[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân

Chương 13: 13: Hoa Điêu





*Hoa Điêu: Gốc từ rượu Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang, đã có từ nhiều ngàn năm và là một loại danh tửu của Trung Hoa.

Người ta chọn loại gạo ngon nấu thành rượu, để lâu có màu vàng, khi hâm lên mùi rất thơm.

Theo Lâm Ngữ Ðường, ông giải thích hoa điêu tửu cũng chỉ là rượu Thiệu Hưng nhưng là một loại rượu mà người ta nấu lên khi sanh một đứa con gái, để sau này khi cô ta đi lấy chồng sẽ đem ra đãi khách và hoa điêu chỉ để miêu tả những hình vẽ trang trí trên bình rượu hơn là loại rượu.
Edit by Cam
Ngày hôm sau, tôi bị ánh sáng ngoài cửa sổ đánh thức.

Mở mắt đã nhìn thấy một gương mặt đầu tóc rối bù, Muộn Du Bình thân thể trần trụi ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi.

Trên da thịt hai người chúng tôi vẫn còn giữ lại những điên cuồng đêm qua.

Tôi tránh tránh muốn đứng lên nhưng lại bị y ôm lấy.

Đúng vậy, một tháng qua tôi và Muộn Du Bình đã ôm nhau trải qua những buổi sáng trên cùng một chiếc giường bao lần, mà hôm nay có cái gì đó đã khác? Tối đêm qua, bờ môi, vòm ngực, tất cả đều nhất nhất hiện lại trong đầu tôi, tôi dùng đầu ngón tay cọ qua làn môi mỏng của y, cảm nhận dư vị mềm mại nơi đầu ngón tay.
Muộn Du Bình chậm rãi mở mắt, giống như vẫn chưa tỉnh lại sau giấc mộng ngọt ngào, nở một nụ cười đáp lại, khóe miệng như trăng non khẽ mở, căn nhẹ lên đầu ngón tay tôi.
"Tỉnh rồi sao?" Tôi nhẹ giọng hỏi, vén lên mái tóc kiểm tra độ ấm ở trán y.

Muộn Du Bình thông thả nhắm mắt lại, giống như cảm thụ độ ấm ở lòng bàn tay tôi.

Bỗng nhiên, Muộn Du Bình cả kinh, mở to hai mắt, không biết làm sao trừng tôi.

Tôi vẻ mặt hắc tuyến, "Tiểu Ca..." Đây là biểu tình quỷ gì? Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Muộn Du Bình nâng đôi tay đẩy mạnh tôi ra, tôi bị đẩy bay lên, va chạm vào vách tường.

Đại não đình trệ nữa giây, ý nghĩ trong đầu tôi lại là "Cũng may hôm qua đóng cửa rồi bằng không bay giờ chỗ tôi ở chắc là ngoài cửa sổ."
Tôi va vào tường ngã xuống nền đất, sau đó là Bàn Tử đẩy cửa tiến vào.


Hắn vào cửa liền nhìn thấy tôi ngồi sụp trong góc tường, tiết tháo rơi đầy đất.

Cố tình trên giường Tiểu Ca còn kéo thảm lông và ga trải giường, mẹ nó, thứ Tiểu Thạch Lựu kia uống vào quả nhiên hư người.
Bàn Tử đứng ở cửa không nói lời nào, tôi bỗng nhiên nhớ tới sự tình tối qua- hôn ước với Vương Cát.

Tôi lòm còm bò dậy: "Bàn Tử, anh nghe tôi nói." Lại nhìn Bàn Tử, thế mà nắm tay của hắn đã duỗi về phía tôi, lông tơ khắp người tôi lặp tức dựng đứng.
"Bàn Tử, anh đừng, tôi..."
Bàn Tử giống như ngọn núi đổ rầm xuống, hai tay ôm chầm lấy tôi, một thân toàn mùi rượu xông đến tôi muốn ngộp thở.

Tôi nghe Bàn Tử lẩm bẩm ở bên tai mình: "Thiên Chân, bồi Bàn gia một chốc, một người, ngủ không được." Nói xong thân thể hắn ngiêng về phía trước đổ, cư nhiên giống hệt lợn chết ngã trên người tôi, lựu đạn và băng đạn rơi đầy đất.
"Bàn Tử! Bàn Tử!" Kia 200 cân nặng đè lên người làm tôi sắp nôn ra, phí hết sức bình sinh mới kéo lê được hắn lên một chiếc giường khác trong phòng.

Quay đầu nhìn lại liền bắt gặp bộ dáng Muộn Du Bình giống hệt cô dâu nhỏ nhìn hai chúng tôi chăm chú.
*1 cân = 0,5 kg.
Tôi lấy tay chống đầu ngồi trên mép giường trong một lát, sau đó cái gì cũng không giải thích đứng dậy ra ngoài tìm Vương Cát, mà việc này cũng là vô pháp giải thích.
Sau này khi Bàn Tử cùng tôi uống rượu ở Tây Linh Ấn Xã, hắn có nói đêm đó hắn đã ghìm súng ở trên sofa phòng khách lầu một thủ cả đêm.

Hơn nửa đêm Vương Cát cũng đến, mang theo nửa rương Hoa Điêu, hai người cùng nhau uống rượu, ăn đậu phộng, dùng súng ngắm hai chiếc Hummer Vương Bạc Hóa cho người lái đến.

Lúc sau, hai người ở dưới lầu canh thêm hai đêm, cho đến ngày thứ ba khi Vương Cát lên máy bay rời đi, Bàn Tử lâm vào tình trạng cả đời không dám uống lại hoàng tửu, nói là quá đắng.

Lại qua lâu sau, Bàn Tử cùng tôi nói, cái hôm mà tôi đáp ứng hôn sự với Vương Cát ấy, Bàn Tử đạp cửa xông lên lầu 3, tìm được phòng Vương Cát.

Hắn không biết lúc đó mình nghĩ cái gì, nhưng khi đẩy cửa ra, nhìn đến trong phòng Vương Cát.

Nữa cái là mấy thứ lông nhung thú bông thiếu nữ thích, nữa cái là súng ống đạn dược.


Mà cái túi LV nhỏ Bàn Tử tặng, được một cái khăn mỏng bao bộc cẩn thận đặt bên gối đầu.

Bàn Tử nhìn nhưng không nói gì, từ trong phòng lấy ra súng ống, ở dưới lầu giúp Vương Cát canh ba đêm.

Lúc tôi kéo Vương Cát đi đến, Muộn Du Bình đã lôi quần áo của tôi ra mặc, mặc xong rồi ngồi ở trên giường, trên mặt cũng khôi phục sự lãnh đạm vốn có.
Vương Cát vào phòng, trước tiên nhìn Bàn Tử nằm ngáy như sấm trên giường.

Vẽ mặt cô bình thản như trước, lướt qua Bàn Tử đi đến chỗ Muộn Du Bình.

Sau khi cẩn thận kiểm tra mạch đập, cô nói: "Được rồi, độc đã giải xong, không còn việc gì.

Buổi tối tôi lại đến thay dược cho anh, dưỡng thêm hai ba ngày là được.

Chờ tôi kêu người mang thức ăn lên."
Muộn Du Bình lạnh lùng gật đầu, mở miệng hỏi: "Lục gia ở nơi nào, tôi muốn...!tìm ông ấy nói lời cảm tạ."
"Chắc là anh có nhiều việc muốn hỏi, bây giờ ông ấy đã lên viện tử trên núi, giữa trưa sẽ trở lại ăn cơm, lúc đó tôi sẽ cho Vương Bình đi tìm anh.

Còn cảm ơn thì không cần đâu, Ngô Tà đã cảm tạ thay anh rồi."
Tôi cười khổ trong lòng, tạ lễ quả thật không nhỏ.

Đang nói thì tiếng ngáy như sấm của Bàn Tử lại vang lên, Muộn Du Bình nhíu nhíu mày.

Vương Cát đứng dậy nói: "Cách vách vẫn còn một gian phòng, hai người dọn qua bên đó đi.


Còn Bàn Tử bên này tôi sẽ tìm người giúp anh ấy xử lý sau." Sau đó cô thu dọn hành lý của chúng tôi, một mình mở cửa ra ngoài, để lại trong phòng tôi và Muộn Du Bình hai người, một đứng một ngồi trầm mặc nhìn nhau.
Kỳ thật tôi rất hy vong y có thể mở miệng hỏi tôi gì đó, nhưng đúng như dự đoán của tôi, y chỉ im lặng.

Bỏ đi, lòng tôi kiên định, bước đến khoát vai y.

"Đi thôi, đổi phòng."
Mặt Muộn Du Bình lặp tức đỏ ửng, lại biến thành cô vợ nhỏ, tôi cảm thán trong lòng.

Đột nhiên nhìn đến đôi tay đang muốn nhấc lên đè vai tôi của y.

"Chờ một chút!" Tôi buột miệng, nếu hôm nay còn bị y đẩy một cái nửa, tám phần là tôi sẽ hy sinh tại đây.

Nếu tôi có mệnh hệ gì, ai tới hầu hạ anh? Ai lau mình, ai đút cơm cho anh? Cơm không nóng, thịt phải nạt không chua không cay.
"Tối hôm qua!" Mở đầu câu chuyện rồi lại không biết phải nói tiếp thế nào.

Nhưng trước mắt tôi lúc này là một đôi mắt đen nhánh long lanh, đôi mắt tràn ngập tò mò muốn biết, hoảng loạn lại chờ mong.

Đột nhiên, tôi ở đó, cảm thấy như bị sét đánh.

Chẳng lẽ, y đối với tôi cũng...!Tôi lung lay một chút, trượt tay suýt nữa để rơi Muộn Du Bình, y duỗi tay bắt lấy cổ tôi.
Lúc này Vương Cát đã thu dọn hành lý cho chúng tôi rồi trở lại, vừa đẩy cửa đã bị tư thế của chúng tôi dọa giật bắn.
"A, tôi." Tôi bối rối.
"Vương Cát, mượn chiếc xe lăn, Ngô Tà ôm không nổi tôi." Tôi giật mình quay lại nhìn Muộn Du Bình, chỉ thấy y đã quay về khuôn mặt thương hiệu.

Chờ Vương Cát đẩy chiêc xe lăn đến tôi mới phản ứng lại, diễn xuất không tồi.
Tôi dùng xe lăn đẩy Muộn Du Bình đến gian phòng khác, tìm chiếc giường sắp xếp cho y nằm ổn thỏa rồi mới chạy ra ngoài tìm Vương Cát.

Tôi hỏi cô rất nhiều và cũng được cô nhất nhất giải đáp.
Thương tích Muộn Du Bình quả thật không có gì đáng ngại, chỉ cần ở đây thêm hai ba ngày, ngày ngày đổi dược, sau đó cứ tìm một nơi tĩnh lặng mà điều dưỡng.

Ba ngày sau Vương Cát sẽ rời Hàng Châu chuẩn bị cho hôn sự của chúng tôi, hai tuần sau đó liền đến Ngô gia cầu hôn, trong vòng ba tuần ở Lâu Ngoại Lâu đãi rượu, mở tiệc bên Tây Hồ.


Chuyện đính hôn sẽ không được tiếc lộ để tránh Vương Bạc Hóa đến Tây Linh Ấn Xã tìm tôi gây phiền toái.
"Những chuyện cần giải thích chỉ có như vậy.

Thiếu chút thì quên, hôm nay lúc trời còn chưa sáng Giải gia Hoa nhi gia đã mang Tú Tú rời đi rồi, còn Hắc Hạt Tử cũng không biết từ khi nào đã biến mất." Mấy người này đều có chút vấn đề thần kinh, cũng không biết có chuyện gì gạt chúng tôi.

Phan Tử sáng hôm nay cũng đã rời khỏi đi Quảng Tây và Hồ Nam giúp chúng tôi giải quyết cục diện rối rắm.

"Lăn lộn mấy ngày này thân thể cậu đã có chút tổn thương nguyên khí, tôi sẽ chọn chút thuốc bổ để cậu và Tiểu Ca cùng uống.

Ban ngày tôi sẽ trốn đi ra trước, có việc cứ nói Vương Bình, chú ấy sẽ xử lý.

Tôi...!Đi xem Bàn Tử."
Tôi cảm ơn Vương Cát, Vương Cát vội vàng rời đi.

Không lâu sau liền sẽ về cùng một nhà, có phải chúng tôi nên làm cái gì đó không? Tôi ngẫm rồi cười cười, trong lòng lại không nhịn được chua xót.

Đang nghĩ ngợi linh tinh, trong tay đã dư ra một hộp cơm.

Hẳn là cơm cho bệnh nhân, tôi đáp lời một tiếng, tiếp nhận hộp cơm mang đi vào phòng.
"Tiểu Ca, ăn cơm."
"Ừm."
"Tôi đút anh."
"Ừm."
"...!Tiểu Ca, ngày hôm qua..."
"Ăn cơm đi."
_____________
????: Tôi vừa thi nói tiếng anh xong, biểu hiện không được tốt lắm ????
5/5/2022.