Người trong tay Tào Duy Ngã là một nữ nhân. Nữ nhân là Tào Tú Nga, con gái lão.
Triệu Sĩ Nguyên rung người kêu lên:
- Con gái lão tặc Vô Tình Tiên Tử Tào Tú Nga!
Chàng cảm thấy con tim đau như ngàn mũi nhọn đâm vào, chớp mình toan lướt tới.
Liễu Tánh thiền sư chụp tay chàng giữ lại, trầm giọng thốt:
- Thiếu lệnh chủ không nên lỗ mãn! Đừng quá tin tưởng nơi lão, trong bước đường cùng, lão có thể tàn độc hơn bao giờ hết.
Liễu Tánh nào biết sự tương quan giữa Tào Tú Nga và Triệu Sĩ Nguyên như thế nào, cũng như lão không hiểu Tào Duy Ngã có một người con gái, nhưng thấy Triệu Sĩ Nguyên khích động mãnh liệt lão sợ chàng sơ suất mà chuốc lấy tai hại.
Đã bị độc xà cắn một lần lão tự nguyện đề phòng mãi mãi, không để cho độc xà đắc ý lần thứ hai.
Triệu Sĩ Nguyên thở dài, dừng chân ngay.
Trong khi đó, Tào Duy Ngã từ từ bước tới, chậm chạp mệt nhọc vô cùng. Khi đến gần, Triệu Sĩ Nguyên, Liễu Tánh thiền sư, và Văn Công Đạo cùng ngầm vận công giới bị.
Nhưng Tào Duy Ngã không biểu lộ một vẻ lạ nào, cứ từ từ bước tới.
Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ:
"Đôi mắt của lão tán loạn rồi, võ công của lão tán thất, không lẽ chính lão... " Tào Duy Ngã vươn tay đưa Tào Tú Nga tới, lạnh lùng thốt:
- Cho ngươi đó! Nó muốn chết ngay trong lòng ngươi!
Triệu Sĩ Nguyên toan bước tới, tiếp nhận Tào Tú Nga, Liễu Tánh thiền sư lại kéo chàng lùi lại, bỏo:
- Thiếu lệnh chủ hãy bình tĩnh!
Văn Công Đạo bước lên thốt:
- Sư huynh trao Tú Nga cho tiểu đệ!
Tào Duy Ngã lắc đầu:
- Các ngươi không nên sợ gì ta! Bảo Triệu Sĩ Nguyên bước tới nhận nó.
Tào Tú Nga hơi nhích động thân hình, cất giọng quá yếu gọi:
- Tam ca!
Triệu Sĩ Nguyên rung người vùng khỏi tay Liễu Tánh vừa bước tới vừa gọi:
- Nga muội!
Chàng tiếp Tào Tú Nga sang tay chàng.
Kỳ quái! Tào Duy Ngã không hề thừa cơ hội đó ám toán chàng.
Chẳng những thế đôi chân lão run run, gối nhũn lại, lão ngã xuống, miệng mửa búng máu tươi.
Văn công Đạo kinh hãi gọi gấp:
- Sư huynh!
Lão bước tới, cúi mình xuống, điểm mạnh vào ba huyệt đạo trên mình Tào Duy Ngã, lại chụp cổ tay nghe mạch.
Triệu Sĩ Nguyên bế Tào Tú Nga ra ngoài xa mấy thước, đặt nàng nằm xuống, nắm cổ tay nàng nghe mạch.
Đoạn chàng vận công chuyển chân khí theo mấy ngón tay sang qua nàng. Ngũ tạng lục phủ của nàng hầu như nát cả rồi, đáng lẽ thì nàng phải chết từ lâu, song nhờ một siêu lực, nàng còn cầm hơi đến bây giờ, Triệu Sĩ Nguyên biết là không còn hy vọng gì cứu chữa cho nàng sống lại. Bất quá chàng cố gắng làm cho nàng hồi tỉnh một vài phút thôi.
Một lúc sau Tào Tú Nga cựa mình.
Triệu Sĩ Nguyên hấp tấp nói:
- Nga muội! Tam ca đây, Nga muội! Nga muội có nhận ra Tam ca chăng?
Tào Tú Nga mở mắt nhưng đôi mi nhích động, nàng không làm sao nhướng lên nổi.
Nàng phều phào thốt đứt đoạn:
- Tam ca!... Tôi... đã... phế hủy... võ công của gia gia tôi rồi! Tam ca tha thứ cho người nhé!
Nàng tắt thở.
Triệu Sĩ Nguyên hét lên:
- Nga muội!...
Chàng ôm nàng vào lòng ghì mạnh!
Vào trận Vạn Sanh rồi, Tào Duy Ngã tính kế thoát thân.
Nếu lão thoát thân được, trước hết lão hủy diệt Câu lâu thiên phủ, tận sát quần hùng, sau đó sẽ hoạch định phương kế đối phó với Triệu Sĩ Nguyên.
Ngờ đâu lão đi đến Âm Dương giới bỗng mê man, chẳng còn phân biệt phương hướng được nữa. Lão lại quay mình định theo con đường cũ, tìm lối khác, song phía sau cũng như phía tả cũng như phía hữu, nơi nào cũng giống nơi nào, bóng tối lại dày đặc, ngửa bàn tay không thấy, đi loanh quanh như thế mãi, chẳng biết được bao lâu. Đang cơn bực tức bỗng lão nghe có tiếng y phục phất gió từ xa xa vọng đến, tiếng y phục càng lúc càng nghe gần. Lão đinh ninh là Triệu Sĩ Nguyên theo lão, bất giác sôi gan lên, vận đủ mười hai thành lực, quyết đánh một chưởng hạ chàng. Đánh bất ngờ như vậy hẳn là lão thành công, dù Triệu Sĩ Nguyên có da đồng xương sắt cũng không chịu nổi. Bóng người đó đã đến quá gần, Tào Duy Ngã đưa cao tay lên chuẩn bị ra tay.
Bóng đó đã đến vừa tầm rồi, lão hét lên một tiếng, vung cả hai tay đánh ra.
Vừa lúc đó có tiếng gọi gấp:
- Gia gia!
Thì ra lão ở trong Âm Dương giới không thấy rõ bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại thấy rõ bên trong trận.
Nghe tiếng gọi, Tào Duy Ngã giật bắn mình. Lão muốn thu tay về, song làm sao lão thu tay kịp?
Bất quá lão giảm bớt công lực, chỉ còn phóng ra độ sáu thành. Nhưng sáu thành công lực của lão cũng đủ gây thảm hại cho người đó, bởi lão đã nhận ra con người qua âm thanh.
Người đó chính là Tào Tú Nga, con gái lão!
Tào Tú Nga vừa vào Âm Dương giới, bỗng rú lên một tiếng, ngã nhào cách lão mấy bước. Tâm mạch của nàng đứt đoạn, hơi thở nhẹ như tơ nhện.
Tào Duy Ngã rú lên:
- Cao thiên!...
Lão vọt mình tới điểm nhanh vào mấy huyệt đạo nơi mình nàng rồi làm mọi cách theo phương pháp cứu cấp. Lâu lắm nàng mới tỉnh lại.
Tình phụ tử bừng dậy, bây giờ lão mới biết thương xót đến con. Cái chết của Tào Tuấn Kỳ đã thức tỉnh lão nhiều.
Lão thở dài hỏi:
- Con theo cha làm gì?
Tào Tú Nga run giọng suy nhược đáp:
- Con... không yên tâm... Gia gia về... Tam cạ..
Nghe nhắc đến Triệu Sĩ Nguyên, Tào Duy Ngã sôi giận, toan quở mắng nàng, song thấy con trong tình trạng đó, lão nghe lòng mềm lại, chỉ thở ra mấy tiếng rồi nhẹ giọng buông gọn:
- Cha thất bại rồi con ạ!
Tú Nga nhướng mắt:
- Chàng không dung thứ cho cha?
Tào Duy Ngã cười khổ:
- Giả như cha bắt đặng hắn, cha cũng không dung thứ hắn!
Tào Tú Nga nín lặng.
Tào Duy Ngã xoa má nàng:
- Cha đã lỗi với các con quá nhiều! Cha bỏ quên các con qua bao nhiêu năm tháng!
Tào Tú Nga rất cảm động vô cùng. Trầm ngâm một lúc lâu nàng đưa tay vào mình lấy ra một vật, nắm kín trong lòng bàn tay.
Tào Duy Ngã mỉm cười:
- Con định cho cha món chi đó?
Tào Tú Nga cũng mỉm cười.
Nàng dùng cả hai tay mơn trớn lão.
Tào Duy Ngã không hề nghi ngờ gì cả, cứ để cho nàng vuốt ve lão. Trong lúc này lão mới cảm thấy thiên luân lễ trọng. Lão hối hận bao nhiêu năm tháng trôi qua, lão chạy theo ảo ảnh, không hề nghĩ đến việc tận hưởng hạnh phúc gia đình. Lão mơ màng hồi tưởng lại những ngày trôi qua.
Bỗng lão rú lên một tiếng, nghe nhói ở huyệt Khí Hải. Tào Tú Nga thủ sẵn một mũi châm dài độ hai tấc trong lòng bàn tay, thừa lúc lão mơ màng, đâm mạnh mũi châm vào đó.
Tào Duy Ngã nằm mộng cũng không tưởng là con gái lão hại lão như vậy. Bất giác lão sôi giận đưa tay định chụp nàng quăng đi. Nhưng lão không còn làm việc đó nổi. Vĩnh viễn lão không còn hùng hổ với bất kỳ ai nữa, công phu tu vấn hơn mấy mươi năm dài cầm như bọt tan đầu sóng.
Võ công của lão tán thất hoàn toàn. Lão rít lên:
- Súc sanh! Ngươi tàn độc thật.
Tào Tú Nga khóc:
- Gia gia đừng hận con! Con phải làm thế để cứu mạng gia gia. Gia gia sẽ sống yên lành trong chuỗi ngày thừa!...
Nàng kiệt sức lịm luôn.
Thần sắc của Tào Duy Ngã thay đổi mãi, lúc giận lúc buồn, lúc đau khổ... Lão ngồi tại chỗ lâu lắm, có tiếng động to lớn vang lên, lão giật mình.
Tào Tú Nga cũng bừng tỉnh. Nàng thốt yếu ớt:
- Con muốn gặp Tam ca!
Tuy sanh trong gia đình đại gian đại ác, nàng vốn tính hiền thục, không hề phụ họa theo cha làm những điều bất nghĩa như anh nàng là Tào Tuấn Kỳ. Song nàng làm sao thoát ra ngoài thành kiến của giang hồ dành cho cha nàng, thành kiến đó hiển nhiên có bao gồm luôn nàng. Nàng yêu Triệu Sĩ Nguyên, Triệu Sĩ Nguyên xa lánh nàng chung quy cũng tại hành vi vô đạo của cha nàng. Nàng biết vậy nên cố tình gây tin tưởng nơi Triệu Sĩ Nguyên, mong chàng thông cảm cho nàng.
Nàng phấn khởi tinh thần, nổ lực tham gia kế hoạch của Tào Duy Ngã. Biết được kế hoạch đó rồi, nàng lại ra đi tìm Triệu Sĩ Nguyên, song nàng còn biết chàng ở phương tròi nào mà tìm? Nàng liền theo dấu Tào Duy Ngã, cố xem sự thể đã diễn tiến như thế nào. Ngờ đâu đến đây nàng lại thọ thương do chính cha nàng hạ thủ! Trong cảnh chờ chết, tâm linh bừng dậy, nàng thấy cha nàng không thể chống cự nổi Triệu Sĩ Nguyên, nếu muốn cho Triệu Sĩ Nguyên đừng sát hại Tào Duy Ngã, thì chỉ còn có cách là ngăn chận Tào Duy Ngã tiếp tục gây tội ác. Làm sao bây giờ?
Nàng nghĩ đến việc phế hủy võ công của lão. Nghĩ là làm, nàng lấy một mũi ám khí nơi mình, thừa cơ đâm vào huyệt khí hải của lão.
Tào Duy Ngã trao Tào Tú Nga cho Triệu Sĩ Nguyên rồi liền ngã xuống, cắn lưỡi tự tử.
Sau đó Triệu Sĩ Nguyên cố tìm mọi cách giúp bọn Thất Diệu và Bát Mạn khôi phục võ công, song chàng chỉ thành công nửa phần.
Quần ma một phần vì Tào Duy Ngã chết, phần khác vì cảm đức độ của Triệu Sĩ Nguyên nên đồng tâm quy phục, chỉ còn bọn thuộc hạ Vô Tình cung đang bao vây Câu lậu sơn và các tổ chức nhỏ trong bốn trấn Đông Tây Nam Bắc chưa hay biết sự tình, nên vẫn giữ thế đối lập như trước. Cửu Cung và Thập Tam Thái Bảo chấp chưởng Vô Tình lệnh, lãnh phần thu thập bọn nào còn chống đối. Triệu Sĩ Nguyên, Triện Sĩ Mẫn và Tứ Khuyết âm thầm tiếp trợ bọn Cửu Cung và Thập Tam Thái Bảo. Bọn Thất Diệu và Bát Man cũng cầm Vô Tình lệnh trở về Vô Tình cung, tìm cách quản thúc quần ma, không để cho chúng tứ tán khắp sông hồ, gây tai hại cho thiên hạ. Văn Công Đạo và Liễu Tánh thiền sư tình nguyện theo Thất Diệu, Bát Man tùy cơ tiếp trợ. Ngoài ra Bát Man cùng phân tán một phần đi khắp các nơi, gom bọn dư đãng về Vô Tình cung để chặn một mẻ lưới, bắt trọn số một lần. Cái Bang sẽ tiếp trợ công tác này.