Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 101: Đại Kết Cục 1






Thiên Trì là khu thắng cảnh nổi tiếng ở Trường Bạch sơn, nên cho dù đã là buổi tối thì vẫn còn rất nhiều người cấm trại ở bên ngoài.
Nơi xa xa trên đỉnh núi nổi lên từng trận pháo hoa, giống như đóa hoa thi nhau nở rộ trên bầu trời đêm, mỹ lệ kinh diễm.
Trong tiếng hò reo của vô số cô gái và tuyết huýt sáo của một vài chàng trai, hai vật thể màu đen rơi xuống nước.

Cũng không biết từ nơi nào bắt đầu phát ra âm thanh, kinh hô có quái vật, có quái vật.
Tại thời điểm nhân viên công tác cầm đèn pha đi đến, chỉ thấy ở giữa trồi lên một đoàn bóng đen thật lớn.

Nước hồ đang không ngừng dâng lên, bởi vì đã nhìn quen nên họ cũng không quá sợ hãi.

Chỉ bảo hành khách tránh xa mặt hồ một chút.
Trước đó vì đã dò đường cho nên rất nhanh đã tìm được, nhưng khi nước dâng lên cũng cuốn theo không ít trầm tích, rất khó để xác định phương hướng, cho dù là dùng đến đèn mắt sói cũng không nhìn rõ ràng được.

Cả đoạn đường cơ bản đều là nhờ những kí hiệu ban ngày Trương Khởi Linh để lại.
Thông qua hang hút lũ, hai người tiến vào được bên trong.
Không gian bên trong không nhỏ, phía trên có một cái khe nứt, từ đó không ngừng vang ra tiếng nước tí tách.

Hai người bơi lên khỏi mặt nước, hít thở lấy vài dòng không khí rồi bò lên tảng đá gần đấy nghỉ ngơi.
"Nước này cũng quá mát mẻ rồi!" Giải Vũ Thần bất đắc dĩ nói.

"Mùa thu nước trong núi đều là như vậy, chúng ta bơi lên phía trước một chút, lên bờ rồi liền đỡ." Trương Khởi Linh nhìn vào hang sâu, nói.
"Vậy thì đi nhanh thôi!" Giải Vũ Thần nói xong liền nhảy lại vào nước, có trời mới biết y muốn chạy đến trên bờ thay quần áo đánh một giấc cỡ nào.
Lên bờ rồi cũng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng, động này vừa ẩm vừa ướt, khắp nơi đều vang vọng tiếng nước chảy, thậm chí có vài nơi còn tụ thành dòng nhỏ.

Loại địa phương thế này hoàn toàn không thích hợp để ngủ.

Bọn họ chỉ có thể thay quần áo mới rồi đi tiếp, hy vọng sẽ đến được một nơi nào đó khô thoáng hơn mà nghỉ ngơi.
Giải Vũ Thần vừa đi vừa quan sát, nơi này tuy rằng cổ xưa nhưng vẫn có dấu vết của con người.

Tuy nhiên đó chỉ là một thông đạo đơn giản, vẫn giữ nguyên hình dạng của động đá.

Nói một cách chính xác hơn thì đây là một đường sông ngầm, chính là con đường do dòng nước ngầm đi qua tạo thành.
"Không nghĩ ra tổ tiên nhà anh cũng rất lợi hại." Giải Vũ Thần đột nhiên mở miệng nói.
Trương Khởi Linh chỉ khựng lại một lát, hoàn toàn không có ý định đáp lời, vẫn tiếp tục hướng bên trong mà đi.

Kỳ thật Giải Vũ Thần cũng không ôm hy vọng hắn sẽ đáp lời, chỉ là y nhất thời hứng khởi nên mới thuận miệng hỏi một câu.
Lối đi này là 4000 năm trước tạo ra làm thông đạo khẩn cấp, cho nên bên trong không có bất cứ thứ quái vật đặc thù nào, ngoại trừ một số con rắn, cá tự mình bò đến.

Thật sự là không có thứ gì có thể thành tinh được trong này.

(Ý là không có thứ gì quá đặc thù đủ để trở thành bánh tông, quái thú)
Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ người đến Thiên Trì tham quan đã được dọn dẹp xuống núi, trên lối vào cũng cấp một cái bảng thông báo sửa chữa.
Một vài chiếc xe thương vụ* màu đen đi đến, và sau đó là một đội xây dựng lên đến vài trăm người theo sau lên núi.

"Uông huynh, ngươi xác định bọn họ là từ nơi này đi vào sao?"
"Người của ta đã tận mắt nhìn thấy bọn hắn nhảy xuống nước tại đây."
"Nhưng nơi này cách chỗ chúng ta muốn đến không chỉ một chút đâu."
"Vương huynh không cần lo, một thế hệ Uông Tàng Hải của chúng tôi đã đi vào, chính là bằng con đường này." Vương Tòng Nhân quay đầu nhìn Uông Tàng Hải trước mắt, trong ánh mắt không giấu được tia khó chịu.

Không thể nghĩ được chuyện quan trọng như vậy gã thế nhưng có thể giấu gạt bọn họ.

Bất quá cũng dễ hiểu, ai mà không có bí mật đâu.
Uông Tàng Hải cũng phát hiện Vương Tòng Nhân không dược tự nhiên, nhưng đây là cơ mật nhà bọn họ, nếu không phải lần này công tác đặc thù, làm sao có thể nói cho gã nghe.
"Được."
Hai người không nói chuyện chỉ chuyên tâm nhìn vào mặt hồ, chờ đợi những người thăm dò trở lên.
......
Ly nước trên bàn trà đã nguội lạnh, nhưng người cầm vẫn không ngừng tập trung nhìn vào chén trà trong tay.
Một loại cảm xúc bất an xâm chiếm cõi lòng Trường An, trên phố đi bộ vẫn còn rất nhiều người, nhưng những người vốn nên xuất hiện lại cả ngày không thấy đâu.

Chính mình chung quy vẫn là xem thường hai gia tộc kia, người được sắp xếp đi tìm Tú Tú và Hắc Nhãn Kính vẫn như cũ không có động tĩnh.

Hiện tại y cũng chỉ có thể hy vọng hai người bọn họ bình an, nếu thật sự bọn họ xảy ra vấn đề gì, cho dù Tiểu Hoa không truy cứu thì bản thân y cũng không thể tha thứ cho chính mình.
"Cốc cốc"
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Trường An hoảng hốt đôi chút, đáp lại lập tức: "Tiến vào."
Thấy Bằng Các tiến vào, không đợi ông mở miệng Trường An đã hỏi trước: "Thế nào? Có tin tức gì không?"
"Vẫn không có." Bằng Các thấy được vội vàng trong nét mặt của Trường An, không khỏi an ủi nói: "Thượng quân không cần lắng, không có tin tức nghĩa là bọn họ tạm thời vẫn an toàn.

Hơn nữa với thực lực của Tề người mù, bảo vệ một Tú Tú hẳn không thành vấn đề.

Huống chi Giải Vũ Thần còn sắp xếp nhiều vệ sĩ như vậy ờ bên người bọn họ."
"Ừ." Chỉ mong tất cả là do tôi nghĩ bừa.
Trường An ngồi trên sofa buông chén trà trên tay xuống, đột nhiên y nghĩ đến hai gia tộc kia, liền hỏi: "À mà những người đó đã đi xuống dưới rồi sao?"
"Ừ." Bằng Các nhìn Trường An, nói tiếp: "Hiện tại chúng ta cũng nên hành động rồi chứ?"
"Chờ một chút, dù bây giờ bọn họ có đoán được tôi là Ngô Tà, cũng không có khả năng đoán được tôi là Bằng Vũ." Một người đã biến mất gần trăm năm, ai còn nghĩ hắn tồn tại?
......
Ở hang động ẩm ướt này đi đã được một ngày một đêm nhưng vẫn như cũ không tìm được địa phương thích hợp nghỉ ngơi.

Giải Vũ Thần nhìn người đi phía trước, thân mình gầy gò đĩnh bạc, bước đi như gió tràn đầy khí lực.

Không vì gì khác, giống như không còn màng đến thân thể của mình nữa.

Cả ngày giống như một khúc gỗ, không có Ngô Tà liền không giống một con người, còn không bằng chết đi.
"Này Trương Khởi Linh, chúng ta có cần đợi đội người phía sau không?"
Trương Khởi Linh quay người, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi và bất đắc dĩ của Giải Vũ Thần, khó có được mở miệng nói: "Ở phía trước không xa hẳn có không gian rộng hơn, chúng ta đến đó nghĩ ngơi một chút."
Giải Vũ Thần giữ cây gậy trong nước, từng bước bò về vách tường đá phía trước, lười phản ứng lại Trương Khởi Linh.
Dù hai người họ đã làm việc cạnh nhau gần ba năm nhưng rất ít khi nói chuyện với nhau.

Giải Vũ Thần vì Ngô Tà hoặc ít hoặc nhiều có chút không thích Trương Khởi Linh, mà Trương Khởi Linh luôn đối với mọi người dù là vui buồn hay tức giận đều phản ứng giống nhau.
Phía trước xác thật có một phiến đá rất lớn, Trương Khởi Linh nhảy vài bước lên trên phiến đá.

Giải Vũ Thần đem gậy chóng vào giữa hai khe đá cũng nhanh chóng nhảy lên, động tác nước chảy mây trôi mà đáp được trên mặt đá.
Cuối cùng cũng được nghĩ ngơi, hai người ngồi xuống ăn uống một chút gì đó rồi lấy túi ngủ ra chuẩn bị nghỉ ngơi.

Giải Vũ Thận tự nhận bản thân không có loại máu đặt thù có thể đuổi được các loại côn trùng ruồi bọ, cho nên đã đem một lọ bột phấn đổ xung quanh nơi mình nằm, xong xuôi mới đảo đảo túi ngủ nằm xuống.

Lúc này hẳn Trương Khởi Linh đã ngủ được một lúc rồi.
Chờ đội người Trương gia đến đã là sáu giờ sau.


Một đội ngũ không đến trăm người, đối với Trương gia mà nói lần xuất người này đã là không ít, nhưng suy cho cùng nếu so sánh cùng Uông Vương hai tộc thì lại ít đến đáng thương.
Uông gia và Trương gia đều giống nhau xuất thân ẩn tộc, tôn trọng võ học.

Theo sự cải cách trào lưu tư tưởng cũng mở rộng hơn, quan niệm phong kiến mấy ngàn năm bị đánh vỡ.

Tại đây một số người cho rằng phá vỡ quy tắc có sẳn, vứt bỏ lối cũ ngàn năm, đi ra khỏi núi sâu nghênh đón một cuộc sống mới.

Còn có một số người cho rằng họ là gia tộc thượng cổ, có sứ mệnh có trọng trách, bọn họ phải tiếp tục giữ gìn.

Hai loại tư tưởng xuất hiện cùng lúc, theo thời gian dài không những không được hòa giải mà ngược lại càng trở nên gay gắt hơn.

Sau cùng một đám người mang tư tưởng mới rời đi núi lớn, đứng đầu đó chính là nhóm người Vương Tòng Nhân.
Không cần phải nói Uông gia, mấy trăm năm trước đã bắt đầu trà trộn vào trong xã hội.

Hơn nữa Uông Tàng Hải cũng dùng mười năm ở trong Thanh Đồng môn nghiên cứu ra một đám Hắc Phi Tử.

Bọn chúng nghiễm nhiên lợi hại, có dũng có mưu, đã chết mà vẫn còn đánh tiếp được, thật sự rất dọa người.
Ai cũng biết được kẻ thù lợi hại như thế nào, nhưng là vì sứ mệnh cho nên mỗi người đều ôm trong lòng quyết tâm.

Tại hang cổ lọ trong động, Trương Khởi Linh bố trí người chặn ở nơi đó.

Hang cổ lọ trong động là nơi tốt nhất để ngăn chặn người.

Một người giữ ải, vạn quân khó vào*- chính là nói loại địa phương này.
*Miểu tả về đèo Kiến Môn, nghĩa là núi cao hiểm trở, địa hình dốc và chiến lượt, một người giữ chân đèo vạn người không vào được.

Nó cũng được hiểu như một người có dũng khí của vạn người, một người có thể ngăn chặn cả vạn người.

Theo Baidu..