[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân

Chương 31: 31: Lộc





Hoa nhi một mình trong thông đạo chạy như điên, tôi dù chạy muốn tắt thở cũng không thể đuổi kịp thân ảnh gầy guộc đó.
"Hoa gia, chậm một chút!" Trong đội không biết ai đã hô, Tiểu Hoa như mắt điếc tai ngơ, một mạch chạy thẳng lên phía trước đội rồi bị Muộn Du Bình một phen kéo trở về.
"Đừng nóng vội, không biết phía trước..."
"Đừng kéo tôi, Tú Tú vẫn đang chờ!"
"Giải Vũ Thần!" Không đợi Muộn Du Bình nói xong Tiểu Hoa đã tránh thoát chạy về phía trước.

Mấy người chúng tôi thấy thế liền biết không tốt, cất bước đuổi theo.

Muộn Du Bình và Hạt Tử chạy ở phía trước, phía sau tôi nghe được y hỏi Hạt Tử một câu: "Điên rồi sao?"
Hạt Tử cắn răng trả lời: "Nói không chừng." Nói xong hai người tăng tốc đuổi về phía trước.
Theo từng bước chân tiến về phía trước, thông đạo vốn hẹp dài nay đã mở rộng hơn, theo ánh đèn pin hạ xuống, phía xa xa xuất hiện một phiến đá giống như cánh cửa.

Cung tiếp theo hẳn đã đến rồi, nó rốt cuộc sẽ là cơ quan gì đây? Nhìn thấy thân ảnh Hoa nhi chạy lại gần phiến đá, dưới chân tựa hồ dẫm phải cơ quan, phiến đá kia ầm ầm mở ra.
"Hoa nhi! Đứng lại! Đừng xắng bậy!" Giọng nói khàn khàn của Hạt Tử vang lên, chấn rung cả thông đạo.

Hoa nhi một chút cũng không để ý tới, từ khe hở phiến đá xông thẳng vào trong.
"Hạt Tử, đây là cung gì?"
"Cung lực."
"Mẹ kiếp!" Hạt Tử mắng một tiếng, cúi đầu lao vào.

Tiểu Ca quay đầu về phía sau, hô to với chúng tôi: "Nhanh lên!"
Tôi theo y vọt vào trong, chỉ nghe được lạch cạch âm thanh cơ quan khởi động.

Muộn Du Bình kêu lên không tốt, móc ra một cái bật lửa đốt lên rồi ném vào tường.

Trên tường vẫn là một vòng trường minh đăng, bật lửa đang cháy đáp lên một chiếc đèn, một vòng ánh lửa nháy mắt đem nơi đây chiếu sáng.
Dưới ánh lửa nhảy múa, tôi nhìn thấy Tiểu Hoa lảo đảo đứng dựa vào cửa cách đó không xa, Hạt Tử không thể kéo được, trên trần nhà nháy mắt rơi xuống mấy sợi xích to như ngón tay, và có một cái đang tròng vào cổ của Tiểu Hoa.
"Mau dẫn người lên!" Lời Hạt Tử còn chưa dứt, mấy sợi xích đột nhiên co rút, lôi kéo theo Tiểu Hoa.


Thân thể Tiểu Hoa bay lên, bị quăng mạnh một cái ra sàn nhà giữa sảnh vuông.

Lại một tiếng kim loại vang lên, tôi nhìn thấy thân ảnh Hạt Tử như đang bay vọt đi qua.

Đồng thời, ngay phía trên Tiểu Hoa một bóng đen đổ ập xuống, Hạt Tử tiến lên che chở Tiểu Hoa ở bên dưới.

Bóng đen nện thẳng vào vai của Hạt Tử, hắn thế mà liều mạng chống cự, thân thể nhào thật mạnh trên người Tiểu Hoa, miễn cưỡng chống được, một ngụm tươi phun thẳng vào người Tiểu Hoa.
"Trên đất có sợi dây xích, mỗi người một cái, mau!" Tiếng hét lớn của Tiểu Ca đồng thời vang lên.
Trên mặt đất, xung quanh nơi Tiểu Hoa ngã nằm sáu sợi xích thô dài rũ xuống mặt đất, một đoạn xích sắt xuyên qua sáu vòng gang hàn trên mặt đất, để lại sáu đầu sợi xích dài một mét nằm trên nền nhà, chỗ khác của xích sắt xuyên qua ròng rọc ở giữa trần nhà, phía dưới nó kéo theo là vật đã nện lên người Hạt Tử, một cái bình gang thật lớn, kích thước cỡ bằng một chiếc QQ¹.
Kỳ thật lúc đó tôi cũng không tự chủ tiến về phía trước, nắm lấy một sợi xích sắt liều mạng kéo về phía sau.

Muộn Du Bình hô to một tiếng: "Trước đừng nhúc nhích!" Tôi theo phản xạ dừng lại ngay, "Cái bình là thủy ngân!"
Đệt, này mẹ nó là ai thiết kế thế hả, bên trong cái bình gang vậy mà lại đầy thủy ngân.

Chỉ cần một sợi xích tác động không đều, một nồi thủy ngân liền đổ ập xuống.

Ở chỗ Tiểu Hoa nằm vừa lúc có một vòng ao hãm, mà cậu ấy lại đang bị mười mấy cái dây xích mãnh quấn chặt nhấn trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Nếu một nồi thủy ngân này đổ xuống, Hoa nhi liền trực tiếp xong đời.

Vừa rồi động đậy thủy ngân trong bình đã vung ra vài giọt, đáp ở bên người Tiểu Hoa lăn tròn như những hạt châu bạc.
Không cho phép tôi nghĩ nhiều, đám người Phan Tử, Vương Cát cũng chạy như bay lại đây, sáu đầu dây xích rất nhanh đã được kéo khiên lên trên vai, "Lên!" Tiểu Ca rống to một tiếng, sáu người cùng nhau hợp sức.

Cái bình thủy ngân này nặng tựa ngàn cân, xích sắt hãm sâu vào bả vai tôi, tôi miễn cưỡng giữ chặt từng bước tiến về phía trước, một bước rồi lại một bước, khớp hàm tôi cắn chặt, vừa rồi Hạt Tử là trụ thứ này sao?
Sáu người chúng tôi hợp lực kéo xích sắt, ròng rọc bên trên rốt cuộc có động tĩnh, bình thủy ngân cũng thoáng được nâng lên.

Áp lực ở trên vai Hạt Tử cuối cùng cũng buông lỏng, lại một ngụm máu phun ra, đáp trên ngực của Hoa nhi.

Hai tay hắn đáp trên mặt đất, cố gắng làm cho hơi thở mình bình ổn, không ngẩng đầu lên ách giọng kêu: "Vẫn chưa kết thúc, lại đi về phía trước!"
Tôi nghe được ngẩng đầu nhìn lại, phòng này nguyên lai là hình tròn, trên bức tường trước mặt mỗi người đều có một cái vòng sắt, mà xích sắt trêb tag chúng tôi cũng có một cái móc săt, vừa lúc có thể treo lên chiếc vòng trên tường, nhưng mà để qua được đó cần đi ít nhất hai mét nữa.

"Nghe tôi, mỗi người một bước, một, hai, ba!" Hạt Tử ngồi liệt ở bên người Tiểu Hoa, mọi người hợp lực kéo xích sắt gian nan tiến về phía trước.

Tiểu Ca và Vương Bình tựa hồ còn tốt lắm.

Bên cạnh tôi là Vương Cát, cô tựa hồ so với tôi cũng không khá hơn bao nhiêu, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên thái dương và bả vai dường đã hơi phiếm hồng.
"Lại lần nữa, một, hai, ba!" Trước khi Hạt Tử kịp dứt lời, trần nhà trên đầu Vương Cát đột nhiên sụp xuống.

Theo sau bụi đất tuông rơi là một mãnh hỗn độn tiếng kêu la chói tai truyền đến.

Từ bên trên mấy chục con dơi phần phật bay xuống, lao thẳng về phía tôi và Vương Cát.
"Đừng nhúc nhích!" Theo âm thanh, Hạt Tử lấy ra hai khẩu súng hướng đàn dơi bên trên bắn đi, một tiếng nổ súng đinh tai nhức óc vang lên trong nham động.

Kỹ năng bắn súng của Hạt Tử là thượng thừa, một phát súng là một con dơi, lũ dơi bịch bịch rơi xuống mặt đất, bất đắc dĩ trở thành một bầy dơi che trời lấp đất.

Chỉ chốc lát sau âm thanh kẹt lại của khẩu súng vang lên, Hạt Tử còn không kịp đổi đạn thì một con dơi đã hướng bả vai Vương Cát nhào đến, cắn xuống một ngụm.
"Vương Cát!" Bàn Tử sốt ruột kêu, bình thủy ngân bên trên một trận đung đưa.
"Bàn Tử đừng nhúc nhích!" Tiểu Ca hô to, chỉ thấy Vương Cát cúi đầu cắn lấy con dơi trên bả vai, một đầu vung qua ném con dơi đi, mà trên miệng con dơi vẫn còn ngậm theo một khối da thịt.
Bên kia Hạt Tử lại ách giọng kêu lên: "Nhắm mắt lại! Đeo kính lên!" Tôi ngoan ngoãn đeo kính lên, cùng lúc đó nghe được một tiếng nổ vang trời, chất lỏng ấm áp bắn đầy ở trên mặt tôi.

Tiếng đập cánh trong không trung đã yếu dần, Hạt Tử lại nói: "Lại tiến lên một bước, nhanh lên! Một, hai, ba!"
Tôi cúi thấp đầu, vật lộn kéo sợi xích vừa thô vừa nặng đi về phía trước, cảm giác không khí trong phổi đều bị ép hết ra ngoài.
"Câm điếc, chỗ của cậu!" Bên chỗ Tiểu Ca cũng vang lên tiếng đất đá rơi xuống, sau đó là tiếng đạp cánh hỗn loạn.
Tiểu Ca chỉ ừ một tiếng và rồi âm thanh hắc kim cổ đao rời vỏ vang lên.

Xẹt qua vài tiếng gió, xác dơi rơi đầy đất, xích sắt một tia bất động.
"Lại bước một bước, tới rồi!" Chân tôi rốt cuộc cũng nhấc tới vách tường, tôi mở mắt ra nhìn vòng sắt trên vách tường, bả vai dựa đi qua, tôi cố gắng đem móc sắc treo lên chiếc vòng trên tường.
"Đều treo lên chưa? Chậm một chút!" Dưới sự chỉ huy của Hạt Tử, sáu đầu dây xích lần lượt trở vào vị trí của chúng, "Thả lỏng! Từ từ!" Bả vai khiêng xích sắt của tôi dần buông lỏng, lạch cạch một tiếng, xích sắt được cân bằng, nồi gang chấn động một chút, mấy sợi xích khác cũng đã được buông ra, một vò thủy ngân kia rốt cuộc yên vị.


Tôi thoát lực cả người trượt xuống mặt đất.

Quay đầu nhìn lại thấy Bàn Tử và Vương Bình chạy xem Vương Cát, Tiểu Ca cùng Phan Tử cũng đi xem Tiểu Hoa và Hạt Tử.
Tôi nhìn Vương Cát một cái, sắt mặt còn tốt, Bàn Tử xông lên đem áo cô ta kéo xuống, một miệng hạ xuống bả vai muốn hút độc.

Vương Bình ở một bên dùng thẻ bạt xem xét dơi trên nền đất.

Trên mặt đất toàn là xác dơi, một số là bị súng bắn chết, một số khác bạo thể thi cốt vô tồn.

Bọn chúng hóa thành náu thịt văng lên khắp tường, lộc nhãn quả nhiên đáng gờm.

Vương Bình lật xác dơi cẩn thận kiểm tra, hướng Bàn Tử xua xua tay ý bảo không có chuyện lớn, Bàn Tử lúc này mới buông lỏng ngã ngồi trên mặt đất.

Vương Cát cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, Vương Bình trở lại giúp cô xử lý vết thương.
Tôi thấy bọn họ không có việc gì mới chống đỡ thân mình đi đến chỗ Tiểu Hoa, nhìn thấy Tiểu Ca đang dùng hắn kim cổ đao giúp Tiểu Hoa thoát khỏi mớ dây xích.
"Tiểu Hoa, vẫn ổn chứ." Tôi còn chưa có hỏi xong thì nhìn thấy hai mắt Tiểu Hoa đăm đăm, sắc mặt xanh trắng.
"Vương Bình!" Tiểu Ca thấy thế liền quay đầu gọi Vương Bình, Vương Bình bỏ Vương Cát ra lặp tức chạy lại đây, lúc này thân thể Tiểu Hoa đã cong lên một vòng, khắp người không ngừng run rẩy.
"Không được!" Hạt Tử hét lên, từ trong túi lấy ra một con dao nhỏ hướng chỗ mạch máu trên cổ tay rạch xuống, đưa đến bên miệng Tiểu Hoa.

Hoa nhi ngẩng đầu cắn một ngụm, máu tươi chảy dài theo khóe miệng, sắc mặt cậu ấy dần trở nên tốt hơn.

Vương Bình chạy đến nhìn sắc mặt Tiểu Hoa, sau đó giúp Tiểu Hoa gỡ nốt mớ xích sắt còn lại.

Hạt Tử vòng tay qua đầu Tiểu Hoa, hai mắt nhắm lại ngã về phía sau.
Không lâu sau, mấy người chúng tôi đều trốn vào căn phòng tối được mở ra trên bức tường.

Sau khi sáu sợi dây xích được kéo lên, căn phòng tối này đã tự động mở ra và các lỗ hổng trên trần nhà nơi lũ dơi vọt vào cũng được đóng lại.
Trong phòng tối, Phan Tử đốt chút bếp không khói.

Vết thương của Vương Cát đã được xử lý ổn thỏa, Vương Cát cũng nhận biết mấy con dơi này, nói loại này độc tính rất ít mà chút độc sót lại cũng bị Bàn Tử hút ra ngoài rồi.

Sau khi thêm chút thuốc uốn ván, huyết thanh và vắc xin thì có hơi sốt nhẹ, bây giờ đã tự mình bộc chăn nằm trong gốc ngủ bù.

Bàn Tử cẩn thận ngồi ở một bên không xa không gần canh gác.
Tiểu Hoa đã tỉnh, đờ đẫn ngồi dựa vào vách tường.


Hạt Tử nằm trên mặt đất vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Vương Bình ở một bên xem mạch cho hắn, vẻ mặt ngưng trọng.

Tiểu Hoa giơ tay sờ khóe miệng, trên đầu ngón tay có ít vết máu của Hạt Tử.

Bên này Hạt Tử rên rỉ một tiếng, Tiểu Hoa lặp tức nhảy dựng lên kinh hoảng nhìn lại, chỉ thấy Hạt Tử ho hai tiếng mở to mắt, sau khi phát hiện không có kính râm liền vội vàng nhắm mắt lại, khàn giọng hỏi: "Này, kính tôi đâu?"
Vương Bình lấy ra cho hắn mang lên, Hạt Tử lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.

Khoảnh khắc hắn mở mắt, chợt vụt qua, và tôi thấy được mắt kia là một màu kim sắc.

Cách đó không xa Tiểu Hoa đã khôi phục lại trạng thái đờ đẫn, cúi đầu ngồi xuống.
Vương Bình nhìn Tiểu Ca, y đưa tay ra cho Vương Bình viết vài chữ, Tiểu Ca gật gật đầu sau đó nói với Hạt Tử: "Lại một lần nữa, sẽ chết."
Hạt Tử cười ha ha trả lời: "Sớm đã sống đủ rồi."
"Vương Bình kêu Phan Tử làm chút gì đó cho anh ăn, ít nhiều bồi bổ một chút." Tiểu Ca nói, Phan Tử ở bên kia ứng thanh: "Được."
Hạt Tử cười xua tay: "Không cần phiền phức như vậy."
Tiểu Hoa ở bên tường đột nhiên đứng lên nói: "Tỉnh rồi liền đi thôi, Tú Tú vẫn đang chờ."
Tôi có hơi ngạc nhiên, chuyện này Hoa nhi làm...!Không chờ tôi mở miệng, bên kia một trận xao động, Bàn Tử đã xông tới một tay đem Hoa nhi nhấn vào tường.
"Hoa gia, nghe này, đủ rồi đó.

Bạn gái* tôi thiếu chút nữa đã bị cậu hại chết.

Cậu cùng Hạt Tử có chuyện gì, tôi không biết, nhưng tôi biết chúng ta thiếu chút một cái cũng không ra được.

Nghe tôi một câu, đừng quậy nữa, Hạt Tử đối với cậu không tồi."
*Gốc là Mã tử (马子) là một từ khiếm nhã, không đứng đắn để chỉ bạn gái (mối quan hệ đơn thuần, lãng mạn hoặc hoàn toàn là tình dục), tiếng lóng trong quân đội.

"Cút đi!" Tiểu Hoa nghe được câu cuối nháy mắt bạo phát, "Ngươi thì biết cái gì? Ngươi biết hắn đối với ta làm cái gì sao? Huyết Thạch Lựu đều là hắn rót cho ta, bằng không ta sẽ trở thành cái dạng như thế này? Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ thế nào?" Hoa nhi kéo vạt áo, thân mình hoàn toàn lộ ra, mấy người chúng tôi không hẹn cùng hít hà một hơi, trên thân người kia tất cả đều là những vết sẹo đỏ không mới không cũ, có vết đao, có vết roi, Bàn Tử nhịn không được lùi về sau một bước.
"Đi!" Tiểu Hoa nói một tiếng xoay người mang trang bị lên vai.

Đám người Tiểu Ca, Vương Bình nhìn nhau một chút, Hạt Tử dời mắt thấp đầu nói: "Đi thôi."
Vương Cát nghe được âm thanh cũng ngồi dậy, mê mê mang mang nhìn lại bên này.

Vì thế Vương Bình bước sang giúp Vương Cát dọn hành lý, mấy người chúng tôi thu dọn chén bát, Tiểu Ca ở trên tường chọc mở cơ quang, lại một ám đạo yên lặng mở ra..