Lý Ẩn đưa Đào Hoa về phòng nghỉ rồi thì cũng đi ngủ. Chàng ngủ không sâu, nghe tiếng động bên ngoài thì tỉnh dậy. Lý Ẩn khoác thêm áo ngoài, giắt roi ngang lưng, nghe người dưới báo lại hậu viện đã cháy rồi. Lý Ẩn nghe thế bèn sai người đến báo tin cho Ngọc Lâu phu nhân, gọi người đến bảo vệ vợ chồng Xích Thủy, còn mình thì chạy đến chỗ Đào Hoa.
Lý Ẩn đang vội, nhanh nhẹn nhảy lên mái hiên chạy bạt mạng. Chàng vừa chạy vừa nghĩ, người ở Linh Châu ngày mai sẽ đến, hôm nay đã có kẻ chạy tới phóng hỏa, quả là khéo thật. Có lẽ tên trường sử Linh Châu kia đã cấu kết với Diệp Cầm rồi……Còn đang cân nhắc, Lý Ẩn đã nghe một trận gió truyền tới sau lưng, chàng còn chưa kịp quay đầu nhìn, một ánh sáng trắng đã lóe lên, Lý Ẩn nhìn một chút, phát hiện sau lưng mình là bốn, năm kẻ mặc y phục dạ hành màu đen đuổi đến. Chàng kéo roi đang giắt bên thắt lưng ra ngay lập tức, chàng vung roi cuốn lấy cổ chân kẻ vừa chém một đao xuống trước mặt mình rồi dùng sức, quật ngã y vào đám người đứng sau.
Lý Ẩn còn đang gấp đến chỗ Đào Hoa, không muốn dây dưa với bọn họ, vừa giữ chân đám này được một chút đã tranh thủ dùng khinh công phóng đi như bay, cùng lúc ấy, chàng huýt một hơi dài, ra hiệu cho người của trạm gác gần đấy đến chi viện. Chỉ một thoáng sau, tiếng tù và hưởng ứng quen thuộc vang lên, cuối cùng Lý Ẩn cũng đặt chân được vào chỗ nghỉ của Đào Hoa, vừa đến, chàng đã nghe thấy tiếng thét chói tai của nữ tử. Lý Ẩn nhận ra tiếng của Đào Hoa thì càng nóng vội hơn, nhấc chân định đi tìm xung quanh. Lát sau, Lý Ẩn thấy bóng một nam tử vụt qua, người nam tử này còn mang theo một nữ tử, Lý Ẩn quýnh cả lên, vung roi vùn vụt, tóm lấy cổ chân tên này. Nhưng có vẻ kẻ này đã cảnh giác, xoay mũi chân về hướng khác, Lý Ẩn thấy mình hụt một vố, bắt đầu mạnh mẽ tấn công tới. Người nọ bị chàng cản đường, dừng chân, xoay người cười nói với Lý Ẩn: “Lý đô đốc tàn nhẫn thật, không sợ làm bị thương tình nhân nhỏ của ngươi à?” Người này vừa nói chuyện vừa kéo Đào Hoa ra đứng chắn trước người mình.
Lý Ẩn thấy thế, hạ roi dài, tối ấy trăng sáng trời trong, chiếu soi rất rõ dung mạo của tên nam tử này, Lý Ẩn thấy y đầu đội kim quan, thân cũng mặc một bộ áo đỏ sẫm thì tức giận lắm. Tên này thấy vẻ mặt Lý Ẩn khang khác, lại cười bảo: “Trùng hợp thật, ta mặc quần áo khá là giống đô đốc, trên suốt đường đi mấy kẻ này nhận nhầm ta thành đô đốc, đến cả tình nhân nhỏ của ngươi cũng nhận nhầm đấy,” Y nói, nhéo cằm Đào Hoa hỏi nàng: “Ngươi nói xem có phải không?”
Lý Ẩn thấy y động tay động chân với Đào Hoa thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng chàng ngại có Đào Hoa ở đây nên không dám làm bừa. Lý Ẩn nhịn, cẩn thận nhìn tên nam tử kia, y có vẻ ngoài anh tuấn hào hoa, tuổi xấp xỉ hai mươi tám, hai mươi chính, khá giống Ngọc Lâu phu nhân.
Lý Ẩn trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói: “Diệp Cầm?”
Y đáp: “Ta đây.”
Lý Ẩn chỉ roi vào y, “Thả nàng ấy ra thì ta sẽ không truy cứu nữa, đảm bảo tính mạng cho ngươi ở Linh Châu.”
Diệp Cầm nghe xong thì cười ha hả, “Truy cứu? Ta còn chưa truy cứu chuyện ngươi trộm nữ nhân của ta kia kìa, giờ ta trộm lại nữ nhân của người, vậy là công bằng.”
Lý Ẩn nghe y nói càn, biết tên này chỉ đang muốn kéo dài thời gian chờ người của mình đến chi viện, càng tiện cho y mang Đào Hoa đi. Lý Ẩn tự hỏi, còn không biết là người của chàng đến trước hay người bên y đến trước nữa, thôi, dẫu sao cũng nhất định không được để y đem Đào Hoa đi.
Hai người còn đang giằng co, Lý Ẩn đã nghe tiếng người truyền đến từ sau lưng. Chàng nhìn khuôn mặt hả hê của Diệp Cầm thì đã chắc mẩm đấy là người bên phe y. Võ công Lý Ẩn tuy có tốt nhưng hai tay địch sao nổi bốn tay, nếu đợi người của Diệp Cẩm chạy đến đây cầm chân chàng thật rồi thì sợ rằng khó có thể đuổi kịp y. Nghĩ thế, Lý Ẩn nhanh nhẹn quất roi về phía Diệp Cầm, Diệp Cầm thấy động tác của y bèn để Đào Hoa đứng chắn. Nhưng roi kia của Lý Ẩn cứ như rắn vậy, chàng xoay cổ tay, roi vốn đang bừng bừng khí thế bỗng chuyển hướng, quất lên cánh tay Diệp Cầm, ngay lập tức, cánh tay y bị quất đến mức máu chảy đầm đìa. Lý Ẩn ra tay rất nặng, chàng nghĩ Diệp Cầm bị đau, sẽ buông tay nhưng ai ngờ y rõ là đang đau đớn vô cùng nhưng lại cắn răng chịu đựng không buông tay.
Diệp Cầm cố sức ổn định cơ thể, cả giận nói: “Roi hay đấy.” Y dứt lời,dùng một tay tóm cổ Đào Hoa, tay kia rút đao dài bên hông ra, thủ thế như muốn làm mặt Đào Hoa bị thương.
Lý Ẩn thấy thế, hoảng hốt trong lòng, thất thanh kêu: “Đừng làm nàng bị thương!”
Nhưng Diệp Cầm sao lại nghe lời Lý Ẩn, y không ngừng tay, chợt nghe một giọng nói vang lên: “Đừng chạm vào nàng ấy!” Diệp Cầm nghe giọng nói này thì hơi khựng tay lại một chút, lưỡi đao xẹt ngang qua da thịt Đào Hoa, để lại một vết máu nhợt nhạt trên khuôn mặt nàng.
Đào Hoa chỉ thấy tàn ảnh lướt qua trước sau, sau đó cảm thấy mặt mình hơi đau, tiếp đó nữa là cảm thấy ươn ướt. Ban nãy đao kề trước mặt đã khiến nàng sợ rồi, nghĩ đến mình rất có khả năng bị hủy dung, trái tim bắt đầu hoảng loạn đập thình thịch thình thịch không ngừng, may mà cuối cùng cũng chỉ thấy hơi đau đau nên đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Lý Ẩn thấy mặt nàng bị thương, thấy vẻ sợ đến trắng bệch cả mặt của nàng thì lại đau lòng.
Lý Ẩn hồi thần, nhìn người vừa gọi Diệp Cầm là Ngọc Lâu phu nhân. Mà người của Lý Ẩn cũng đến sau người của Diệp Cầm một lúc, hai đám người kìm kẹp, giằng co lẫn nhau, bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm.
Người phá vỡ cục diện bế tắc này là Ngọc Lâu phu nhân, “Diệp lang, ngươi thả nàng ấy ra đi, ta đảm bảo Lý đô đốc sẽ bảo toàn tính mạng cho ngươi.”
Diệp Cầm khịt mũi, “Nàng đi theo y được bao lâu? Một lòng vậy à?”
Ngọc Lâu phu nhân đáp: “Tâm ta hướng về ai, lẽ nào ngươi không biết? Chẳng qua ta chỉ không muốn ngươi và nhà họ Tiết —” Nàng còn chưa dứt lời, Diệp Cầm đã quát một tiếng kêu nàng im miệng.
Lý Ẩn thấy Ngọc Lâu phu nhân khuyên không được, cũng biết Diệp Cầm đã một lòng một dạ muốn làm tay sai cho Diệp Gia rồi, chàng trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Diệp Cầm nhìn Lý Ẩn, nói dứt khoát: “Hổ phù Linh Châu.”
Lý Ẩn nghe được, còn cười bảo: “Ngươi nghĩ nàng ấy đáng giá bằng một miếng hổ phù?”
“Ta đương nhiên không biết nàng ta quan trọng đến mức nào trong lòng Lý đô đốc. Nếu nàng ta không đáng giá để ngươi đổi hổ phù thì ta sẽ vứt nàng ta cho huynh đệ hưởng thụ, được mỹ nhân bậc này phục vụ, cũng không tính là lỗ.”
Lý Ẩn nghe câu này, trong lòng đã lăng trì Diệp Cầm cả vạn lần.
Diệp Cầm thấy chàng không ừ chẳng hử gì thì nói tiếp: “Đô đốc chớ có kéo dài thời gian, ta biết ngươi luôn mang theo hổ phù Linh Châu bên người. Hiện giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi, hổ phù có đưa hay là không đây?”
Hết 51.