Edit by Cam
Rạng sáng, cùng với tiếng chuông báo động chối tai tôi bị kéo khỏi người Muộn Du Bình.
"Tuyến thượng thận 0,1!"
"Chất điện phân hỗn loạn! Không có huyết áp!"
"Nói cho tôi biết anh ấy làm sao vậy! Tiểu Ca làm sao vậy!!"
Những cuộc đối thoại hỗn loạn giữa y tá bác sĩ và tiếng kêu to của tôi làm náo động cả khu viện.
Bàn Tử đá tung cửa phòng, kéo tôi từ trên giường xuống.
"Tim đập không có! Tiến hành xung điện, giữ chặt!"
"Thiên Chân, bình tĩnh! Sẽ không có chuyện gì!" Phanh! Thình thịch một tiếng, thân mình gầy gò của Muộn Du Bình cong lên sau đó nặng nề ngã lại giường.
"Anh ấy vừa rồi vẫn còn rất tốt! Vừa rồi vẫn còn rất tốt!"
Tôi nhìn huyết áp y từ từ giảm xuống, nhịp tim từ từ chậm lại, cơ thể tôi cũng theo đó trượt dần xuống sàn nhà.
Tôi chưa từng đối mặt với cái chết như thế này, nhìn một người vừa rồi còn dựa bên mình lặng lẽ rời đi.
Cửa rầm một cái được mở ra, Tiểu Hoa một tay đẩy cửa, phía sau là Tú Tú tay cầm một bao đồ rất to chạy vọt vào.
Tú Tú lấy ra một vật màu trắng sáng, hét với tôi và Bàn Tử: "Rót hết! Mau lên!"
Tôi không hề nghĩ ngợi với tay chụp lấy bình sứ trắng, mở nắp ngửa đầu đổ vào miệng, tôi kéo gương mặt gầy yếu của Muộn Du Bình quay qua, miệng đối miệng đút vào.
Mọi người yên lặng nửa giây, máy theo dõi nhịp tim của Muộn Du Bình cuối cùng cũng tích tích hoạt động, bác sĩ phụ trách nhẹ giọng nói một câu: "Trở lại rồi." Tú Tú và Tiểu Hoa thở phào nhẹ nhõm, Bàn Tử cũng đã tê liệt ngã ngồi trên mặt đất.
Tôi đứng bên giường Muộn Du Bình, nhìn thấy sắc mặt xám trắng của y trở nên có huyết sắc, hơi thở cũng dần thông thuận.
Tôi cứ thế ngã ra sau ngất đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đang nằm trên giường của Bàn Tử, vài người hoặc ngồi hoặc nằm xung quanh tôi.
"Ây, Hoa gia, Thiên Chân đã tỉnh rồi." Theo sau tiếng hô của Bàn Tử, Tiểu Hoa và Tú Tú đẩy cửa tiến vào.
Bàn Tử đang ngồi trên xe lăn ở kế bên giường, trong khi đó bên cửa sổ là Phan Tử đang yên lặng đứng hút thuốc và Hắc Nhãn Kính dựa vào cửa sổ nhìn trời.
Tiểu Hoa giương mắt nhìn Phan Tử, anh gật gật đầu, vì thế Tiểu Hoa ném cái túi lụa trắng vào ngực tôi.
Trong túi là năm cái lọ bằng lưu ly cỡ bật lửa.
Lưu ly nửa trong suốt điểm xuyến chỉ vàng với các chi tiết vụn băng, nút đậy màu vàng đậy kín miệng bình.
Trong lọ chứa đầy chất lỏng màu trắng sữa, bốn cái đầy và một lọ trống rỗng.
Tôi nhận ra đây chính là thứ ban sáng tôi đút cho Muộn Du Bình.
Tiểu Hoa mím đôi môi mỏng, muốn nói lại thôi.
Bàn Tử nhíu mày, ném đi đầu lọc trong tay, khàn giọng nói: "Thiên Chân, chúng tôi vừa mới hợp xong, khả năng Tiểu Ca còn sống không lâu."
Tôi mở to mắt nhìn, như không còn cảm nhận được hơi thở của mình nữa đầu óc tôi trống rỗng.
Bàn Tử thở dài chuyển mặt sang hướng khác, Tú Tú xoa cổ tay áo không chút bụi bẩn, bình tĩnh nói: "Ở vết thương trên đùi Tiểu Ca đã trúng thứ độc gì đó trong đá.
Sau khi cùng Tiểu Hoa ca ca bàn bạc, em có dò hỏi mấy cụ ông trong nhà.
Đồ vật cùng độc dược đều là đồ cổ, lâu lắm rồi, giải dược cũng thất truyền từ lâu, hiện giờ đã không còn ai có thể giải nữa.
Em về xem qua đồ cũ của bà nội thì kiếm được mấy cái lọ này, là dược giải độc trăm năm trước.
Giống như hôm này, chỉ cần rót một lọ, người đã bước một chân vào quỷ môn quan cũng có thể kéo lại một hai ngày.
Nhưng cũng chỉ có thế, anh phải hiểu rõ, phải có chuẩn bị và đừng quá đau lòng."
Tôi nhìn bốn phía, trong lòng không nói lên là tư vị gì, Bàn Tử thở dài, Tiểu Hoa cuối đầu và Phan Tử yên lặng hút thuốc.
Hắc Nhãn Kính nghe đến đây lại ngoài ý muốn quay đầu, nhìn Tú Tú hỏi: "Tú gia, mấy cái bình này là Tuyết Lộc Bạch phải không?" Gia vốn dĩ là xưng hô thật tôn kính mà nam nhân dành cho nữ nhân ở kinh thành (Bắc Kính).
Nhưng lời từ miệng của Hắc Nhãn Kính thốt ra, lại mang theo một ý vị khác.
Tiểu Hoa không khỏi nhướng mày nhìn về Hắc Nhãn Kính.
Tú Tú ngược lại bình tĩnh, mắt hạnh khẽ nheo: "Hắc gia thông tuệ, quả thật là Tuyết Lộc Bạch, như thế nào?"
Hắc Nhãn Kính cười nói, "Bốn bình này giá đã đủ cho một tòa thành, Hoa thiếu gia đối với huynh đệ quả là hạ hết vốn liếng." Hắc Nhãn Kính xua xua tay ngăn chặn nổi giận của Tiểu Hoa, tiếp tục: "Rót hết bốn bình đem độc bức ra nội tạng, sau đó cắt bỏ chân, như vậy có lẽ còn cơ hội giữ lại cái mạng."
Mọi người trong phòng lắp bắp kinh hãi, điếu thuốc trên tay Phan Tử rơi xuống đất, Tiểu Hoa cau mày.
Không đợi cậu hỏi, Hắc Nhãn Kính vén lên vạt áo, một cái sẹo dữ tợn kéo dài từ bả vai xuống tới vòm ngực, "Năm đó mạng tôi chính là được thứ này cứu về, tuyệt đối không lừa mọi người." Hắc Nhãn Kính hạ áo xuống, "Động thủ đi, câm điếc không đợi được bao lâu đâu."
Mọi người trầm mặc, tất cả đều hiểu rõ, dưới tình huống thế này Hắc Hạt Tử sẽ không nói năng bậy bạ.
Yên tĩnh ít lâu, Phan Tử căng căng yết hầu, cuối cùng ngẩng đầu nghiêm túc nhìn tôi nói: "Tiểu Tam gia, một mạng này của Tiểu Ca là do cậu từ trong núi cứu ra, hiện tại cậu tới quyết định đi."
Tôi mờ mịt nhìn Hắc Nhãn Kính, lại nhìn mọi người, sau đó yên lặng đem thu mấy chai chai lọ lọ nọ vào túi, ngẩng đầu nói với Bàn Tử: "Xe lăn cho tôi mượn, đẩy tôi đi tìm Tiểu Ca, tôi muốn nói vài lời." Bàn Tử thở dài một hơi đứng dậy ôm tôi đến trên xe lăn.
Tiểu Hoa giúp tôi đẩy cửa phòng ra, đến trước phòng bác sĩ phụ trách, tôi ở trên phiếu người nhà đồng ý phẫu thuật qua loa ký lên hai chữ Ngô Tà.
9/4/2022.