Đào Mềm

Chương 22




Hơn 9 giờ rưỡi tối, ngoài đường đã không còn náo nhiệt như lúc nãy.

Không lái xe, hai người đón gió đêm chậm rãi đi bộ, ngọn gió thổi bay mái tóc Nguyễn Đào.

"Ngày mai tới công ty của tôi đọc sách, vậy ngày mốt thì sao?"

"Ngày mốt cũng muốn đi."

Hàn Mạc khoanh tay quay đầu, vừa lúc đối diện với một đôi mắt rực rỡ như sao, hắn cười nói: "Mãi cho đến khi đọc xong quyển sách kia sao?"

Nguyễn Đào gật đầu: "Vâng!"

"Tối hôm qua tôi nghe bạn của em nói lúc cấp hai em tạm nghỉ học, sau đó em không đi học nữa sao?"

"...Dạ có, nhưng cũng không được bao lâu, sau đó em chạy đi học làm đầu bếp. Về sau cũng có muốn quay lại học, nhưng không còn cảm giác nữa, sau đó thì thi đại học, thành tích lại rất tệ, sau nữa... liền tới hội sở..."

Giọng điệu nhảy nhót trở nên buồn bã, Hàn Mạc nhìn đôi lông mi rũ xuống của cậu, nghĩ rằng lần tai nạn xe cộ lúc trước chắc chắc đã làm cho cậu vô cùng đau khổ.

Hàn Mạc duỗi tay quàng vai cậu, lại xoa nhẹ mái tóc rối bời kia: "Không sao."

Nguyễn Đào "vâng" một tiếng, cậu nghĩ rằng mình có năng lực chịu đựng rất tốt, chỉ là có chút nhát gan mà thôi. Cậu cong cong môi, ngẩng mặt, khẳng định lại lần nữa: "Vâng!"

Đến hàng chợ đêm vỉa hè, Nguyễn Đào không ngừng cầu nguyện ở trong lòng: "Ông chủ không nhớ mình, ông chủ không nhớ mình, ông chủ dẹp quán, ông chủ dẹp quán."

Đáng tiếc không như mong muốn.

Trước quán đúng lúc không có khách, Hàn Mạc còn chưa mở miệng, ông chủ đã nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Đào đang trốn sau lưng nam nhân, ông hoan nghênh nói: "Cậu lại tới rồi!"

Thật sự là sợ cái gì thì cái đó tới.

Nguyễn Đào bị hai tầm mắt tấn công, giống như là hiện trường phát hiện đứa nhỏ đang nói dối, cậu gian nan nói: "Em..."

Vẫn là không nên phủ nhận, lỡ như ông chủ thật sự ném ra chứng cứ chính xác, chẳng phải là tội nặng thêm một bậc?

Đáng tiếc Nguyễn Đào lo lắng cũng vô ích, cậu chưa kịp phủ nhận, ông chủ đã bắt đầu hỏi: "Hôm nay muốn ăn vị gì đây? Hay vẫn là phô mai rong biển?"

Nguyễn Đào tủi thân.

Kim chủ đứng ở một bên cuối cùng cũng lên tiếng, hắn nói với ông chủ: "Vâng, cứ lấy cho cháu một phần trước đi. Sao bác lại nhớ rõ như vậy?"

Động tác của ông chủ rất nhanh nhẹn, vừa hô vừa vui sướng trên nỗi đau khổ của Nguyễn Đào: "Lần trước nhóc con này xách bao lớn bao nhỏ tới đây mua, cậu ấy không rảnh tay, bảo tôi đưa đồ ăn đến bên miệng cho cậu ấy ngậm đi."

Nguyễn Đào vừa ủy khuất vừa xấu hổ, cậu thừa dịp ông chủ dừng lại lấy hơi, nhanh chóng cắt đứt: "Cháu muốn tương chua ngọt."

Lại có khách mới tới nữa, Nguyễn Đào nhường chỗ đứng sang bên cạnh, lại lần nữa trốn sau lưng kim chủ.

Trong lòng Hàn Mạc buồn cười muốn chết, nhưng lại cúi đầu giả vờ tra hỏi: "Gạt tôi hử?"

"Em..." Không thể biện hộ, cho dù đã được thỏa mãn nguyện vọng dạo phố ăn vặt cùng với kim chủ, nhưng giờ phút này Nguyễn Đào lại vô cùng hoảng loạn, cậu lập tức nói: "Em xin lỗi."

"Nếu như ông chủ không nhận ra em, em đoán thử xem tôi sẽ làm thế nào để vạch trần em?"

Nguyễn Đào hoảng sợ, buồn bực: "Sao, sao ngài lại biết?"

"Nắp rượu to tửu lượng lại yếu, uống một ngụm vào rồi thì không biết trời trăng mây gió gì."

Nguyễn Đào trợn tròn mắt, mím môi, vậy nên bây giờ, kim chủ lại đang... trêu chọc cậu, hù dọa cậu!

Quả nhiên, lời nói của đàn ông, trên giường dưới giường trong xe ngoài xe đều không thể tin!

Hàn Mạc nhìn vẻ mặt giận mà không dám giận, muốn nói lại không dám nói của cậu, tâm trạng vô cùng tốt: "Những quán ăn ở vỉa hè này tôi đã ăn gần hết rồi. Có vài bữa tan ca sớm, tôi sẽ đến chỗ này thả lỏng. Ngoài món này, tào phớ lần trước em ăn, còn có bánh nướng, bánh bao chiên, lẩu ly gì đó tôi đều đã ăn thử rồi."

Bạch tuộc đã được nướng xong, ông chủ chuẩn bị dẹp quán, cho thêm phần rong biển và sốt cà chua.

Trong lòng Nguyễn Đào nóng hầm hập, tựa như cá viên chiên vừa ra khỏi chảo, cậu đi theo bên người Hàn Mạc, hạnh phúc đến nỗi phải tìm chút lời nói để giảm bớt phần vui sướng muốn tràn ra này, cậu nhìn xung quanh: "Không biết quán tào phớ còn bán hay không nhỉ?"

"Không có thì lần sau sẽ đến nữa."

Nguyễn Đào vô cùng mừng rỡ: "Vậy thì không có, không cần có!"

Hàn Mạc mỉm cười, không hé răng.

Chờ đến khi rời chợ đêm, ra khỏi dòng người hỗn loạn đi đến công viên yên tĩnh, thần kinh Nguyễn Đào nhảy dựng.

Cậu hỏi thật cẩn thận: "Tiên sinh."

"Ừ?"

"Ngài sẽ tha thứ cho em chứ ạ?"

Hàn Mạc nói: "Tôi khó hầu hạ tới vậy sao? Tôi không có giận."

Không chỉ không giận mà hắn còn vô cùng hưởng thụ.

Mặt nước trong hồ nhân tạo sáng lóng lánh, tất cả đều là nước mắt vì Nguyễn Đào cảm động mà rớt xuống.

Hai người tìm một ghế dài bên hồ nghỉ chân, một bên ăn bạch tuộc nướng, một bên thưởng thức ánh trăng trong hồ sen.

Nguyễn Đào đưa phần ăn của mình ra: "Ngài nếm thử phần của em xem."

Hàn Mạc cầm xiên tre ăn một miếng, lại cho Nguyễn Đào một miếng.

"Em có biết làm món này không?"

"Không ạ, nhưng mà em có thể học!"

Hàn Mạc lại ăn một miếng nữa, cho Nguyễn Đào thêm một miếng, nhớ tới tay nghề nấu ăn vô cùng tốt của cậu, còn có hình ảnh cậu cầm cái thìa mất hồn, hắn hỏi: "Em thích xuống bếp sao?"

Nguyễn Đào đắc ý: "Thích ạ."

"Tại sao? Tôi cũng đã từng thử nấu ăn rồi, mùi vị không có gì ngon lại còn vô cùng phiền phức, vẫn là ăn của người khác thì hợp với tôi hơn."

Hình ảnh ảo tưởng kim chủ cầm xiên tre ăn đồ chiên đã trở thành sự thật, bây giờ lại nhảy ra cảnh tượng kim chủ cầm dao nhíu mày, Nguyễn Đào phát hiện kim chủ của cậu thật sự rất đáng yêu, cậu nói: "Em học nghề đầu bếp tới hai năm, lúc đầu em cũng không thích, suốt ngày phải ngâm mình trong khói dầu, giao tiếp với củi gạo dầu mắm, nằm mơ còn thấy mình đang xào rau, bởi vì phải luyện tập nhiều mà cổ tay cũng sưng đỏ giống như bánh bao, khi đó vừa nghe thấy tiếng bật lửa em đã sợ hãi rồi."

Hàn Mạc đút cho cậu một miếng nữa, vô cùng nghiêm túc ngồi nghe cậu nói: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó em lại trở nên thích thú, càng làm thì hương vị càng ngon, có cảm giác thành tựu thì sẽ cảm nhận được sự yêu thích. Vốn dĩ một năm là đã có thể học xong, nhưng thầy lại giữ lại em thêm một năm, truyền hết kinh nghiệm cho em, em được học thêm không ít."

Hai cái hộp trống được đặt sang một bên, Hàn Mạc cầm cổ tay Nguyễn Đào xoa xoa, ốm như vậy, hắn nắm chặt rồi bóp bóp: "Sao lại quyết định đi học nghề này?"

Vẻ mặt kiêu ngạo lập tức cứng lại, Nguyễn Đào liếm tương trên khóe môi, qua loa lấy lệ: "Bởi vì kiếm được nhiều tiền, không phải người ta nói đầu bếp lương cao sao ạ."

"Vậy lương của em có cao không?"

"...Cũng tạm được ạ."

Buổi tối hơn mười giờ, trong công viên vô cùng yên ắng, có hai người xem nơi công cộng này trở thành sân nhà mình, không biết xấu hổ mà dây dưa.

Nguyễn Đào vô cùng xấu hổ, nhưng bị hôn đến thần hồn điên đảo cũng không rảnh lo nhiều như vậy.

Hàn Mạc dụ dỗ: "Khổ tận cam lai, tại sao lại đi hội sở? Có chuyện gì xảy ra?"

Lòng bàn tay ấm áp bao vây lấy cổ tay của cậu, giọng nói còn ôn nhu hơn cả ánh trăng.

Nguyễn Đào không đáp được, cậu cắn môi, hốc mắt đỏ bừng, đôi mắt chứa đầy nước mắt.

Hàn Mạc đợi chờ không hỏi, dịch tới mút hôn khóe môi cậu, nhẹ nhàng cười thở dài: "Có phải tôi rất phiền hay không, cứ hỏi mà không chịu để yên, còn chọc cho em giận đến khóc."

Hàn Mạc cố ý nói bậy càng khiến cho Nguyễn Đào mất đi sức chống cự, cậu không rảnh để quan tâm đây là do sự quan tâm của kim chủ hay chỉ là sự tò mò, cậu chỉ có cảm giác bây giờ mình không phải là món đồ chơi, mà là bảo bối được người yêu giấu ở đầu quả tim, đau lòng cho quá khứ đau khổ và ủy khuất của cậu.

Nguyễn Đào siết chặt cánh tay, ôm chặt lấy Hàn Mạc.

"Không phải." Cậu hút hút cái mũi nói: "Em thích ngài."