[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân

Chương 33: 33: Cầm Tay





Lối vào không rộng lắm, trong bóng đêm mọi người lặng lẽ bước đi, không ai nói với ai một lời, tất cả đều cố gắng để chân bước đi nhanh nhất có thể.

Ít nhất tôi cũng hiểu được sự thất thố vừa rồi của Tiểu Hoa, nếu không phải có Tiểu Ca ở bên cạnh kéo lại, chỉ sợ tôi cũng giống như Tiểu Hoa vừa rồi.

Nổi điên lao về phía trước, chỉ cầu có thể thật nhanh đem Phan Tử cứu ra.
Dọc đường là Vương Bình đi ở phía trước thăm dò.

Vương Cát thì vẫn dựa trên người Bàn Tử nhắm mắt, độc dơi tựa hồ đã phát tác khiến cả người cô nàng nóng bừng, là Bàn Tử phân tâm cẩn thận che chở cho cô.
Hoa nhi không tiếng động đi ở phía trước, Hạt Tử cũng lặng thinh canh ở phía sau.

Trong lúc đi Hoa nhi vô tình vấp phải khe đá, cả người loạng choạng được Hạt Tử bắt lấy, Hoa nhi hất tay hắn ra, Hạt Tử không nói gì.

Cả hai người tiếp tục lặng thinh tiến về phía trước.
Tôi nghĩ mình không hiểu được tâm sự của Hoa nhi.

Nếu Hoa nhi là một nữ nhân, theo Hạt Tử có lẽ không phải chuyện gì xấu.

Nhưng đổi lại là hai người nam nhân ở cạnh nhau, đừng nói tôi xem không hiểu bọn họ.

Chính tôi cùng Tiểu Ca ở bên nhau, tôi xem cũng không hiểu nổi.
Trong bóng đêm thân ảnh Tiểu Ca sánh bước bên cạnh làm người ta yên tâm đến không ngờ, chỉ yên lặng hy vọng có thể đi cùng anh mãi mãi.

Liệu một người như anh, một người đã chạy loạn bên ngoài hàng chục năm, sẽ ở bên tôi, một tên trạch nam yếu đuối mong manh, sẽ đồng hành cùng tôi trong suốt quãng đời nhàm chán còn lại của tôi? Không biết y thích tôi ở điểm gì, trong bóng tối, tôi muốn giữ chặt y, nhẹ giọng hỏi y, nghe y nói, có như vậy tôi mới hoàn toàn yên tâm.
Nghĩ nghĩ, phía trước đã đi đến đoạn đường cuối cùng của thông đạo.

Phiến đá chống đỡ đường đi, được ánh đèn pin chiếu sáng, trên phiến đá nghiêng lôi kéo theo một sợi dây thép.

Tất cả mọi người đứng yên đợi Tiểu Ca lên tới.

Loại dây thép đó chúng tôi đều nhận ra, cũng giống như những sợi dây thép đã quấn lấy Tiểu Hoa trong sự kiện đỉnh thủy ngân vừa rồi, tinh tế phiếm ngân quang.

Tiểu Ca nhìn thấy chúng liền nhíu mày, Hạt Tử bất động thanh sắc từ trong túi lấy súng ra, cẩn thận đè nặng viên đạn, "Hoa nhi, cậu có súng không?" Hạt Tử hỏi.

Tiểu Hoa không nhìn hắn, từ trong túi rút ra khẩu súng lục.

Bàn Tử cũng học theo chuẩn bị sẵn khẩu súng.
Tiểu Ca bước lên, giữ chặt dây thép trên phiến đá, nhẹ nhàng lôi kéo, phiến đá kia liền tự động mở ra.
Đi vào trong, Tiểu Ca tùy tiện đem trường minh đăng xung quanh thắp sáng.

Một vòng đèn châm qua đi, trong động nháy mắt đèn đuốc sáng trưng, lông tóc tẫn hiện.

Chỉ thấy đi vào là một cái hang động cực lớn, kích thước bằng một sân bóng rổ nhỏ nhưng trần nhà phải cao đến bốn, năm mét.

Một không gian không nhỏ.


Điểm khác biệt chính là, không gian lúc này không hề có sàn nhà, dưới chân là vực sâu không nhìn thấy đáy.

Theo ánh lửa nhìn lại, lên tới độ cao mấy tầng, nhìn qua không khỏi có chút hoa mắt chóng mặt.

Lại nhìn phía trước, có một phiến cầu thật dài vắt ngang, kéo dài đến cửa động ở vách tường đối diện, khoảng cách ước chừng cỡ 10m.

Mặt cầu rộng chỉ cỡ một thước, được quấn dày đặc bởi loại dây thép tôi mới vừa nhìn thấy.

Mấy trăm đầu dây thép đem cây cầu treo lên, mấy trăm đầu dây thép còn lại cố định không có trật tự ở hang động trên trần nhà, có sợi treo ở trên, có sợi nghiêng nghiêng kéo xa hàng chục mét.

Mấy trăm sợi dây thép bị ánh đèn pin chiếu rọi mà phát ra ánh sáng bàn bạc, giống như những tinh thể băng, đẹp đến mức quỷ dị.
"Tiểu Ca, lần này lại là cái quái gì thế? Cứ vậy đi qua?" Bàn Tử nhỏ giọng hỏi, tựa hồ là sợ đánh thức Vương Cát đang dựa trên đầu vai.
"Ừ." Tiểu Ca gật gật đầu.
"Không đơn giản vậy đi."
"Ừ." Tiểu Ca lại gật gật đầu.
"Cậu mẹ nó nói một lần cho xong đi.

Đừng để tôi phải hỏi từng câu một." Kỳ thật những lời này tôi cũng muốn nói.
Tiểu Ca rút hắc kim cổ đao ra, vừa nhìn lưỡi đao vừa nói.

"Đi qua, nhưng không được giẫm lên sợi dây thép trên ván."
"Mẹ kiếp, bộ mấy cái đương gia nhà cậu đều là ba tất kim liên* hết à?" Bàn Tử mắng, lại nhìn bản cầu kia, mặt trên quấn đầy dây thép, khe hở lớn nhất bất quá cũng chỉ một gang tay.

"Lỡ dẫm thì như thế nào?"
*Ba tất kim liên, bốn tất ngân liên, tất cả đều là nhắc đến tục bó chân gót sen của phụ nữ Trung Quốc thời xưa, tục bó gót sen được xem là chuẩn mực cái đẹp của phụ nữ thời ấy.

Các ngón chân được cuộn tròn dưới bàn chân bằng cách ấn mạnh, từng ngón một rồi xương vòm chân bị bẻ gãy.

Sau đó người ta quấn thật chặt chân trong vải, cho đến khi thành hình dạng hoa sen mong muốn.
"Một số thì được, một số..." Tiểu Ca đem mũi dao đưa đi qua, nhẹ nhàng theo thứ tự gõ mấy dây thép trên bản cầu.

Hai cái đầu không nhúc nhích, nhưng khi đụng đến cái thứ ba, tôi chỉ nghe tiếng dây thép cắt ngang không khí, sợi dây thép co lại thật mạnh, phần cuối của sợi dây thép bật lên từ dưới bản cầu, là một cái thòng lọng, bay đến đem lưỡi đao của Tiểu Ca bắt lấy.

Tiểu Ca phản ứng cực nhanh đem mũi đao nhấc tới, sợi dây thép cọ xát mũi đao bay ra ngoài, đầu thòng lọng đập đáp vào hang động trên vách tường.

Đầu dây còn lại buộc trên đỉnh động, dây thép lắt lư hai cái rồi ngừng lại ở năm sáu mét giữa không trung.

Từ xa xa nhìn lại, vách hang động đã tràn ngập những mũi dao mỏng.
Mấy người chúng tôi nhìn rồi thì không khỏi rùng mình một trận, nếu vừa rồi đứng bên trên không phải lưỡi đao mà là một cẳng chân, người này hiện tại chỉ sợ là đang bị treo ở giữa không trung, làm một quả hồng treo gió.

Đi cái cầu này, đua chính là tốc độ phản ứng.
"Ài, Trương gia các cậu đúng muốn chỉnh con dâu đến cực hạn nha.


Này Thiên Chân, gia môn như vậy cậu còn muốn gả sao? Suy nghĩ đổi một chút không, cậu xem Lộc gia nhà Hạt Tử này, cũng khá tốt không phải sao? Hạt Tử khẳng định thương cậu."
"Thối lắm!"
Hạt Tử nghe rồi cười ha hả, thế mà thật sự đi theo trêu Tiểu Ca: "Đúng vậy, câm điếc, hôm khác cho mượn Ngô Tà thương hai ngày ha?"
"Dám động đến tôi liền giết Giải Vũ Thần." Lời này vừa nói ra khỏi miệng Tiểu Ca cũng sửng sốt, trò đùa này đúng là đùa ra mạng người mà.
Mấy đôi mắt hoảng loạn đi tìm Tiểu Hoa, vừa nhìn một cái lông tóc đều dựng đứng cả lên.

Chỉ thấy Tiểu Hoa đã cất bước lên bản cầu, ước lượng bước chân thì đã đi chục bước có hơn.

Nhìn bóng lưng lung lay của Tiểu Hoa, lòng tôi chỉ còn hai chữ: Tìm đường chết a.
Hạt Tử vội vàng quay mặt lại liếc mắt nhìn Tiểu Ca, Tiểu Ca thấp giọng nói: "Đi đi, tôi sẽ canh phía sau." Hạt Tử nghe xong liền từ trong giày rút ra một thanh đoản đao nắm bằng tay trái, tay phải cầm theo một khẩu súng, cẩn thận bước lên bản cầu.

Vừa mới bước một bước, dưới chân liền có một cái dây thừng bay lên, Hạt Tử đầu cũng không chuyển giơ đoản đao qua, dây thép theo đó mà đứt đoạn.
"Câm điếc, giúp tôi nhìn phía sau." Nói, Hạt Tử dẫn theo đao truy bước về phía Tiểu Hoa.

Tiểu Ca nhấc đao, cẩn thận dẫm lên chỗ Hạt Tử vừa dẫm bước qua.
"Hoa nhi, chậm một chút." Hạt Tử hô một tiếng, Tiểu Hoa dừng lại ngơ ngác xoay người nhìn chăm chăm Hạt Tử.

Lòng tôi hoảng hốt, Tiểu Hoa không phải lại phát bệnh nửa chứ.

Bên này Hạt Tử cũng đứng lại, hai người đứng cách bờ đối mặt nhau bốn, năm mét.

"Hạt Tử, đủ rồi." Rất xa, tôi nghe được âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng của Tiểu Hoa.
"Hoa nhi, cậu có thể nghe tôi nói hay không?" Thanh âm Hạt Tử nghẹn nghẹn.
"Không muốn bị các ngươi giễu cợt." Trong giọng nói của Hoa nhi không một chút tức giận.
"Hoa nhi." Hạt Tử lại gọi một tiếng, dừng một lát hắn lại nói: "Trừ bỏ tôi, không ai làm hại cậu cả." Hoa nhi nghe xong sửng sốt, mắt mở to trừng trừng nhìn Hạt Tử.

"Ngày đó đút thuốc xong, bọn họ cũng không có động thủ.

Họ Phó thiếu tôi một cái ân tình, tôi trực tiếp đưa cậu về nhà."
Tiểu Hoa vẫn đứng trên cầu thất thần, lúc sau mới thốt lên một câu: "Nhưng anh vẫn ngủ với tôi, phải không?"
Hạt Tử nghĩ nghĩ, trả lời: "Phải."
Hoa nhi cúi thấp đầu, xoay người bước về phía trước, bước chân dẫm lên một sợi dây thép sống, sau đó là tiếng gió vun vút cùng chiếc thòng lọng bay lên.

Hạt Tử tiến lên một bước, lưỡi đoản đao đâm về phía trước và chắn ở bên cổ Hoa nhi.

Lưỡi đao run lên lưu loát cắt đứt dây thòng lọng.

Lúc này cổ tay hắn run lên, trong tay áo nhảy ra một chuỗi vòng bạch ngọc.

Hoa nhi giơ tay bắt lấy cổ tay hắn, chuỗi vòng bạch ngọc quấn trên làn da hơi đen của Hạt Tử phá lệ nổi bật.
"Của tôi..." Chuỗi ngọc kia là của Hoa nhi.


Tôi vẫn còn nhớ rõ là chuyến bay từ Ba Nãi về Hàng Châu.

Khi Hoa nhi và Hạt Tử đánh nhau Hạt Tử đã tháo xuống từ tay cậu ấy, không nghĩ đến hắn thế mà vẫn luôn giữ ở bên người.

Hoa nhi nhìn thấy cũng sửng sốt, ngón tay cong lại muốn lục soát, Hạt Tử lui về tránh đi, thân hình ở phía sau đạp một bước.

Không ngờ, một bước này gây ra tai họa.

Một bước này của Hạt Tử trực tiếp làm thòng lọng bay lên thít chặt lấy cổ chân hắn.

Tiểu Ca kinh hô một tiếng: "Hạt Tử!" Chiếc thòng lọng đã rụt về phía sau, kéo Hạt Tử bay lên không trung.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Hoa nhi phản ứng lại dồn hết sức bắt lấy tay Hạt Tử, một tay khác bám lấy hai ba sợi dây thép quấn trên thân cầu liều mạng đem Hạt Tử giữ chặt.

Hạt Tử bị hai bên kéo căng, lắt lư giữa không trung.

"Hoa nhi, giữ chặt!" Bàn Tử kêu một tiếng, nhắm chuẩn nổ một phát súng, sợi dây quấn trên cổ chân Hạt Tử theo đó mà đứt đoạn, thân thể hắn cũng vì thế mà rơi xuống dưới.

Hoa nhi giữ chặt tay Hạt Tử, cắn chặt răng dùng sức vung tay qua đem Hạt Tử ném qua bên kia vách đá.

Hạt Tử leo lên vách đá, rốt cuộc đứng vững trên một chỗ khác của bản cầu.

Cơ thể Hoa nhi nhẹ nhàng, trở về đứng vững trên mặt cầu.

Mấy người chúng tôi lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Một tiếng súng kia không ngừng vang vọng trong không gian chật hẹp, vô cùng đinh tai nhức óc.

Vương Cát cũng bị đánh thức, ngồi xổm xuống che lỗ tai lại.

Bàn Tử thấy thế vội vàng ngồi xuống nâng đỡ nàng.

Bên này Tiểu Hoa quay lại nhìn Tiểu Ca phía sau, Tiểu Ca gật gật đầu, Hoa nhi lặp tức hướng Hạt Tử vươn tay, Hạt Tử đem đoản đao trong tay ném qua, Tiểu Hoa đón lấy nắm trong tay.

Nhấc nhẹ mũi chân, run run đi một bước về phía trước.

Dưới chân dây thép dày đặc, nhất thời bốn phía nổi lên tiếng gió.

Sợi dây thép chỉ nhè nhẹ động thì đoản đao trong tay Hoa nhi đã vươn ra.

Cả đoạn đường như một vũ điệu, chân không chạm dây đi xong mấy mét cuối cùng, đứng ở trước mặt Hạt Tử.
Hạt Tử thấy Hoa nhi lên bờ, rốt cuộc ngã ngồi trên mặt đất.

Hoa nhi đem đoản đao trong tay đưa qua cho Hạt Tử, hắn sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên đem quần Hoa nhi kéo qua chặt chẽ ôm vào trong ngực, vùi đầu ở trên đùi Hoa nhi.

Hoa nhi thế mà không giãy giụa, ngốc ngốc đứng yên.

Từ rất xa nhìn lại, hình ảnh hai người ở trong thông đạo tối tăm, vẫn không nhúc nhích.
"Ngô Tà." Giọng nói của Tiểu Ca đem tôi đang lâm vào cõi thần tiên kéo trở về.

Tôi lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tiểu Ca một tay đề đao đứng ở giữa cầu treo, một tay khác duỗi về phía tôi.


"Lên đi." Âm thanh Tiểu Ca trầm ổn như hàn băng, tôi chỉnh lại y trang, tiếng lên một bước đứng ở mép cầu.
Đứng ở mép cầu, chỉ nhìn lướt một cái đã làm tâm tôi lạnh hơn phân nửa.

Nghĩ đến bước chân nhẹ nhàng giống như khiêu vũ của Tiểu Hoa vừa rồi, thật sự là can đảm giống như tìm chết.

Bản cầu dưới chân rộng lắm là nửa thước, vừa mới đặt chân một cái mà dây thép bên dưới đã muốn theo đó mà rung động từng hồi.

Phía dưới gió thổi mang theo từng luồng không khí ẩm ướt, cái rét lạnh như trực tiếp thổi vào xương cốt.

Trên bản cầu dây thép bàn bạc ngang dọc tung hoành, không biết cái nào sẽ lấy mạng tôi.

Đứng trên cầu hồi lâu khiến tôi mồ hôi lạnh đầy đầu, mất mặt kiếm không được nửa bước.

Cúi đầu một cái là vực sâu mười mấy tần lầu, tôi chợt cảm thấy như say xe buồn nôn.
"Ngô Tà." Sống đao lạnh lẽo dán ở trên mặt làm tôi hoàn hồn, giương mắt nhìn đôi mắt đen láy không hề gợn sóng của Tiểu Ca: "Đừng nhìn bên dưới."
Tôi lấy lại bình tĩnh, nhưng đôi chân vẫn là run đến không nhấc nổi một bước: "Tiểu Ca, tôi..."
"Đến, đem mắt nhắm lại." Sau khi định thần, tay phải đã bị một bàn tay lành lạnh nắm lấy.

Trước mắt tôi vẫn là bóng lưng màu lam đội mũ trùm đầu của Tiểu Ca.
"Tiểu Ca, đừng chiều chuộng tức phụ như vậy chứ." Giọng nói Bàn Tử mang theo ý cười vang lên ở phía sau.

Tiểu Ca đầu cũng không quay lại, tiếp tục kéo tôi đi trên bản cầu.
"Nhắm mắt." Mệnh lệnh kia vang lên bên tai tôi, hết sức ấm áp.

Tôi nghe lời nhắm mắt lại, đem thân thể và tính mạng hoàn toàn phó thác trên bóng dáng thon gầy kia.

Lộ trình hơn mười mét, đi được hết sức bình tĩnh.
"Được rồi." Tiểu Ca nhẹ nhàng thì thầm ở bên tai tôi.

Tôi mở mắt ra, đôi môi Tiểu Ca đã bị đè lên, khi chạm vào nhau, một cảm giác lành lạnh nhẹ thoáng qua.

Tôi hoảng hốt, nhìn thấy biểu tình hơi mang nét xin lỗi của Tiểu Ca.
"Thật xin lỗi, mang cậu đến loại địa phương này."
Tôi than nhẹ một hơi, đảo đảo mắt, đúng vậy, từ lúc gặp được anh quả thật tiểu gia tôi chưa trải qua được một ngày bình thường nào cả.

"Vậy thì đền cho tôi, nên đền thế nào đây."
"Cậu nói."
Tôi nhị không được mỉm cười: "Về sau để tôi nấu cơm."
"Được." Tôi ngẩng đầu nhìn biểu tình của Muộn Du Bình, vẻ mặt của y lại vô cùng nghiêm túc.

Tôi nhịn không được mà cười.
Bờ bên kia không biết Bàn Tử đã hô cái gì, Tiểu Ca quay đầu nhìn xem rồi xoay lại nhìn tôi, nói: "Ở chỗ này chờ tôi, tôi qua đón Vương Cát."
"Đi đi, cẩn thận." Tôi nhẹ nhàng đẩy đẩy y.
"Ừ." Nói xong Muộn Du Bình xoay người lại nhảy lên bản cầu, lần theo dấu chân mà đến, nhẹ nhàng nhảy đi qua.

Nhìn bóng dáng của Muộn Du Bình, tôi chợt mơ hồ cảm thấy cầu treo này sẽ không đơn giản như vậy.

Tôi quay người lại, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Hoa và Hạt Tử vừa rồi lại không nhìn thấy hai người bọn họ đâu.

Tôi nghĩ vẫn là không nên tìm bọn họ thì hơn, hai người kia luôn làm người khác đau lòng một cách khó hiểu..