[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân

Chương 41: 41: Chia Tay





Sau khi bước khỏi bức tường đá, Vương Bình nhìn xung quanh rồi nhìn thi thể của Bàn Tử cùng Hạt Tử trên mặt đất.

Ông nhìn tôi và Niệm ở đối diện, chậm rãi cầm chắc thẻ bạc trong tay và che nó trước ngực, dùng âm thanh nghèn nghẹn nói: "Trương Khởi Linh, đi đến thế trận này, tôi biết cậu là vì để Ngô Tà đi, không đưa được Vương Cát, tôi không thể để cho cậu giết chết tôi."
Tiểu Ca ngây ngốc đứng đó, rũ đầu không nói một lời.
"Niệm, đừng đùa nữa! Ngươi biết sức mạnh của Tiểu Ca đã không còn, y đánh không lại Vương Bình!" Tôi hét lên với Niệm.
Niệm vẫn nở nụ cười lạnh lùng: "Chính hắn biết rõ, người Trương gia cuối cùng thi hóa, hắn sẽ không quên."
Thi hóa? Trong đầu tôi trống rỗng, bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tiểu Ca: "Niệm, ngươi đã hứa sau khi chấm dứt, trực tiếp thả Ngô Tà ra ngoài, đừng để cậu ấy lại đây."
Niệm hơi mỉm cười: "Được."
Không chờ tôi phản ứng lại, chỉ thấy Tiểu Ca nâng tay phải lên chụp vào hình xăm kỳ lân trên vai trái, móng tay bấu chặt vào trong da thịt.
"Làm gì?" Theo sau tiếng tôi gọi to, bàn tay Tiểu Ca dùng lực, đem lớp da trên vai xé toạt xuống.

"Đừng mà!"
Lúc này Vương Bình cầm theo thẻ bạc chạy vọt lại đây, Tiểu Ca giơ tay cản làm thẻ bạc trực tiếp xuyên qua tay y.

Tiểu Ca nhân cơ hội đó nắm lấy tay Vương Bình, đáy mắt y lóe lên tia sáng màu đỏ, ngẩng đầu hét dài một tiếng giống như dã thú trước khi chết.

Làn da toàn thân như chịu qua một tầng nước sôi mà bong ra từng mảng, lộ ra một thân cơ bắp huyết nhục, cả người biến thành một khối xác thịt đẫm máu.
"Tiểu Ca! Vương Bình dừng tay!" Đáng tiếc là ở bên kia đã không có bất cứ kẻ nào nghe được lời tôi.

Vương Bình một tay kéo tay Tiểu Ca trở về, một tay khác vung quyền về phía mặt Tiểu Ca đánh tới.


Tiểu Ca nghiên đầu né được một quyền, há miệng cắn một phát vào tay Vương Bình.

Y vung đầu, xé rách mảng bắp thịt trên cẳng tay Vương Bình.
Vương Bình kêu lên một tiếng đau đớn, cầm lấy thẻ bạc quay lưỡi dao xuống dưới cắm vào gáy Tiểu Ca.

Tiểu Ca mở miệng hét lên, thân trên vùng vẫy đem Vương Bình ném văng vào tường đá rồi mãnh liệt rơi xuống đất.

Tiểu Ca giơ tay sờ sau cổ, dùng chút sức lực đem thẻ bạc rút ra tùy tiện ném xuống đất, sau đó y chậm rãi đi về phía Vương Bình trong gốc.
Vương Bình khó khăn lật người, rút súng ra bắn một phát vào Tiểu Ca.

Một phát súng kia đã bắn trúng vai y, tạo thành một chuỗi máu thịt.

Tiểu Ca không chút phản ứng, xông đến giữ chặt cánh tay cầm súng của Vương Bình.

Một tay khác dùng sức đem toàn bộ cánh tay Vương Binhg xé xuống.
Tiếng kêu khản đặc của Vương Bình vang vọng khắp đường đi, Tiểu Ca cúi đầu cắn một ngụm lên động mạch ở cổ Vương Bình.

Vừa nhấc đầu lên, máu tươi bắn ra từ cổ Vương Bình phun cao đến trên trần nhà.

Tôi ghé đầu vào vách đá, suy sụp đến mức không thốt nên lời.
Thân thể Vương Bình co giật hai cái rồi bất động, tất cả quay trở về yên tĩnh.

Tiểu Ca vẫn quỳ đó, kế bên thi thể của Vương Bình, yên lặng không một tiếng động chừa cho tôi bóng lưng đẫm máu.
Niệm áp mười đầu ngón tay vào nhau, mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mặt.

Bàn tay đặt trên vách đá trong suốt của tôi kéo theo năm hàng máu thật dài.
"Để tôi đi qua."
"Hả?" Giọng của Niệm đầy vẻ ngoài ý muốn.
"Tôi nói cho tôi đi qua!" Tôi quay đầu phẫn nộ hét lên với niệm.
"Không phải vừa rồi hắn đã nói, đừng để cậu đi qua hay sao? Bây giờ hắn đã thi hóa, không có bất cứ ký ức hay tư duy gì.

Qua bên đó hắn sẽ giết chết cậu."
"Để tôi qua đi!"
Niệm nheo hai mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê.

Vách đá dính máu trước mắt chậm rãi mở ra, tôi nghiêng ngã lảo đảo tiến lên.


Tiểu Ca biến thành huyết thi chỉ biết quỳ ở nơi đó, vẫn luôn bất động.
"Tiểu Ca..." Tôi đứng ở phía sau y nhẹ giọng gọi một tiếng.

Thân mình Tiểu Ca chấn động, y chầm chậm quay đầu lại, trên gương mặt đã không còn nửa tất da.

Đôi mắt phiếm hồng nhìn tôi không có nửa điểm quen thuộc.
Tôi chợt nhớ đến ngày đó trên đồi núi ở Ba Nãi, tôi có nói với y: "Tương lai anh có biến thành bánh tông huyết thi...!Tôi cũng dùng máu tôi nuôi anh..." Tôi quỳ xuống, ôm thân thể máu thịt đầm đìa ấy vào lòng.
Đột nhiên mấy phiến đá trên vách đá ở lối đi lách cách mở ra.

Tú Tú, Phan Tử, Tiểu Hoa và Vương Cát lần lượt bước ra ngoài.
Người phía sau có lẽ đang hét lên, theo âm thân thân thể Tiểu Ca trong lòng tôi hoạt động.

Tôi gắt gao ôm chặt lấy y, vùi đầu vào chỗ huyết tinh bên người.
"Ngô Tà! Đây là có chuyện gì?" Tiểu Hoa chạy đến vặn lấy bả vai của tôi, và rồi thân thể huyết thi trong lòng tôi đã làm cậu ấy giật mình kêu lên.
"Buông nó ra! Ngô Tà mau buông nó ra! Ngô Tà lại đây!" Những âm thanh gào thét hỗn loạn vọng vào tai tôi, tôi khẩn thiết ôm lấy huyết thi trong ngực không buông bỏ.

Đột ngột biến thành huyết thi, Tiểu Ca bị tiếng ồn làm kinh động, trong miệng phát ra những âm thanh ùng ục.
Trong âm thanh kêu gào hỗn loạn, Tiểu Hoa và Vương Cát rút vũ khí ra.
"Đừng động thủ! Y là Tiểu Ca!"
Mọi người đứng sửng tại chỗ: "Ngô Tà, cậu điên rồi à?"
"Y là Tiểu Ca, là Trương Khởi Linh! Nhìn quần áo trên người anh ấy còn có..." Đúng lúc này, Tiểu Ca há miệng hung hăng cắn xuống bả vai tôi, tôi nhịn không được kêu rên một tiếng.

Phan Tử thấy không ổn, rút súng ra đặt trên đầu Tiểu Ca: "Tiểu Tam gia, cúi đầu xuống.

Tôi sẽ giết hắn."
"Không được!!! Giết anh ấy, tôi không cho phép.


Mọi chuyện đều là lỗi của tôi, khồn thể giết anh ấy."
"Cậu muốn tất cả chúng ta cùng chết ở chỗ này sao?"
"Tôi không quan tâm, tất cả mọi người, tất cả sự việc, cái gì cũng không phải chuyện của tôi, tôi chỉ cần anh ấy tồn tại! Anh ấy phải sống!" Tôi nói nặng lộn xộn tay thì ôm chắc huyết thi.

Kỳ thật ngay cả tôi cũng không biết rõ bản thân đang làm cái gì và đang nói cái gì.
"Muốn giết, hãy giết cả tôi và y!" Nói còn chưa xong, Tiểu Ca đã cắn xuống một mảng da thịt ở vai tôi.

Súng của Phan Tử đã cạch một tiếng lên đạn.
Lúc này, Hoa nhi vẫn luôn đứng một bên mơ hồ nhìn đến thân thể cao cao gầy gầy nằm trên mặt đất bên cạnh.

Ánh mắt Hoa nhi bỗng trở nên giống như Tu La quay lại nhìn: "Ngô Tà, là hắn giết hại Hạt Tử?" Hoa nhi giống như phát điên nhặt lấy thanh đao của Hạt Tử, đâm thẳng về phía Tiểu Ca.
Chờ cho phản ứng lại, thân thể của tôi đã che chắn trước mặt Tiểu Ca, lưỡi đao lạnh lẽo từ ngực tôi xuyên qua.

Lưỡi đao của Tiểu Hoa, đã đem tôi và Tiểu Ca đính lại với nhau.

"Tốt nhất là một cây đao đâm đến, đem hai chúng ta xuyên thành một khối đến chết."
Không biết vì cái gì tôi lại nghĩ đến những lời tôi nói với Tiểu Ca trên đồi núi Ba Nãi.

Phía sau truyền đến nhiệt độ cơ thể của Tiểu Ca, tôi nổ lực quay đầu nhìn, tướng mạo Tiểu Ca mơ hồ, giống như một con kỳ lân tắm máu.
Ngã xuống nền đất, thế gian hết thảy sụp đổ..