[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân

Chương 36: 36: Nhất Hoa





Edit by Cam
Chỉ còn có sáu người, chặng đường đi không có Bàn Tử trông yên ắng hẳn, tất cả âm thanh còn lại chỉ là tiếng đế giày rầu rĩ va chạm với nền đất.

Cảm giác mệt mỏi dần ập tới, cảm xúc của tôi cũng bắt đầu trở nên bất an một cách lạ thường.

Vết thương sau lưng nhè nhẹ đau, tôi muốn làm bầu không khí này sống lại một chút nhưng không biết nên bắt đầu từ cái gì.

Không thể không nói, Bàn Tử ở phương diện này quả thật là một thiên tài.
Không biết Bàn Tử hiện tại thế nào, không biết những cái dây thép kia có cứa và da thịt hắn hay chưa, người hắn có phải đang máu tươi đầm đìa hay không...!Trong nháy mắt, phảng phất hình ảnh Bàn Tử máu tươi đầm đìa xuất hiện trước mắt tôi, còn có Phan Tử và Tú Tú, các loại ý nghĩ như ngựa điên thoát cương xông thẳng lại đây.
"Ngô Tà." Trong bóng tối, đột nhiên một xúc cảm ôn lương xuất hiện, là Tiểu Ca nhẹ nhàng kéo lấy tay tôi.
"Không có việc gì đâu." Giọng Tiểu Ca điềm điềm, gió lớn trong lòng tôi nháy mắt tan đi.
Tôi lại không phải một nữ nhân cần sự an ủi của anh.

"Quá yên ắng, tôi rất là buồn ngủ a.

Mấy đại ca cũng không nói lấy một câu, muốn giải sầu cũng không có thành công nổi." Tôi cố ý đề cao âm lượng, Tiểu Ca nghe xong sửng sốt một chút, cứ như trong cái đại não lạnh băng ngàn năm của y đang chạy đua xem làm sao để giải quyết vấn đề buồn rầu này.
"Ừm." Như đã get được trọng điểm.

"Hạt Tử, gọi Giải Vũ Thần xướng một chút tiểu khúc đi." Tôi xuýt chút nửa đã phun ra một ngụm máu.
Vương Cát nghe được mấy lời này cũng thiếu điều ngã lăn ra đất, Hạt Tử cười ha ha quay đầu nhìn tôi một cách đồng tình.

Lòng tôi thầm nói, Bàn Tử nha, anh bây giờ có chết cũng không tiếc đâu, Bình Tử nhà tôi cho anh nhận làm em trai.
Ngờ đâu Tiểu Hoa đi phía trước vậy mà không quay đầu muốn giết người, trên hành lang thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

Một giai điệu như đám tang ung dung vang lên, giọng hát Tiểu Hoa thanh thanh lãnh lãnh, thê thê lương lương, nghe như từ trong lòng ngực vang ra đến xoang mũi.
Một khúc này vốn dĩ là muốn nghe giải buồn, nhưng càng xướng lên nghe lại càng hụt hẫng, mấy người chúng tôi đều giống như ở trong hầm băng.

Tôi hận không thể tiến lên đá cho cái tên chán đời kia mấy đá, loại lời nói này mà cũng nói ra được.
Không đợi tôi động thủ, Hạt Tử đã trộm đi lên dở khóc dở cười nhìn Tiểu Ca.
"Câm điếc," Hạt Tử đè thấp thanh âm: "Ngại nhìn anh em sống được quá lâu phải không?"
Tên chán đời thế nhưng vẻ mặt ngây thơ vô tội, tôi thở dài một hơi nghe Hạt Tử nói tiếp: "Có phải nhớ lầm rồi không, đó cũng không phải Lộc Minh, chọc không nổi."
Hạt Tử đem giọng nói của mình đè đến mức thấp nhất, nhưng lỗ tai Hoa nhi cực thính, hai chữ Lộc Minh vừa thoát ra khỏi miệng, tiếng ca phía trước liền đột ngột im bặt.

Bầu không khí rợn rợn nháy mắt bốc lên ngất trời, tôi sợ đến mức linh hồn be bé cũng muốn trôi ra ngoài, hận không thể lặp tức nhào vào lòng Tiểu Ca trốn qua kiếp nạn.
Vương Cát thấy bầu không khí không ổn, vội vàng nhảy ra tới, chắn giữa chúng tôi và Hoa nhi.

"Tiểu Ca, cái đó, tiếp theo có phải là tới độc cung rồi không? Mấy người chúng ta hay là bàn bạc một chút đi, ít nhiều coi như có chuẩn bị trước."
Tôi vội vàng gật đầu tán thành một cách kịch liệt.

Sau đó thấy Vương Cát đảo đảo ba lô, lấy từ bên trong ra một đống chai chai lọ lọ.

Tôi nhìn một chút liền nhận ra, là năm đó vì Tiểu Ca bán mạng đổi lấy- Tuyết Bạch Lộc.
Vương Cát cầm ra hai bình đưa qua cho tôi và Tiểu Ca: "Mang theo bên người đi, vạn nhất khi dính phải thứ gì không sạch sẽ thì nó chính là đồ cứu mạng tốt nhất."
Tôi nhận lấy cất vào túi trước ngực, Tiểu Ca cũng cầm lên một lọ nhìn nhìn, sau đó đảo ánh mắt về phía Hạt Tử.

Hạt Tử thấy vậy cười cười xua tay: "Chuyện của nhiều năm trước, đã không còn đáng ngại, mọi người không cắn tôi, tôi liền thấy đủ rồi."
Vương Cát nghe vậy sửng sốt, che miệng nhìn Hạt Tử: "Lộc Mai, ấy!"
Đang nói thì Hoa nhi từ phía sau Vương Cát đã duỗi tay ra đoạt lấy bình dược: "Dược này thì liên quan gì đến hắn ta?" Âm thanh băng lãnh đến mức làm người nghe phát lạnh.
"Nói cũng không sao." Hạt Tử cười cười, đi thẳng về phía trước.
Tôi từ trong túi lấy ra cái lọ, nghi hoặc nhìn Tiểu Ca.

Tiểu Ca đạm đạm nói: "Dược này là dùng mỡ người Lộc gia luyện thành, năm đó nếu tôi biết, tôi sẽ không để các cậu cho tôi uống."
Con mẹ nó, nghe được chuyện như vậy làm tôi suýt nữa đã đánh rơi bình dược trên tay xuống đất.

Tiểu Ca giữ chặt tay tôi, lấy bình dược ra và cất lại vào túi.
"Ít nhiều trăm năm trước, khi mà Vương gia tộc trưởng lúc đó còn tại nhiệm đã cùng tộc trưởng Lộc gia liên hệ mấy vị thuốc cấm, cho nên hiện tại các loại thuốc này còn lại không nhiều lắm đúng không?" Tiểu Ca vừa kéo tôi, vừa cùng Vương Cát nói chuyện.
"Đúng vậy, chỗ Vương gia bất quá còn mười mấy bình, trên thế gian cơ bản đã cạn kiệt." Vương Cát trả lời.

Tôi nhớ lại khi đó Hạt Tử đã nói: Mấy bình này đủ đổi một tòa thành.
"Mỡ người Lộc gia, sao lại có công hiệu thế này?" Tôi nhịn không được dò hỏi tới cùng, nhớ năm đó tôi cũng đã nếm qua thứ này.
"Lộc gia từ thời thượng cổ đã là một gia tộc dị thường, người trong tộc đều có một làn da trắng và mái tóc bạc, như Lộc Lâm thì mọi người đều đã gặp mặt.


Máu thịt người Lộc gia là thuốc giải độc thượng hạng nhất, mỡ trắng lại càng là thượng phẩm, luyện thành sẽ là cái lọ Tuyết Bạch Lộc này đây, giải được bách độc."
Tôi nhớ tới cái vị tanh ngọt lúc trước, thật sự có chút muốn nôn nhưng ngoài miệng vẫn cố gắng trêu đùa: "Thế không phải chỉ cần tìm mấy người béo béo rút một tí là được rồi sao?"
"Nếu được vậy thì thật quá tốt, đáng tiếc người Lộc gia lớn được không nhiều.

Chẳng hạn như Lộc Lâm kia, một trăm mấy tuổi nhưng bề ngoài vẫn chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi." Tôi từ xa xa nhìn lại, dáng người Hạt Tử thanh mảnh cũng là Lộc gia di truyền.
*Hạt Tử là "thanh niên" chuẩn 1m85, nặng 65~75 cân, nên tác giả nói thanh mảnh cũng không sai.

Nhưng gấu chó hoàn toàn không phải kiểu ốm yếu nhé, chỉ là tạng người cao gầy khá giống thể trạng của Tiểu Ca thôi.
"Bởi vì trường kì không tăng cân cho nên mỡ liền thưa thớt, bởi vậy từ xa xưa..." Vương Cát nhất thời không nói tiếp được.
"Bởi vậy từ xa xưa, người Lộc gia đã được người Vương gia nuôi làm dược liệu." Tiểu Ca bất động thanh sắc tiếp lời.
Dùng người sống làm thuốc....
Vương Cát nghe thì nhíu nhíu mày, cũng chỉ có thể nói tiếp: "Đúng vậy, từ xưa đến nay Vương gia đều cung cấp nuôi dưỡng Lộc gia, mà Lộc gia mỗi năm sẽ tặng người cho Vương gia điều thuốc, luyện ra Tuyết Bạch Lộc dùng thành cống phẩm hằng năm."
Tôi nghe đến da đầu tê dại, Tiểu Hoa bên cạnh lại nói thêm: "Vì sao trông quan hệ giữa Lộc Lâm và dược sư Lục gia lại tốt như vậy?"
Vương Cát cười đáp: "Lộc Lâm năm đó lúc sắp bị đưa đi làm dược, ông tôi khi đó còn nhỏ cũng không biết đã làm cái gì mà đem người cướp được.

Thế nên lúc ông lên làm tộc trưởng đã đem rất nhiều dị dược, tính cả Tuyết Bạch Lộc cấm cửa.

Lúc này đây tộc trưởng phải thay, mà Vương Bạc Hóa đã nói, khi gã trở thành tộc trưởng có khả năng nhiều dược cấm sẽ xuất hiện trở lại, cho nên..." Nói, trên gương mặt đầy cương nghị của Vương Cát giấu không được vẻ thương cảm.

Vương Bình giơ bàn tay dày rộng đặt lên đầu Vương Cát nhẹ nhàng xoa.

Trong một khắc Vương Cát thu lại biểu tình, lấy ra một lọ dược tùy tiện ném cho Vương Bình trước mặt.
Khi nói chuyện, đoạn cuối con đường đã xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Vẫn là một khối đá phiến, trên đá phiến khắc hoa văn mơ hồ, là một cái lưỡng sinh hoa.
"Vào thôi." Tiểu Ca nói một câu, duỗi tay đẩy ra cánh cửa.
Lưỡng sinh hoa, một ngàn năm nở một ngàn năm tàn, yêu nhau nhưng không thể đến với nhau.

Mạn châu sa hoa¹, ngắm nhìn nó lại khiến người ta có cảm giác xấu đến không ngờ, tôi nhịn không được nhích gần lại chỗ Tiểu Ca một chút.
¹Tên gọi khác của loài hoa bỉ ngạn.
Cánh cửa mở ra, ập vào mắt là một khung cảnh cực kỳ xinh đẹp.

Với cái loại đấu tràn đầy ác ý như thế này, nơi càng xinh đẹp diễm lệ sẽ càng là nơi hung ác âm hiểm nhất.

Không gian phía sau cánh cửa là khoảng đất rộng cỡ một sân bóng, bốn phía đều gần như vuông với vách đá.

Đỉnh vách đá cao cao tụ lại một phía được ánh sáng tinh tế của mặt trời xuyên qua, mông lung chiếu rọi cho toàn bộ không gian.

Cúi đầu nhìn lại, ở trong tầm mắt là một biển cỏ hoa xanh um không biết tên cao bằng nửa người, cảnh sắc diễm lệ dưới ánh nắng chiếu rọi mà mơ màng thay đổi.
Phía trước mặt còn có một con đường mòn xếp bằng đá vụn, mơ hồ nối thẳng về phía trung tâm.

Tiểu Ca nhìn Vương Bình một cái, ông ta gật gật đầu sau đó xoay người dẫn đường bước đi.

Mấy người chúng tôi thành thật lần lượt nối bước theo sau.
Vương Bình và Vương Cát tựa hồ đối với mấy cái hoa hoa cỏ cỏ này vô cùng quen thuộc.

Vương Cát ngó trái ngó phải kiềm không được sự phấn khích, đại khái chính là động đến hoa cỏ dược vật là động đến nghề nghiệp chính của Vương gia.
"Cẩn thận một chút, đừng động vào bất kỳ thứ gì." Tiểu Ca ở phía sau tôi lo lắng nói.
"Không có việc gì, con đường này và hai bên không chút quan hệ, không quan trọng." Vương Cát đi ở phía trước tôi một bên chơi đùa hoa cỏ một bên nói.

Vương Bình cười xoay người, thủ thế với Vương Cát, ý bảo giúp ông ấy thuyết minh một chút.

Vương Cát gật đầu, tỉ mỉ cùng chúng tôi nói.
"Ở bãi cỏ này, các loại hoa có độc đều là mọc ở bên trong.

Nhìn cây hoa màu lam ở phía kia, phiến lá rất dày, gọi là Thanh Sảo.

Chất dịch của lá sau khi dính trên da sẽ không thể nào rửa sạch, bị ánh nắng rọi vào liền bốc cháy.

Nếu không cẩn thận để dính lên da thì nhất định phải dùng dao cắt bỏ phần da đó đi.


Cái cây hoa nhỏ màu vàng bên kia, khi chạm vào hạt phấn sẽ bay ra, hít phải một cái liền sẽ không còn thấy gì nữa, rất thích hợp để làm ám khí.

Nhưng mà hiệu lực chỉ kéo dài năm phút, lúc mới đầu chúng ta vào bát quái trận hẳn là do hít phải phấn của hoa này.

Còn có cây mây màu xanh lục này." Vương Cát dùng thẻ bạc nhất một cây ném ra xa.

"Cái cây mây này là vật hại mạng, nó sẽ đâm thủng da người chui vào mọc rễ rồi cùng người đó cộng sinh, lúc đó người bị cộng sinh liền xem như phế, không có cách cứu.

Lúc xuống mọi người nhớ nhét gọn cổ tay áo và ống quần, vạn nhất để cây chui vào liền dùng mũi dao khoét ra sau đó tưới thêm một ít rượu trắng.

Nhanh lên lúc về tôi giúp các cậu chọn, trong này rất nhiều món là kỳ trân, không ngờ Trương gia vẫn còn giữ."
Vương Cát vừa di chuyển vừa tiếp tục nói, những loại thực vật đáng sợ đó đều bị cô ta giới thiệu như cây cảnh trong nhà.

Trong lúc bước đi, một góc thực vật mỏng manh đã thu hút sự chú ý của tôi.

Nhìn qua nó rất giống với lưỡng sinh hoa khắc trên phiến đá, hai đóa hoa màu đỏ mọc song song trên một nhành cây mỏng manh.

Không chờ tôi nhìn kỹ, hai đóa hoa đang độ nở rộ đã nhanh chóng lụi tàn, và phiến lá xanh cũng rất nhanh bật ra tới.

Chỉ trong một cái chớp mắt, tôi phảng phất đã nhìn thấy viễn cảnh bốn mùa hoa luân hồi.
"Vương Cát, đây là loại hoa gì?"
Vương Cát theo ngón tay của tôi nhìn qua, lần lượt đánh giá một chút rồi trả lời: "Hoa này không có độc, là một Mạn châu sa hoa biến dị, còn gọi là lưỡng sinh hoa, hay cây tỏi trời cũng là nó.

Cậu mới nhìn thấy là khoảnh khắc biến đổi của đóa hoa, ở giữa sự sống và cái chết, giữa ban ngày và ban đêm, rơi xuống đất liền mọc rễ, hoa tàn liền thành quả.

Cho nên cậu nhìn bốn phía phần nhiều đều là loài hoa này." Tôi nhìn quanh bốn phía, trong đám cỏ cây màu sắc mơ hồ như thủy triều mở ra rồi tan đi, hóa ra tất cả đều là hoa này vinh suy (vinh quang và suy tàn).
"Loại hoa này khác với hoa bình thường, nó là hoa biến dị, trên thế gian vốn dĩ đã tuyệt chủng và chỉ có những nơi không có con người mới còn tồn tại.

Hoa này không may mắn, truyền thuyết là mọc ở trên bờ bên kia, cái loại biến dị này so với bỉ ngạn bên kia thậm chí còn mang ý nghĩa không tốt hơn, cũng không biết phải gọi nó là gì."
Bên cầu Nại Hà, nhìn ngắm biển hoa sớm chiều vinh suy lại không làm được gì, là một điềm xấu.
Chỉ trong chốc lát mấy người chúng tôi đã đi đến giữa phòng, bệ đá hình vuông với trụ đá lục giác cao nửa người nẳm ở giữa.

Mặt trên trụ đá là một bệ đá hình sen sáu cánh.

Những văn tự tinh tế được khắc đầy trên trụ đá này.
Văn tự trên đài đơn giản dễ hiểu, sáu người ở sáu cánh hoa sen cùng lúc nhấn xuống, sau đó đài sen ở giữa sẽ bắn ra sáu hạt giống sáu màu, sáu phương hướng mỗi người một hạt.

Tất cả sáu người phải cùng tiếp được hạt giống trước khi nó rơi xuống đất và mang trở về.

Nếu không bắt được, muốn sang cung kế tiếp phải chờ tới một tháng sau.

Thoạt nhìn để qua ải này không chỉ cần thân thủ tốt mà còn phải ở những đám cỏ tránh được cỏ độc.

Nhìn xung quanh một vòng, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên người tôi.

Vương Bình Vương Cát và Hạt Tử đều là dân trong nghề, Tiểu Ca và Tiểu Hoa thì một thân tựa như yến.

Chỉ còn thừa mỗi tôi sống trong nhung lụa, nhớ lại phiếu tập thể hình bị mình quăng trong một góc, tôi hận không thể tát miệng mình hai cái.
Tiểu Ca nhìn tôi, từ trong túi lấy ra một lọ Tuyết Bạch Lộc: "Uống trước một lọ."
Tôi bất đắc dĩ tiếp nhận, đám người này đã đem việc tôi nhất định động vào hoa độc xem là điều tất nhiên.

Không còn nửa đường phản kháng, tôi hướng Hạt Tử nói một câu đắc tội rồi cầm Tuyết Bạch Lộc uống cạn.

Uống xong lọ này, mùi tanh xộc thẳng lên tới trán, một cổ hàn khí xuyên qua dạ dày đâm thẳng đến toàn thân rồi lan ra đầu ngón tay, cả người tôi lúc này giống như đang đứng trong vùng trời đầy băng tuyết.

Tiểu Ca gật gật đầu, ý bảo tôi đi qua.
"Uống xong dược này hơn phân nửa độc trúng sẽ không mất mạng ngay, cậu trước chạy lên cố gắng tiếp được đồ vật, chờ tôi bên này ổn rồi sẽ đi tìm cậu." Tiểu Ca thấp giọng nói một câu, tôi không dám mạnh miệng, trong lòng lại âm thầm hoảng loạn.
Mấy người tự mình chuẩn bị, bịt kín ống quần mang sẵn bao tay, Hoa nhi còn từ trong ba lô lấy ra hai cái gậy gỗ ghép thành một đoạn côn dài.


Chờ chuẩn bị xong, sáu người chuẩn bị tay bước từng bước về phía đài sen đá.

Người người đồng loạt dùng sức, chỉ nghe "binh" một tiếng, hạt giống lục sắc như pha lê trong trẻo bắn thẳng ra sáu hướng.

Vương Cát Vương Bình và Hạt Tử linh hoạt hướng vào bụi cỏ cao nửa người nhảy qua; một viên của Hoa nhi hướng về phía vách đá, cậu ấy căng ném gậy gỗ, chân không chạm đất trôi đi qua; Tiểu Ca trong nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng.

Một viên kia của tôi có màu xanh lá trong trẻo, tôi ngửa đầu xông thẳng vào trong bụi cỏ.
May mắn là hạt giống bay rất cao, và có vẻ như tiểu gia tôi có thể bắt kịp nó với tốc độ tối đa của mình.

Thật tiếc cho đám hoa hoa cỏ cỏ kia, gia thật sự là không có thời gian lo xem các ngươi có độc hay không, hoặc là có cái loại độc gì, tóm lại cứ chờ trở về nhờ Cát gia xử lý.

Dù sao Cát gia cũng có nói, trong chốc lát không chết được.

Các loại hoa cỏ đầy màu sắc nhanh chóng xẹt ngang mắt tôi, tất cả đều bị tôi bỏ qua một bên.

Mắt thấy hạt giống kia sắp rơi xuống đất, tôi tăng nhanh bước chân.

Đột nhiên, chỗ bao tay và tay áo tiếp xúc của cánh tay phải vung ra bị đứt, lớp da lộ ra ngoài không khí.

Mép răng cưa của chiếc bên cạnh cứa vào da thịt, sắc bén như một lưỡi dao.

Chiếc lá nhẹ nhàng vẽ ra một lỗ hỏng ngay bên ngoài cổ tay của tôi.

Nháy mắt khi hình dạng của chiếc lá vụt qua mắt, lời nói vụn vặt của Vương Cát hiện ra trong đầu tôi: "Lá cây...!răng cưa...!đau đớn."
Nháy mắt ấy, một cảm giác đau đớn như hỏa thiêu lan ra từ miệng vết thương trên tay, đau nhức như châm một ngòi nổ nhanh chóng bao phủ lấy tim tôi.

Cả trái tim như bị người ta siết chặc lấy, đau đơn không thể kiềm chế làm tôi cuộn tròn người lại, một đầu ngã quỵ trên mặt đất.

Quán tính chạy về phía trước làm cả người tôi quay cuồng, va chạm càng nhiều hơn với các loại hoa cỏ khác.

Và cổ tôi cũng bị càng nhiều loại cỏ răng cưa ban nãy xẹt qua hơn.
Ý thức còn sót lại của tôi nói: Không tốt.

Nháy mắt cơn đau như thái sơn áp đỉnh nhanh chóng từ cổ tôi lan ra, tôi nức nở một tiếng như nghiến ra từ kẽ răng, cố hết sức ngẩng đầu nhìn về phía hạt giống xanh lục không xa xẹt qua rơi xuống đất.

Tôi dùng toàn bộ ý chí sót lại của mình điều khiển cánh tay trái liều mạng vói qua.

Nhưng ở lúc này, trong tầm tay một cái thảo đằng vung ra, trực tiếp cuốn vài vòng trên cổ tay tôi.

Cái loại thực vật chết tiệt này ở trên ngón tay tôi châm một cái sau đó nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Xong rồi, tôi nhìn hạt giống xanh lục rơi xuống bụi đất, lặng lẽ dung nhập vào trong nền đất.

Và chỉ trong nháy mắt, một mầm cây non xanh phá đất chui lên.

Cả người tôi vô lực rơi trên nền đất lạnh, trong lòng chỉ còn một ý niệm: Xong rồi, đấu đã hỏng.
Mấy người chúng tôi ít nhất có thể ở chỗ này sinh tồn một tháng chờ cung tiếp theo mở ra, nhưng còn Phan Tử, Bàn Tử và Tú Tú tuyệt đối không thể chóng được tới khi đó, hơn nữa thân thể của tôi cũng...!Tôi thật sự không còn mặt mũi để đối mặt với bọn họ.

Nghĩ vậy, cả người tôi xụi lơ xuống dưới, mấy ngày mệt mỏi nháy mắt cùng dâng lên, trong mơ hồ cảm thấy dây thảo đằng vừa rồi đang bao phủ lên cổ tay mình, nhưng ý thức tôi cũng dần trở nên không rõ ràng lắm.
Vừa lúc sắp kiệt sức hôn mê, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thở dài thật sâu.

Một tiếng thở dài không giống trong mộng ảo.
Có người! Tôi đột nhiên bừng tỉnh, ở trong bụi cỏ ngồi dậy.

Nhìn cổ tay trái đã bị lũ dây leo bao quanh một vòng, tôi vội vàng dùng lưỡi đao cắt đứt chúng.

Đoạn kia đứt gãy thế mà vẫn còn bám chặt vào da, tôi nhớ tới lời Vương Cát nói, nhanh chóng lấy cồn xối lên, những đầu dây bám chặt quả nhiên tự động rơi xuống.

Đau đớn trên người rồi cũng qua đi, tôi suy sụp ngã ngồi trên cỏ, dúi đầu vào hai tay, trong đầu loạn đến mức không biết phải làm thế nào cho phải.

Kỳ quái chính là, ý nghĩ thứ nhất trong đầu không phải là sinh tử của bản thân mà là không mặt mũi nào trở lại gặp Tiểu Ca.

Trông cổ họng tôi phát ra những tiếng ồ ồ không biết có nên khóc một trận hay không.
Ngay lúc này, trong bụi cỏ an tĩnh bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài rõ ràng, cùng với tiếng thở dài mông lung vừa rồi tôi nghe thấy giống nhau như đúc.

Thật rõ ràng tiếng thở dài ban nãy tôi nghe không phải là ảo giác.

Tôi sợ tới mức xoay người một cái từ ngồi xổm đứng dậy, lung tung quơ lấy đoản đao dùng cắt thảo đằng cầm trên tay, nhưng khi định thần lại, trước mặt tôi vẫn chỉ là bụi cỏ tinh mịn.
Sẽ không lầm, không có khả năng cả hai lần đều nghe lầm.

Tôi hít sâu một hơi nghiêng người lại gần.


Ở giữa đoàn thảo đằng, mơ hồ xuất hiện xuất hiện gương mặt, trong lòng tôi run lên một cái, là người.
Một người ngồi giữa bụi cỏ, toàn thân bị những dây thảo đằng mảnh dẻ quấn lấy cấm rễ, cơ hồ không thể phân biệt đâu là người đâu là cây.

Tôi nhớ Vương Cát có nói qua, loại cây sẽ cùng người ta cộng sinh, đây hẳn chính là nó.
Tôi do dự một chút, dùng đoản đao cẩn thận cắt bớt dây đằng ở mặt người nọ.

Một đôi mắt đen hiện ra tới, thế nhưng cùng mắt Tiểu Ca có vài phần giống nhau.

Tôi hơi kinh ngạc, lấy số cồn còn lại xối lên mặt người nọ, thảo đằng giống như giật mình lùi về sau, cả khuôn mặt người nọ dần hiện ra.

Đặc hữu nét mặt người Trương gia đều có trên mặt người nọ, là một nam nhân trẻ tuổi.

Chả lẽ là người cuối cùng ngã ngựa trong lẩn đảo đấu trước?
Trong lúc ngây người, đám dây đằng vừa rút đi đã nhanh chóng tụ trở lại, tôi vội vàng dùng đao cắt chúng đi, nhưng đôi mắt trước mặt đạm mạc không nửa điểm kinh hãi.

Sau nửa khắc tôi đã không theo kịp tốc độ bao phủ của chúng, dứt khoát ném đao đi, một lần nửa ngồi lại trên mặt đất đối đối diện với người nọ.

Giữa chúng tôi, hạt giống vừa rồi rơi xuống đất mọc rễ nảy mầm, chậm rãi trút ra cành lá, hai nụ hoa đỏ tươi dần hình thành ở đầu cành.

Hai chúng tôi yên lặng nhìn nụ hoa chậm rãi hé mở.

Tiếng gọi của Tiểu Ca từ phía xa vang tới, cặp mắt đạm mạc trước mặt cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn về phía tôi.

Tôi thở dài đưa hai tay che mặt, trong nháy mắt móng tay màu đen bị nhìn không sót chút nào.
Cặp mắt kia nhìn móng tay màu đen của tôi tựa hồ sửng sốt một chút, tôi đem bàn tay hạ xuống nhìn nhìn, cười khổ một chút: "Thực xin lỗi, thật không được tốt lắm, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ làm một người con gái." Nói, hai viên nước mắt mơ hồ lăn xuống, giấu mình trong bụi cỏ.

Những tiếng gọi nôn nóng của Tiểu Ca truyền đến, nhưng tôi chẳng dám trả lời.
Trong lúc hoảng hốt, lại một tiếng thở dài vang lên trền đỉnh đầu.

Tôi giương mắt mở ra, cặp mắt kia vẫn gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Bỗng nhiên bụi cỏ phía dưới hơi run rẩy lên, sau một lúc, một đoàn thảo đằng gian nan bò tới, trong thảo đằng chưa mở hết, mơ hồ xuất hiện một nắm tay.

Tôi theo bản năng duỗi tay qua, nắm tay chậm rãi mở ra, trong lòng bàn tay tôi ngưa ngứa, một viên hạt giống màu xanh lục đã mềm mại nằm trong lòng bàn tay của tôi
Tôi lúc ấy liền sửng sốt, đờ đẩn ngẩng đầu nhìn đi qua, cặp mắt kia tràn đầy an tường, hạt giống này có lẽ là năm đó người nọ tiếp được nhưng không cẩn thận để bản thân bị dây đằng cuốn lấy, mắc kẹt tại nơi đây, không biết đã qua bao nhiêu năm, không sinh không tử nhìn nơi này vinh suy mấy trăm năm, cũng không biết hồn người trong lòng đã về nơi nào.

Tôi tức khắc đem hạt giống gắt gao nắm chặt trong tay, đầu gục trên nền đất nhịn không được gào khóc một tiếng.

Nhiều năm về sau tôi vẫn còn nhớ rõ, đó là lần tôi khóc đến xấu hổ nhất trong nhiều năm, một nửa vì chính mình, một nửa vì cái người không biết tên trước mặt.
Nghe được âm thanh của tôi, Tiểu Ca xuyên qua bụi cỏ xông thẳng lại đây, nhào vào trên người tôi: "Ngô Tà!"
Tôi chỉ lo nằm trên mặt đất, đem sợ hãi cùng bất an mấy ngày qua biến thành một trận khóc thống khoái.

Chờ tôi bò dậy từ mặt đất thì vẫn còn đang khóc không thành tiếng, Tiểu Ca kéo tôi trên dưới sờ soạng một lượt, thấy tôi không có việc gì mới gục vào ngực tôi, run rẩy giống như lá cây trong gió lạnh.

Sau đó đổi ngược lại thành tôi ôm lấy đầu y vuốt ve an ủi: "Không có việc gì."
"Đi thôi." Sau khi bình phục hơi thở, Tiểu Ca đem tôi kéo đi trở về.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới cái gì, giữ chặt y lại, chỉ cho y xem chỗ thảo đằng bên kia và kể rõ lại sự tình vừa rồi.

Tiểu Ca sửng sốt đi qua ngồi xổm trước mặt thảo đằng, nghiêm túc nhìn.

Sau một lúc lâu liền xua xua tay với tôi: "Ngô Tà, cậu đi về trước."
"Tiểu Ca..."
"Đi trước."
Tôi không hề hỏi, xoay người dọc theo con đường từng đi đi trở về, không quay đầu lại.

Đi trở về thạch đài, những người khác đều chờ đã lâu, tôi lấy hạt giống ra đặt ở trên khe lõm, phía sau Tiểu Ca từ trong bụi cỏ bình thản bước ra, cũng đem hạt giống của chính mình bỏ vào.

Âm thanh của cơ quan vang lên, ở vách đá cách đó không xa chậm rãi mở ra một phiến đá.
"Đi thôi." Tiểu Ca chỉ nói những lời này, mấy người chúng tôi đều xoay người đi về cửa khẩu vừa mở ra.

Tôi nhịn không được xoay người liếc mắt một cái, nơi tôi ở vừa rồi, lửa đỏ như thủy triều hiện lên, tan đi.
trời ơi 5000 chữ dài gấp đôi bình thường luôn á trời.

À mà có thể dạo này truyện sẽ ra rất lâu ạ, bởi vì mình phải chuẩn bị ôn tập thi nghề và tụ trường nên truyện sẽ ra chậm và có thể là rất chậm.

Nhưng mình đảm bảo sẽ không drop truyện, không thể 1 tuần 2 chương thì nhiều nhất 10 ngày cũng sẽ có 1 chương.

Chân thành cảm ơn mọi người theo dõi truyện
¹_Hoa bỉ ngạn.