mươi phút tiếng cát đã êm xuống.

Chỉ thấy ba con quái vật động thân mình, như là phát hiện ra tiếng động dị thường.

Tôi đem lục lạc cầm trên tay, quay về hướng miệng hố nhắm thật chuẩn ném đi.

Nháy mắt lại thấy con lớn nhất trong ba con quái vật kia di chuyển qua, sau đó hai con còn lại cũng hướng đấy theo qua.

Lục lạc được ném đi vẫn vang lên không ngừng, tôi biết đây là cơ hội, liền cùng bọn họ lặng lẽ đi đến cửa đồng.

Mấy người chúng tôi đồng thời phát lực, mắt thấy thời điểm đẩy ra lại không nghe thấy tiếng lục lạc, lòng tôi thầm nhủ không tốt, phỏng chừng là lục lạc chìm vào hố cát rồi.

Tôi lại móc ra một cáu khác, lột cái kẹp ra liền hướng bên ngoài ném đi, vừa hay ném ngay bên cạnh miệng hố cát.


Nghe được tiếng lục lạc kêu, so với tiếng của mẹ còn thân thiết hơn.

Mặc dù chúng tôi đã rất cẩn thận, nhưng lúc đẩy cửa ra tiếng động cũng không hề nhỏ.

Nháy mắt quái vật đều bị hấp dẫn, con lớn nhất đấy cứ như phát hiện con mồi, nháo nhào vọt qua đây.

Lúc này muốn làm cái gì cũng đều đã muộn.

Muộn Du Bình lập tức đoạt đi lục lạc trên tay tôi vọt qua.

Chỉ thấy hắn bước thật xa, một cây đao đã cấm thẳng vào đầu quái vật, sau đó nghiêng người một cái tránh thoát công kích của nó.

Quái vật bị đao cấm vào đầu "ô ô" kêu to, nhưng thân thể chúng kỳ quái, giống như rất cứng, một đao kia của Muộn Du Bình chỉ có thể tạo ra một vết thương nhỏ.

Lúc này Muộn Du Bình lấy ra một sợi dây buột vào lục lạc.

Quái vật bởi vì nhất thời không còn thânh âm mà mất đi phương hướng.

Nó ở tại chỗ bò loạn, dường như đang rà tìm âm thanh ở đâu.

Đúng lúc này Muộn Du Bình ném chiếc lục lạc ra phía sau lũ quái vật, chỉ thấy bọn chúng đồng loạt quay lại, đâm cho người ngã ngựa đổ, tốc độ chúng rất nhanh, phòng chừng rất đau.

Tiếp theo Muộn Du Bình lại đem lục lạc ném về phía vách lăng mộ, bọn quái vật lúc này có vẻ đặc biệt tức giận, lao càng nhanh về phía vách lăng.

Muộn Du Bình lại lắc mình đến bên hố cát, thu hồi lục lạc sau đó liền ném vào hố cát.

Mấy con quái vật nghe tiếng lại quay mình lao vào hố.

"Tôi nói này Thiên Chân, có phải cậu nên phụ chút không?" Giọng Bàn Tử nhẹ nhàng bay vào tai tôi.

Tôi lập tức hồi thần, tiếp tục ra sức đẩy cửa.

Cửa này thật sự quá nặng, ba chúng tôi hợp lực lại chỉ có thể khiến nó nhích từng chút.

Sợ Muộn Du Bình không duy trì được lâu, vì vậy tôi không ngừng thúc giục Bàn Tử.

"Tôi nói...!Bàn Tử anh có thể đem sức từ lúc bình sinh ra mà dùng không." Tôi nói.

Bàn Tử nghẹn đến đỏ mặt: "Sức lực từ lúc mẹ sinh đến giờ đều dùng hết lên đây rồi! Cậu có thể đừng lúc nào cũng chèn ép tôi."
"Ai, hai vị.

Chúng ta có thể cùng hô 123 rồi dùng sức không?" Hắc Nhãn Kính thở hổn hển, chế nhạo nói.

"Mợ! Nhỏ giọng chút, một lát quái vật lại bị hấp dẫn qua." Giọng Bàn Tử vừa dứt liền nghe sau lưng vài tiếng "ô ô".

Tôi vừa nhìn, má ơi! Quái vật cách chúng tôi không đến 1m! Khuôn mặt to đùng của nó vặn vẹo, nguyên lai là do phía sau nó bị Muộn Du Bình cắm một đao.

Mắt thấy quái vật quay mình muốn phản công, Muộn Du Bình nghiêng mình nằm xuống tránh thoát, quái vật phía trên bay vọt qua bên kia.

Tôi âm thầm thay Muộn Du Bình lau giọt mồ hôi, ước gì có thể cấp cho hắn thêm một chút sức lực.

Đột nhiên phía sau bị ai đó chụp một cái, quay đầu nhìn thì thấy Hắc Nhãn Kính dùng tay ra hiệu 123.

Ba người chúng tôi đồng thời phát lực, rốt cuộc cũng đẩy ra được, cửa đẩy ra không được lớn, chỉ có thể từng người vượt qua.

Cũng không biết Muộn Du Bình có biết chúng tôi đã vượt qua hay không, tôi đem đèn mắt sói quơ quơ vài cái khiến Muộn Du Bình chú ý.

Hắn nhìn thấy chùm sáng tôi quơ loạn, nhìn qua phía bên này.

Tôi biết hắn đang tìm cơ hội để tiến vào nên đặt chiếc đền cạnh cửa đồng, chính mình rời xa khổ đấy 2m.

Trong nhất thời tôi quên bén bên trong có chất kiềm, chỉ lo nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chờ Muộn Du Bình ra tới.

Vào thời điểm tôi chờ đến sốt ruột thì cuối cùng hắn cũng lao đến, tiếp đó nắm cửa nhanh chóng đóng lại.

Tôi thấy vậy cũng lật đật nhào qua hỗ trợ, hai chúng tôi dùng hết sức từ lúc bình sinh đến giờ cuối cùng cũng đóng lại được.

May mắn quái vật vì thể hình quá lớn mà nhào qua cũng không vào được.

Nhìn thấy trên người hắn chỉ có một vài vết thương nho nhỏ, tôi có cảm giác hưng phấn của việc sống sót sau tai nạn.

Đột nhiên phổi tôi đau điếng, một ngụm máu phun ra.

Lại cảm thấy có người đỡ, vỗ vỗ lưng tôi.

"Cảm giác thế nào?" Giọng Muộn Du Bình vang lên ở bên tai tôi.

"Không việc gì." Tôi xuất ra một nụ cười thật tươi, nói với hắn.

"Ngô Tà, Tiểu ca, mau lên đây." Bàn Tử ở lối vào của lầu hai hô với chúng tôi.

Tôi đáp trả: "Ừ." Sau đó quay đầu nói với Muộn Du Bình: "Tiểu ca chúng ta đi mau, chỗ này có chất kiềm."

Muộn Du Bình gật đầu một cái rất nhẹ sau đó đỡ tôi cùng lên lầu hai, cái cầu thang lên này hẳn là do Bàn Tử làm ra, lúc trước chúng tôi tới, hắn biết cơ quan nằm ở chỗ nào.

Nhớ rõ lúc ấy chúng tôi còn nghiên cứu hơn nữa ngày.

Được người đỡ cảm giác thật không tốt, nhìn rất giống một người con gái yếu ớt.

Tôi lập tức bảo Muộn Du Bình buông tôi ra, chúng tôi theo cầu thang đi về phía trước.

Lầu hai trên nóc nhà treo đầy hộp gỗ, nơi này thực chất là một cái thiên thủ trủng, chỗ này thật ra cũng không cần nhiều lời (trong Đạo Bát* có miêu tả kĩ càng).

Chất bụi kiềm bên trong rất dày, lần trước chúng tôi vào còn để lại dấu chân.

Còn có thể nhìn ra một ít dấu nông sâu.

Cái này làm tôi nhớ đến mười năm trước, kỳ thật tôi cũng không dám nghĩ, bởi vì bộ dạng của Muộn Du Bình lúc ấy, nghĩ đến là tim tôi lại thấy đau nhói.

Cộng thêm việc phổi tôi không tốt,lại ở nơi có nhiều có nhiều bụi như vậy, tôi không chịu được lại nôn ra một ngụm máu.

*(盗八) Theo mình tra thì là một trang Weibo mọi người ạ -_-
Cũng có một trang giải thích 盗 8 là:
"Nó khẳng định lời nói của tam thúc, [Tiểu ca] Một đời tôi thay cậu [Ngô Tà] 10 năm thiên chân.

Trương Khởi Linh không phải là một cái tên, mà là vị trí tộc trưởng của Trương gia sẽ được gọi là Trương Khởi Linh.

Như đã đề cập trước đó đã đề cấp đến ZF, người Trương gia sống rất lâu, vào thời điểm đó ZF và Lão Cửu Môn đã cùng nhau đến Trương gia cổ lâu để tìm một cái xác của "Trương Khởi Linh".

Cuối cùng, bằng cách nào đó người Trương gia đã hòa giải với Lão Cửu Môn, cứ 10 năm sẽ có một người lên núi Trường Bạch vào thanh đồng môn để canh giữ bí mật của cổng đồng.

Sau khi Ngô Tà và nhóm của họ trở về từ Ba Nãi, Tiểu ca đẫ đi đến núi Trường Bạch và Ngô Tà cũng đi theo.

(Bàn Tử ở lại Ba Nãi vì cái chết của Vân Thái) Tiểu ca bọn họ gặp một trận tuyết, vì cứu Ngô Tà mà gãy một cánh tay.

Năm nay là đêbs lượt người Ngô gia thay ca canh thanh đồng môn, Tiểu ca đã thay Ngô Tà đi, nói nếu 10 năm sau cậu còn nhớ đến tôi, hãy cầm lấy quỷ tỉ này đến trước thanh đồng môn, lúc đấy cậu có thể thay tôi.

Mong còn gặp lại."
________________
Muộn Du Bình giống như vẫn luôn ở bên cạnh tôi, vừa ho khan một cái hắn liền đỡ ngay.

Điều này làm tôi cảm động, cũng làm tôi vô cùng quẫn bách.

Nói thế nào tôi cũng là một đại nam nhân, như thế nào lại lưu lạc đến mức cần người thời thời khắc khắc ra tay bảo hộ?
Nếu là mười năm trước khả năng tôi sẽ cảm thấy là đương nhiên, nhưng hiện rại tôi đã là Ngô gia Tam gia, ở ngoài cũng được gọi một tiếng Phật gia.

Vì vậy tôi đẩy Muộn Du Bình ra nói: "Chúng ta đi mau thôi, đến tầng lầu có cửa sổ dán giấy đen là ổn rồi." Tôi nhìn thấy trong mắt hắn có điều nghi hoặc.

Muộn Du Bình người này rõ ràng là tên không hiểu cách đối xử giữa người với người, chỉ muốn một lòng muốn bảo hộ người bên cạnh.

Về sau vẫn cần tăng mạnh vấn đề giáo dục cho hắn.

Nếu lần sau không có tiểu gia ở cạnh, ít nhất cũng không chịu quá nhiều thiệt thòi.

Cổ lâu rất lớn, nơi nơi bên trong có đủ loại điêu khắc.

Còn có rất nhiều văn tự của Trương gia, tôi nhìn không hiểu, mà hiện tại cũng không có thời gian cho tôi tìm hiểu, chúng tôi một đường đi thẳng.

Trên đường đi tôi nhiều ho rồi nôn ra máu ở mức độ khác nhau.

Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính dường như không chịu ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì.

Có thể là do quen đường, rất nhanh liền tới chỗ lần trước Bàn Tử phóng hỏa.

Nhìn đến nơi nơi bị đốt đến đen tuyền, giấy dán cửa sổ toàn bộ đều bị thiêu cháy.

Trước mắt đúng là cánh cửa lần đầu tiên chúng tôi phá mở, nhìn đến cửa này tôi liền nhịn không được phụt cười một tiếng.

Hắc Nhãn Kính và Muộn Du Bình không hiết tôi cười cái gì, đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

Bàn Tử thì biết rõ, hắn đen mặt lộ vẻ ghét bỏ nhìn tôi: "Tiểu Ngô! Cậu có thể đoan chính một chút không hả, đây là lúc nào rồi, còn có thể nghĩ đến mấy chuyện xưa như trái đất ấy?"
Tôi nói: "Xời, tôi cười liền cười, anh la cái gì."
Hắc Nhãn Kính: "Bàn gia, lão nhân gia người đây lẽ nào đã để lại chỗ này nợ phong lưu gì đấy?"
Bàn Tử: "Anh anh anh! Chỗ này là cổ mộ tôi làm sao để lại nợ phong lưu cái quỷ gì?"
Hắc Nhãn Kính: "Lỡ đâu là một cái bánh tông xinh đẹp như hoa, vậy thì không nhất định nha."
Bàn Tử: "Ấy, Bàn gia tôi cũng không phải người có sở thích đặc thù gì."
Hắc Nhãn Kính tò mò hỏi: "Vậy lúc trước hai người chơi cái gì mà chơi tới phóng hỏa nơi này thế?"
Tôi không nín được cười nói: "Cái đó anh hỏi Bàn gia đi thôi."
Bàn Tử liếc tôi một cái mắng: "Còn không mau đi, lát nữa máu liền phun ra bây giờ."
Muộn Du Bình đã sớm đi tới bên trong, cũng không biết hắn là tìm cái gì, ở nơi này tìm một lát, lại ở nơi kia tim một lát.

Tôi vốn định hỏi hắn có nhớ gì hay không, lại nghe trong lòng một trận khó chịu, tiếp đấy là ho khan liên tục, ho một lát lại nhìn thấy máu.

Tình cảnh này làm tôi nhớ đến phim truyền hình nào đó, mỗi lần ho ra máu là sống không được lâu nữa, nếu không phải tôi biết đây là do chất bụi kiềm gây nên.

Khẳng định còn cho là tôi sắp phải chết đến nơi.


Nghĩ lại cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà cười lên sẽ phát đau.

Tôi dùng tay vỗ vỗ trước ngực, cười ngẩng đầu lên vừa lúc đối diện với ánh mắt như hồ sâu của Muộn Du Bình.

Mắt hắn rất có chiều sâu, giống như không cẩn thận liền sẽ chìm đắm vào trong ấy.

Nhìn hắn tôi liền cười không nổi nữa, tôi biết hắn đang lo lắng cho tôi.

"Ngô Tà, cậu vậy mà còn có thể cười? Bệnh xà tinh* của cậu lại tái phát rồi đúng không?" Bàn Tử gian nan nói, trông hắn cũng rất nghiêm túc.

*Bệnh xà tinh (蛇精病) hiểu đơn giản thôi! Nghĩa là bệnh thần kinh ý.

Ai có nhu cầu thì seach coi thử để biết rõ hơn (pinyin: Shé jīng bìng)
___________
"Đi nhanh thôi, vốn dĩ không nên ở lại nơi này vui đùa, chỉ là...!anh xem." Tôi vừa đi vừa chỉ cửa sổ cho Bàn Tử xem.

"Bàn gia...!Bàn gia cuối cùng cũng hiểu...!ý tứ của câu nói kia." Bàn Tử thở phì phò v ngực nói, xem ra Bàn Tử so với tôi cũng không dễ chịu bao nhiêu.

Tôi vội vàng nhìn đông nhìn tây con đường, bỗng nhiên một cái bóng đen vọt đến trước mặt tôi, tay của tôi bị bóng đen lôi kéo đi, bị mang chạy về phía trước.

Tôi nhìn kĩ lại, là Muộn Du Bình một tay kéo tôi một tay lôi theo Bàn Tử chạy như bay về phía trước.

Chẳng lẽ có quái vật? Tôi nhớ rõ trong cổ lâu cơ hồ là không có cơ quan cùng quái vật a.

"Làm sao vậy Tiểu ca?" Tôi hỏi.

"Đừng nói chuyện." Muộn Du Bình nghiêm túc nói.

Ở trong đấu lời nói của Muộn Du Bình không khác thánh chỉ là mấy.

Mặc kệ nguyên nhân gì, cứ chấp hành sẽ không sai.

Tôi lập tức câm miệng, hai chân cũng theo đó mà càng ra sức.

Như vậy có thể giảm bớt gánh nặng lôi kéo cho Muộn Du Bình.

Chỉ là không chạy được bao lâu phổi tôi liền vô cùng đau rát, như bị ớt cay ấy, khiến tôi ho khan không dừng được.

Một trận ho vừa dứt, Muộn Du Bình đã đem tôi kéo lên trên lưng hắn, tôi theo bản năng muốn giãy giụa, phải biết rằng chúng tôi là một nhóm, làm sao có thể như vậy.

Lúc này cũng thấy Hắc Nhãn Kính kéo lấy Bàn Tử điên cuồng chạy về phía trước.

"Ngô Tà?" Muộn Du Bình nói, không thể không nói giọng Muộn Du Bình rất đặc biệt, rất có từ tính, làm người nghe cảm giác thật an tĩnh.

Có đôi khi tôi nghĩ, nếu hắn tiến vào giới giải trí, xác định có thể nổi.

Trước không nói tới diện mạo, chỉ tính giọng nói này, hát lên khẳng định rất êm tai.

Diễn trên TV càng không phải lo, danh hiệu "Trương ảnh đế" cũng không phải để trưng.

Vì thế tôi liền nghĩ, trở về phải bao một phòng KTV, để hắn hát cho toàn bộ chúng tôi nghe.

Nghĩ liền muốn cười cươi.

"Ngô Tà?" Có thể Muộn Du Bình phát giác người phía trên đang cười.

"A! Có việc sao Tiểu ca?" Tôi nói.

"Cậu suy nghĩ cái gì?" Muộn Du Bình hỏi.

"Không có gì, chỉ nghĩ sau khi ra ngoài muốn đi chỗ nào chơi." Tôi trả lời
__________
Tác giả có lời muốn nói: Trước hết gửi lời cảm ơn các bạn vẫn duy trì, sau đó chính là nếu có câu hỏi có thể truy cập diễn đàn.

Mã số 573825443
????: Ôi ôi, hơn 3000 nghìn chữ, tác giả đại nhân không muốn người ta sống mừ, ư ư~
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad CamThieu079 vui lòng không re-up hay đem khỏi Wattpad..