Đạo Ma Nhị Đế

Chương 45: Chiến tranh quân tử




Trăm trăm năm về trước...

Vào thời gian đó, trong võ lâm Trung Nguyên chưa có phái Vô Vi.

Nhưng tổ sư của Vô Vi phái đã thành danh trên giang hồ với cái hiệu Phong Thần Tam Kỳ.

Dĩ nhiên là Tam Kỳ, tất phải là ba nhân vật.

Họ cơ bản rất linh, rất cao, môn Hỏa Lực Thần Công của họ được xem như vô địch đương thời.

Hành động của Phong Thần Tam Kỳ rất quang minh chánh đại, họ chủ trương trừ gian diệt ác, nhằm những kẻ hung bạo, nghe danh Tam Kỳ đều kinh tâm tán đởm.

Cũng nhờ họ mà thanh bình đã trở lại trên giang hồ một thời gian.

Đồng đạo võ lâm rất khâm phục tác phong của họ, và mặc nhiên xem họ như người trong chánh phái, dù lúc đó họ không có phái riêng cũng như chẳng thuộc phái nào.

Người trong chánh phái ca ngợi hành vi của họ, trái lại bọn cường đạo lục lâm, hung đồ ác tặc thù hận ba vị sư huynh đệ họ, thề quyết chẳng đội trời chung.

Cái khổ của họ là chẳng rõ tại sao người trong chánh phái ca ngợi khâm phục hành vi của họ thế mà chẳng ai dành cho họ một hảo ý nào.

Bất cứ ai cùng thế, chẳng phải riêng về họ, đều khó chịu về sự mâu thuẫn của toàn thể võ lâm, về thái độ đối với họ.

Nhưng, là người tài cao, họ không khỏi tự phụ, với lại nhận xét mình không làm điều chi phi nhân bất nghĩa, họ bất chấp thái độ của đồng đạo đương thời, dần dần họ ỷ thị, tự tung tự tác, nhiệm ý thi vị, thống nhất thực lực, chủ trương hưng chánh phế tà, không nương tình, không lưu nghĩa.

Do đó ai ai cũng ngán sợ, cả những người chánh trực quang minh cũng ngán sợ, chẳng phải riêng gì bọn hung tàn, gian ác.

Bởi, con người nào phải là thánh, là thần, có ai tránh khỏi một vài lần lầm lỗi! Hoặc giả bị vu oan?

Phong Thần Tam Kỳ nghe ai lầm lỗi, là tìm đến hỏi tội ngay, không cứu xét nguyên nhân, không dung tha cho người sửa chửa, thẳng tay trừng trị.

Họ đúng là những con người hành động cực đoan thành ra bất cận nhân tình.

Và việc gì phải đến, đã đến với họ, là họ đã giết oan rất nhiều người.

Cho nên ai ai cũng tránh tiếp xúc với họ. Mà cũng chẳng ai dám trêu vào họ.

Đi mãi khắp sông hồ, không gặp một đối thủ, Phong Thần Tam Kỳ càng ngày càng tự phụ, cho rằng trần gian là đặc sản của họ, nhân một cơn bốc đồng họ nảy sinh cái ý muốn lập thành một môn phái để thu nạp môn đồ, thôn tính cả võ lâm, để dựng nên nghiệp bá.

Hắc bạch lưỡng đạo trong võ lâm đều căm phẫn, song chẳng một ai dám có phản ứng nào.

Trong lúc đó đột nhiên xuất hiện một dị nhân.

Dị nhân tìm Phong Trần Tam Kỳ để ấn chứng về võ công với cái dụng ý rất lành, là đánh bại cả ba, để mài dủa bớt tánh khí cao ngạo của họ, cho họ đừng khinh thường là dưới mắt không người.

Tâm địa cả ba rất tốt, chỉ vì họ chủ trương cực đoan mà thành ra giang hồ bất mãn, oán hận. Nếu họ tu chỉnh tính tình, thì họ sẽ là cột trụ của võ lâm, họ là những bậc kỳ tài chân chánh, người tay lãnh đạo xứng đáng của giới giang hồ.

Kết quả của cuộc ấn chứng võ công là Phong Trần Tam Kỳ hợp lực nhau vẫn bị vị dị nhân dùng một chưởng pháp ngụy dị đánh bại.

Cả ba không thức ngộ cái hảo ý của dị nhân, trái lại còn thù hận thêm sâu.

Họ bỏ qua luôn ý định lập môn phái, cùng phát thệ nếu không rửa được cái nhục bại này thì vĩnh viễn không tái nhập Trung Nguyên võ lâm.

Họ đưa các môn đồ xuất ngoại đến tận Cao Lương, Côn Sơn.

Họ an trí toàn thể môn đồ tại đó, chỉ dẫn theo một đệ tử đi biệt một thời gian rất lâu, lúc trở về Cao Lương Côn Sơn, họ mới lập thành phái Vô Vi, và người đệ tử đó là vị chưởng môn đời thứ nhất.

Phong Trần Tam Kỳ lập quy chế, ước thức các môn đồ xong, đi vân du khắp nơi tìm ra cõi địa phủ này.

Môn tuyệt học của họ được có cái tên là Cửu Nhân Thần Công.

Họ phân thành ba giai đoạn luyện công, đặt di thơ, chỉ bí quyết trong ba chiếc hộp đá.

Trước kia vì tự ái quá nặng, Phong Thần Tam Kỳ hầu như mù quáng, không thức ngộ trước sự cảnh cáo của vị dị nhân nên nuôi cái ý chí báo thù.

Nhưng từ ngày họ giam mình trong địa phủ, tu luyện võ công, nhờ ở một nơi thanh tịnh, lòng họ cũng tịnh theo, rồi từ cái tịnh họ trở nên sáng suốt, để cuối cùng họ đạt đến mức ngộ hoàn toàn.

Họ nhận thức cái ý tốt của vị dị nhân, nên bỏ qua cái việc báo thù.

Tuy nhiên, họ lưu lại chủ ý muốn sau này, các đệ tử họ phải tìm cho được truyền nhân của vị dị nhân, ấn chứng lại võ công thực nghiệm xem môn Cửu Nhân Thần Công của họ có kháng nổi chưởng pháp ba chiêu của vị dị nhân chăng?

Lời phát thệ báo thù đổi lại thành sở nguyện để ấn chứng võ công.

Và các đệ tử học xong môn Thần công đó rồi, có thể trở lại Trung Nguyên, vừa góp mặt trong võ lâm, vừa thực hiện sở nguyện đó.

Sự bí mật được giữ kín từ năm trăm năm qua, giờ đây họ khám phá ra rồi.

Và điều kiện tái nhập võ lâm Trung Nguyên cũng phải biến đổi luôn.

Điều kiện đó, các đệ tử phải tìm cách thi hành, để an ủi vong linh tiên nhân.

Bọn Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh, Triệu Sĩ Nguyên và Lý Linh là người ngoài phái, không tiện góp ý kiến vào cuộc bàn luận của Lữ Trường Lâm và Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ. Họ chỉ yên lặng ngồi nghe.

Triệu Sĩ Nguyên ngồi trầm tư, Lý Linh cũng ra chiều nghĩ suy.

Chỉ có Đơn Minh vốn bốc đồng từng cơn, nghe chuyện rồi sanh niềm cảm khái cao giọng tuyên bố:

- Các vị rời Trung Nguyên từ lâu, đối với sự việc trong võ lâm, các vị không am tường cho lắm. Bổn nhân dù bất tài, cũng xin tình nguyện giúp các vị một tay.

Âu Dương Ngọc Kỳ cảm tạ hảo ý của Đơn Minh.

Nàng nhìn sang phía Triệu Sĩ Nguyên và Lý Linh, xem cả hai có phản ứng chi chăng, song lúc đó họ miên man trong suy tư không thấy gì cả.

Âu Dương Ngọc Kỳ lộ vẻ thất vọng.

Không ai còn chuyện gì để nói, họ cùng im lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng biệt. Đại điện trở nên tịch mịch nặng nề.

Bỗng Lý Linh gọi Triệu Sĩ Nguyên:

- Tam ca! Chừng như Thiên Linh Tam Thức của Tam ca có liên quan đến vấn đề này.

Triệu Sĩ Nguyên cau mày:

- Có thể như vậy lắm, Linh muội! Ngu huynh hy vọng...

Chàng không muốn sự thực như vậy.

Âu Dương Ngọc Kỳ sinh nghi, vội nói:

- Linh muội nói gì? Thiên Linh Tam Thức là chi?

Lý Linh cười khổ:

- Tam ca do Huyết Ngọc Như Ý, luyện thành Thiên Linh Tam Thức. Nhưng Thiên Linh Tam Thức là môn kỳ công của tiền nhân Thiên Linh Tử lưu lại trong Huyết Ngọc Như Ý, Thiên Linh Tử là một nhân vật hữu danh vào thời gian trước chứ không phải là vô danh như vị dị nhân mà thơ thơ vừa nói đó. Cho nên tiểu muội tuy nghi ngờ có sự liên quan giữa Thiên Linh Tam Thức và việc của quý phái, song lại nghĩ chỗ bất tương đồng, mà thành ra tiểu muội chưa có dám quả quyết lắm. Môn công của vị dị nhân đó gồm ba chiêu mà Thiên Linh Tam Thức cũng gồm ba chiêu, cả hai môn đều là bí truyền...

Đơn Minh cao giọng:

- Biết đâu Thiên Linh Tử là truyền nhân của vị dị nhân đó, có thể như vậy lắm chứ.

Nhưng lão thấy mình nói hớ, vội nín lặng.

Bởi nếu sự thật như lời lão nói thì đúng là Triệu Sĩ Nguyên sẽ bị phiền phức vô cùng.

Lão bực cho mình mau miệng quá, song đã lở rồi, làm sao lấy lại lời nói?

Lão thở dài.

Triệu Sĩ Nguyên cau mày hỏi Vô Vi Tiên Tử:

- Lịnh tổ sư có nói rõ ba chiêu của vị dị nhân đó như thế nào chăng?

Âu Dương Ngọc Kỳ gật đầu, rồi lượt thuật cho chàng nghe, đoạn nàng hỏi:

- Triệu thiếu lệnh chủ thường tiếp xúc với nhiều người trong võ lâm Trung Nguyên, chẳng rõ có thấy ai xử dụng ba chiêu đó chăng?

Triệu Sĩ Nguyên ừ khẽ một tiếng, cau đồi mày, khẩn thiết hơn trước.

Âu Dương Ngọc Kỳ dịu giọng hỏi:

- Chừng như Triệu thiếu lệnh chủ có điều khó khăn, thành không thể nói rõ cho bổn tòa biết?

Bỗng Triệu Sĩ Nguyên lộ vẻ cương quyết, cao giọng thốt:

- Chẳng dám dấu Tiên Tử, tại hạ chính là truyền nhân của vị dị nhân đó.

Phải, Thiên Linh Tử là đồ đệ của vị dị nhân, tự nhiên chàng phải là truyền nhân của vị dị nhân đó, qua Thiên Linh Tử, của đời này.

Tất cả các đệ tử phái Vô Vi đều kinh ngạc, ai ai cũng bối rối ra mặt.

Âu Dương Ngọc Kỳ trầm ngâm một lúc, đoạn thở dài, lẩm nhẩm:

- Tại sao lại không phải là người khác? Tại sao?

Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:

- Tại hạ đã thừa nhận mình là truyền nhân của vị dị nhân vô danh đó, thì cái lẽ tất nhiên là phải đảm đương những gì còn lại dành cho lão nhân gia. Tiên Tử cứ làm tròn trách vụ do tổ sư giao phó! Có chi đâu mà phải thắc mắc?

Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ điểm một nụ cười:

- Như thế này thì bổn tòa khó tránh đắc tội với Triệu thiếu lệnh chủ rồi đó. Nhưng, chỉ một lần thôi, Thiếu lệnh chủ.

Đơn Minh cất tiếng cười vang:

- Bằng hữu chí thân, ấn chứng võ công, vốn là việc hẳn có trên giang hồ, hà tất các vị quá khẩn trương như thế? Bất quá các vị nên nhớ câu "điểm đáo vi chĩ" là được rồi.

Âu Dương Ngọc Kỳ cười thảm:

- Hy vọng được như lời Đơn đại hiệp vừa nói.

Nàng đứng lên, hướng về Triệu Sĩ Nguyên tiếp luôn:

- Bổn tòa xin đi trước qua căn nhà luyện công, chờ Triệu thiếu lệnh chủ tại đó!

Nàng vẫy tay.

Toàn thể đệ tử phái Vô Vi bước theo nàng, rời đại điện.

Còn lại Triệu Sĩ Nguyên, Lý Linh và Đơn Minh. Lý Linh thở dài, không nói gì.

Đơn Minh hừ một tiếng:

- Sĩ Nguyên có thấy thần sắc của Vô Vi Tiên Tử chăng? Nàng nhất quyết một thắng một bại với hiền điệt đó.

Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:

- Cũng chẳng thể trách nàng. Năm trăm năm rồi, Vô Vi phái âm thầm chịu khổ, không phương xuất đầu lộ diện. Bây giờ có dịp, họ phải làm mọi cách, để tái nhập võ lâm. Dù nàng có cảm tình với ta đến đâu, cũng không thể bỏ qua di huấn tổ sư, cũng không thể tỏ ra không xứng đáng với môn đồ.

Lý Linh cau mày:

- Ngọc Kỳ tỷ tỷ đối với Tam ca cái tình thâm thấy rõ, nào phải hành động đúng theo di huấn tiền nhân, hẳn tỷ tỷ phải khổ tâm không tưởng nổi.

Sĩ Nguyên vội thốt:

- Linh muội lấy cớ gì mà dám nói thế? Ngu huynh mong Linh muội đừng đoán việc một cách mơ hồ như vậy.

Chính chàng cũng nhận xét như Lý Linh, song những việc như vậy dù nhận xét đúng sự thật, cũng chẳng ai nói ra.

Lý Linh nói lên rồi tự nhiên chàng không thừa nhận, bởi chàng có biết dụng ý của nàng như thế nào?

Lý Linh mỉm cười:

- Đừng khẩn trương, Tam ca! Tôi không ghen đâu!

Đoạn nàng thuật lại những gì Âu Dương Ngọc Kỳ đã thố lộ với nàng, rồi tiếp:

- Ngọc Kỳ tỷ tỷ có cái tâm tự diệt do đó không dấu diếm tiểu muội một điều gì. Giờ đây, nếu bắt buộc phải ấn chứng võ công với Tam ca, hẳn tỷ tỷ có thể làm một việc phi thường đó!

Triệu Sĩ Nguyên cau mày, lộ vẻ khổ sở ra mặt.

Đơn Minh trầm giọng:

- Lão phu nhận thấy oai lực của Sĩ Nguyên, Thiên Linh Chuởng là một oai lực kinh thiên động địa. Dù nàng có cái tâm bất lương, thiết tưởng cũng không làm gì nổi Sĩ Nguyên.

Lý Linh lắc đầu:

- Ngọc Kỳ tỷ tỷ không có ý đó đâu, bá bá! Tiểu điệt nữ chỉ sợ, nếu bắt buộc phải lựa chọn giữa phái Vô Vi và Tam ca, tỷtỷ có thể hy sinh bản thân lắm.

Nàng thở dài tiếp luôn:

- Giá như Tam ca không quá lưu thiết vì hư danh, thì nếu cần, cũng nên nhượng bộ tỷ tỷ một chút.

Triệu Sĩ Nguyên thở dài:

- Luyện Thiên Linh tam Thức, ngu huynh trước kia chỉ đạt được bảy thành. Lúc vào đây, ngu huynh lại đạt thêm được một thành nữa. Tuy nhiên, mức thành tựu chưa đúng hỏa hầu thì sự thu và phát không tùy tâm. Như vậy làm sao tùy thời tùy lúc mà nhượng nàng được?

Bây giờ Đơn Minh đã biết thái độ của Lý Linh đối với Vô Vi Tiên Tử rồi, nên cũng lo ngại cho Tiên Tử nhiều.

Suy nghĩ một chút, lão vụt thốt:

- Người ta nhượng mình một bước, mình phải nhượng lại một trượng mới đúng lễ, Sĩ Nguyên, hiền điệt nên nhận bại đi, như vậy là an toàn nhất.

Lý Linh lắc đầu:

- Không được đâu, bá bá!

Đơn Minh trừng con mắt độc nhất:

- Tại sao không được? Chẳng lẽ Sĩ Nguyên nhất định phải làm mất Vô Vi Tiên Tử?

Thể diện chưởng môn mất thì môn phái cũng nhục luôn.

Triệu Sĩ Nguyên cau mày:

- Sự tình không như Đơn bá bá nghĩ đâu! Cho nên tiểu điệt nghĩ, nếu bắt buộc, chúng ta cũng phải đành hy sinh mối giao hảo với phái Vô Vi.

Đơn Minh trố mắt:

- Lão phu không hiểu nổi!

Lý Linh thốt:

- Lời nói của Tam ca bao quát cái oán khí ôm ấp từ năm trăm năm rồi của phái Vô Vi.

Phàm dẫn đạo sai lầm, thì cái họa di truyền càng ngày càng lớn. So với Vô Tình lệnh chủ, cái hận đó lớn hơn nhiều.

Đơn Minh nửa hiểu nửa không, chẳng biết nói gì hơn, chỉ thở dài.

Triệu Sĩ Nguyên đứng lên, cương quyết:

- Chúng ta sang qua đó ngay!

Chàng bước đi liền.

Lý Linh và Đơn Minh theo sau.

Gian nhà dùng luyện võ, so với đại điện, rộng hơn nhiều, không có một vật trang trí nào cả.

Những đệ tử Vô Vi từng luyện Cửu Nhân Thần Công cùng ngồi ngay trên nền, nơi một góc nhà, mặt hướng về phía Nam.

Thấy bọn Triệu Sĩ Nguyên bước vào Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ đứng lên, tiếp đón chàng.

Đối trận, một bên chín người, bên kia chỉ một người, còn những người không tham gia, Khưu Vĩnh Huy đưa đến một đài cao bằng đá, ngồi đó chứng kiến.

Vô Vi Tiên Tử mỉm cười, thốt:

- Trước khi thực sự ấn chứng, chúng ta nên thi triển thần công của mình, cho mọi người thấy oai lực.

Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:

- Phàm quân tử chiến đấu với nhau, tất trước hết phải làm thế. Tại hạ xin dốc toàn lực biểu diễn sở năng của mình.

Chàng nhắm mắt, hớp một hơi dài không khí, vận dụng Thiên Linh Ngọc Cương Khí, rồi thở tiếp hơi thứ hai, hơi thứ ba.

Xong rồi, chàng từ từ đưa hai tay tới trước, thẳng về vách đá, cách độ trượng.

Đoạn vừa đẩy nhẹ tay vừa nhả khí, đồng thời hét:

- Vào!

Từ lòng hai bàn tay của chàng, bay ra hai đạo hào quang màu đỏ sẩm, viên trụ.

Hai đạo hồng quang vừa tóe lên, bắn tới vách đá, tắt liền.

Hai đạo hồng quang vút đi, không gây một tiếng động.

Mọi người nhìn lên vách, thấy hai dấu tay, lún sâu vào đá, mỗi dấu đó một thước ba bốn tấc.

Chung quanh dấu tay không có một mảnh đá nhỏ sứt mẻ, bên dưới chân vách đá cũng chẳng có một hạt bụi đá nào.

Như vậy là Thiên Linh Chưởng có oai lực ép đá lún vào, như ép gỗ.

Đơn Minh có thấy qua một lần Triệu Sĩ Nguyên thực nghiệm thần công, lần đó chàng phát huy hai đạo bạch khí cũng chạm thủng đá sâu bảy thước, nhưng chỗ sâu đó đá vỡ ra đổ thành đống bên dưới dấu chưởng.

Tung chưởng đánh vở đá, gây hố sâu là việc thường.

Ép đá mà lún vào, không để cho rơi một hạt bụi, quả là diều hi hữu.

Đơn Minh và Lý Linh trố mắt sửng sờ.

Bọn đệ tử Vô Vi phái biến sắc.

Đánh ra hai chưởng đó, Triệu Sĩ Nguyên dốc toàn công phu, cốt để cho đối phương nhận thức cái oai lực của chưởng kình mà đề phòng.

Âu Dương Ngọc Kỳ biết rõ hảo ý của chàng, nên liếc mắt sang chàng, thầm tạ ơn, đoạn mỉm cười thốt:

- Bây giờ đến lượt bổn tòa.

Nàng vẫy tay ra hiệu.

Tám vị trưởng lão lập tức theo các vị trí, ngồi xếp bằng tròn, thành hình móng ngựa, người này cách người kia độ hai thước, hai tay chấp lại, đôi mắt mở tròn, ngưng thần nhìn Vô Vi Tiên Tử.

Vị trí của Vô Vi Tiên Tử, tại chỗ hở của hình móng ngựa, đưa lưng về các vị trưởng lão.

Họ không nối tay nhau, mà lại ngồi cách nhau, chỉ có mỗi một mình Vô Vi Tiên Tử đứng.

Họ áp dụng phương pháp Hư Không Độ Lực, với pháp đó họ dồn công lực của tất cả tám người vào huyệt Bối Tâm của Vô Vi Tiên Tử.

Triệu Sĩ Nguyên hết sức thán phục.

Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ bước tới ba bước ra khỏi cửa miệng móng ngựa, đưa hai tay ra, cử động của nàng không nhanh lắm.

Khi hai tay thẳng rồi, nàng cũng hét lên một tiếng:

- Ra!

Từ lòng bàn tay hai đạo thanh khí bay ra, lao vút đến hai dấu tay của Triệu Sĩ Nguyên, nơi vách đá.

Đoạn nàng lùi vào trong hình móng ngựa, trên gương mặt nàng mồ hôi đổ ra to hạt bằng hạt đậu.

Chưởng lực của nàng cũng không gây một tiếng động nào.

Mọi người nhìn lên, nhận ra chỗ đá khuyết sâu, bây giờ lồi ra, bất quá chỉ còn sâu độ hai ba tấc.

Thì ra Triệu Sĩ Nguyên ấn vào, nàng thì hút ra. Tuy nhiên, nàng chưa hút nổi chỗ khuyét cho bằng mặt như củ.

Triệu Sĩ Nguyên buột miệng kêu lên:

- Thần công của quý phái có một hiệu lực Đảo Dương Vi Âm.

Thần công đó, chuyện hấp dẫn công lực của đối phương, bồi bổ tăng cường cho công của người xuất phát, lúc luyện Thiên Linh Chưởng theo chân ngôn của Thiên Linh Tử trong Huyết Ngọc Như Ý, chàng đã biết cái công lực Đảo Dương Vi Âm rồi.

Và cái công lực đó là đối thủ duy nhất của Thiên Linh Chưởng.

Chàng không ngờ môn tuyệt học đó ngày nay phái Vô Vi lại luyện được.

Vô Vi Tiên Tử mỉm cười thốt:

- Triệu thiếu lệnh chủ cũng am tường môn thần công Đảo Dương Vi Âm! Thế thì càng hay.

Nàng lo sợ cho Triệu Sĩ Nguyên, bây giờ thì biết rõ là Triệu Sĩ Nguyên cũng hiểu, nên nàng thở phào nhẹ nhõm.

Hào khí bốc lên, Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:

- Tại hạ xin hầu tiếp Tiên Tử mấy chiêu!

Chàng nhún chân nhảy ra giữa cục trường đối lập với Vô Vi Tiên Tử trong khoảng cách độ một trượng.