[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân

Chương 21: 21: Tắm





Edit by Cam
Tôi mở to mắt và không thể động đậy được, phía sau tôi chính là Tiểu Ca đang ngủ say, đôi tay vẫn gắt gao vòng ở eo tôi.
Cư nhiên đều đã làm, ngẫm lại những trận rên rỉ dưới thân y đêm qua, còn có những lời nói mớ không biết xấu hổ, tôi vùi đầu ở trong gối, mặt đỏ đến không chịu nổi.
Y vẫn còn ngủ, tối hôm qua ham muốn nhau nhiều lần như vậy, lúc chợp mắt thì trời cũng đã tờ mờ sáng, Muộn Du Bình ngủ đến mặt trời lên cao như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Tôi duỗi tay sờ cái eo tinh tế và xương hông góc cạnh.

Duỗi tay sờ đến trên cánh tay, thẳng đến khi chạm vào những ngón tay thon dài.

Trong đầu hồi tưởng lại viễn cảnh tối qua, y luống cuống tay chân, dầu ô liu thất thủ đỗ trên giường, cùng với biểu tình khần trương, y hỏi tôi mấy mươi lần: "Sẽ đau sao?" Tôi không nhịn được cười ra tiếng.
"Ngô Tà." Giọng nói khàn khàn từ phía sau tai tôi vang lên.


Tôi xoay người, nhìn thấy gương mặt mông lung buồn ngủ kia, nhịn không được thò mặt lại gần chạm lên khóe miệng y.
"Tiểu Ca, rời giường." Tôi chạm nhẹ bả vai y.

Y nhíu mi, từ từ mở mắt ra ngậm cười nhìn tôi một lúc lâu.

Đôi tay y vuốt bả vai tôi, đột nhiên chú ý đến tình cảnh trần truồng của cả hai, sắc mặt y lập tức đỏ bừng, cuối mặt lầm bầm hồi lâu không nói nên lời.
"Này." Tôi nhìn dáng vẻ của y lại nhịn không được muốn cười, cũng không có thời gian để tôi trêu ghẹo, y đã nhanh chóng nhảy xuống giường trốn vào nhà vệ sinh.

Bộ dáng làm sao lại giống hệt cô vợ nhỏ thế kia, người hôm qua tàn nhẫn đè áp tôi đi đâu mất rồi.
Đang cười thì cửa phòng tắm cạch một tiếng mở ra, một cái đầu lông xù ló ra ngoài, "Ngô Tà...!Ừm...!Nước không dùng được."
Tôi gục ở trên giường vùi mặt trong chăn cười trộm.

Phòng vệ sinh kia sử dụng cũng được hơn nữa tháng, sao có thể không dùng được.

Muốn cùng nhau tắm thì cứ nói thẳng đi.

Tôi nín cười bò xuống giường, tên kia đã biến mất tăm.
"Vợ ơi, phòng tắm đã mở máy sưởi chưa?" Tôi đỡ tường gạch đi vào, đối diện với gương mặt đỏ bừng rối rắm của Tiểu Ca.

"A? Tiểu Ca, làm sao vậy?"
Muộn Du Bình cuối thấp đầu nữa ngày mới nhỏ giọng hỏi một câu: "Khi đó, không phải nói, cậu làm vợ tôi sao?"
Tôi mở vòi sen, kéo đầu y qua dội nước.


Anh xem anh xấu hổ thành cái dạng này, trông giống một anh chồng sao?
"Gội đầu gội đầu!"
Tôi thoa dầu gội đầu khắp đầu tóc y, nhìn bọt trắng vươn ở chóp mũi cùng đôi môi mỏng.

Ài, sao tôi lại yêu anh như vậy chứ.
Mở vòi sen rửa trôi đi mớ bọt trắng cuối cùng, tôi duỗi tay vòng ra sau lưng y, hai người trước ngực da thịt cận kề.

Thân thể lành lạnh của y hẳn cảm thân thân nhiệt tôi rất cao đi.

Ngẩng đầu nhìn xem liền bắt gặp cặp mắt ngượng ngùng kia, đôi môi như muốn cẩn thận tiến lại gần, nhưng dừng lại ở không trung, không dám tiến xuống.

Anh còn nói anh không phải cô vợ nhỏ, muốn hôn thì cứ việc hôn, tôi xì một cái cười ra, nhìn y, duỗi tay vòng qua cổ y, kéo qua tới hôn một cái.

Tiểu Ca anh biết tôi hiện tại có bao nhiêu hạnh phúc không?
....
Lần nữa tình lại đã là giữa trưa, tôi nằm ở trên giường cơ bắp cả người đều là đau đớn khó nhịn, anh cái tên đáng ngàn đao.


Sờ sờ bên cạnh không thấy người đâu, tôi mờ màng lăn xuống giường, ai u kêu đau.

Cuối đầu nhìn thì thấy tôi đã được y thay cho bộ đồ ngủ thoải mái, dưới lầu ẩn ẩn hương thơm khói lửa ngon ngọt.

Tôi ngã nhào lom khom bò dậy đi ra khỏi cửa, nghênh diện chính là Tiểu Ca thân mang tạp dề tay bưng bát canh bước ra.

Con mẹ nó còn tính làm tôi đau lòng chết, chính là một bàn đồ ăn kia đem tôi đói chết.
"Anh cái ngàn đao, đói chết tôi rồi, mau qua uy lão bà anh một chút nào."
Muộn Du Bình mặt vô biểu tình.

A? Sau lại trở về bộ dạng muộn du bình rồi? Chỉ thấy y đem bát canh bỏ lên bàn, tay chỉ về một phía, lập lòe phía sau cạnh bàn chính là hai mắt thâm quần Bàn gấu trúc..