Vì hai tháng sau Lý Ẩn phải đến Linh Châu, cần thời gian sắp xếp công việc nên đoạn thời gian này chàng không có thời gian đến gặp Đào Hoa. Đào Hoa thì cũng chỉ chuyên tâm tịnh dưỡng trong phủ, tầm hơn mười ngày sau, tay phải của nàng mới cử động linh hoạt được một chút.
Hôm nay nàng thấy cả người mình đã khoẻ bèn định bụng đến phủ tướng quân gặp Lý Ẩn, từ ngày hai người ngồi chung xe ngựa dạo ấy, Lý Ẩn đã sai người chuẩn bị một cỗ xe ngựa riêng cho nàng, Đào Hoa vừa đi đến cửa đã do dự, nhớ đến lần mây mưa bên trong xe ngựa thì vẫn ngượng lắm, cuối cùng nàng chọn cưỡi la vào thành.
Đường từ Đào phủ đến trong thành rất bình yên, nhưng Đào Hoa vừa đến gần phủ tướng quân đã bị một toán gã sai vặt chẳng biết từ đâu xông đến cản đường. Toán người này không bảo là do ai cử đến mà chỉ một mực không cho Đào Hoa vào phủ tướng quân.
Đào Hoa còn đang buồn bực, đã nghe có người gọi tiên sinh. Quay đầu lại thì thấy người vừa gọi là Lý Tiềm.
Từ sau lần gặp nhau ở rừng đào đến nay cũng đã mấy tháng, Lý Tiềm đầu đội mũ quan bạc, người mặc áo gấm xanh ngọc. Vẫn là bộ dạng quân tử như ngọc, khiêm cung đủ đầy, điểm khác biệt duy nhất là giữa hàng mày y có chút tối đen, trông không lỗi lạc như trước nữa.
Đào Hoa vừa thấy y đã nhớ đến bức tranh y vẽ rồi mượn tay Cửu Nương đưa cho mình, nghĩ đến chuyện đệ tử của mình lại cứ mãi lưu luyến không quên mình, mà hiện tại nàng lại có quan hệ với Lý Ẩn thì Đào Hoa đã cảm thấy khó xử vô cùng.
Lý Tiềm quy củ làm lễ với nàng, Đào Hoa phía đối diện trong nhất thời không biết phải xử trí ra sao, cũng chỉ gật đầu qua loa đáp lại y.
“Tiên sinh, đệ tử xin thất lễ.” Lý Tiền vẫy vẫy tay, đám người đang chặn đường nàng cũng nhất tề lui xuống.
Đào Hoa nhíu chặt mi: “Thế tử đây là có ý gì?”
Lý Tiềm chỉ cười cười, bắt chuyện: “Chẳng hay tiên sinh thấy bức tranh ta vẽ thế nào?”
Từ lúc hai người chạm mặt nhau, ánh mắt Lý Tiềm đã bám riết lấy Đào Hoa, chỉ là nàng không muốn đối diện với đôi mắt sáng quắc ấy nên đã rũ mi rồi mới tiếp lời: “Người có tài, đến cả vẽ chân dung cũng mang theo nét độc đáo riêng, chỉ tiếc rằng người trong tranh của ngươi cũng chỉ là ảo giác của ngươi, không phải người thật, việc thật.”
Lý Tiềm cười khẩy một tiếng: “Tiên sinh trong mắt ta chính là dáng vẻ như thế, há lại là ảo giác? Huống chi bản thân tiên sinh mới là người đang bị che mắt, nhìn không thấu nguồn cơn.”
Phủ tướng quân đã gần ngay trước mắt, Đào Hoa cũng không muốn day dưa với Lý Tiềm, “Ta đã đồng ý với thúc thúc của ngươi sẽ không gặp ngươi nữa, đi về đi.”
Lý Tiềm hừ lạnh: “Tiên sinh giữ lời như vậy, thế có chắc thúc thúc cũng giữ lời hay không? Tiên sinh cảm thấy những thứ ta nhìn nhận về người là ảo giác, vậy người trong mắt Lý Ẩn thì không phải ảo giác ư?”
“Cuối cùng thế tử muốn nói gì?”
“Tiên sinh có biết chuyện hai tháng sau thúc thúc sẽ lĩnh mệnh thánh nhân đến Linh Châu dẹp loạn?”
Đào Hoa gật đầu.
“Vậy người có biết thúc thúc là dùng cách nào để được thánh nhân trọng dụng hay chăng?”
Nàng im lặng, đợi y nói tiếp.
“Lần này thúc thúc đã xuống tay từ phía tân sủng Văn chiêu nghi kia. Nghe nói vị Văn chiêu nghi này là người văn nhã, nàng ta ngưỡng mộ tài hoa của tiên sinh. Thánh nhân vì để đổi lại nụ cười của mỹ nhân mà ra sức vơ vét hoạ tác của tiên sinh dâng tặng cho nàng ta. Ta còn nghe nói mấy ngày gần đây nàng ta đã nhận được một bức tranh do chính tiên sinh vẽ, nơi tặng là Đông Cung.”
Đào Hoa nghe đến đây đã sinh nghi, nhưng vẫn cảm thấy khó tin.
“Tranh kia…vẽ thứ gì?”
Lý Tiềm thấy vẻ mặt Đào Hoa không tốt, hơi không đành lòng, cuối cùng vẫn cắn răng nói cho bằng hết: “Là một bức tranh vẽ cảnh hoa đào trong trời xuân.”
Tranh hoa đào ấy chỉ có hai người là nàng và Lý Ẩn biết, giờ Lý Tiềm nói được mấy chữ tranh hoa đào, Đào Hoa đã biết việc này có đến tám chín phần là sự thật.
Nghĩ đến đây, Đào Hoa bỗng cảm thấy nhói lòng, nhắm mắt lẩn bẩm: “Tranh hoa đào…quả thật là tranh hoa đào ư?”
Lý Tiềm thấy vậy thì càng chua xót hơn, y đáp: “Thật thế. Trước giờ ta chưa từng thấy tiên sinh vẽ hoa đào tặng người khác bao giờ…..Bức tranh này lại xuất phát từ Đông Cung. Vậy đương nhiên là……”
Đào Hoa ngắt lời y: “Ừ….là ta vẽ rồi tặng cho chàng, xử trí nó thế nào là quyền của chàng ấy.”
“Tiên sinh nói thật?”
Đào Hoa gật đầu khẽ.
“Y đáng giá sao? Đáng giá để người dốc lòng như vậy?”
Đào Hoa nghe xong thì cong khoé môi: “Có đáng giá hay không, ta còn cần ngươi dạy ta đó à?”
Lý Tiềm ngẩn người, Đào Hoa thấy thế cũng không ở lại nói chuyện với y nữa mà thúc la đi thẳng về hướng phủ tướng quân luôn.
Đào Hoa đến phủ tướng quân rất không đúng lúc, Lý Ẩn đang bận xử tôi tớ trong phủ đã dẫn nàng đến phòng khách chờ. Ngồi chưa được bao lâu đã có người đến dẫn nàng đi sang thư phòng gặp Lý Ẩn.
Lý Ẩn vừa thấy nàn bước vào đã vứt sổ con trên tay, bước đến.
“Sao hôm nay Yêu Yêu lại đến đây?” Lý Ẩn đã nhiều ngày không được gặp nàng, thật sự rất nhớ, vừa dứt lời đã dang tay ôm nàng. Đào Hoa cũng không phản kháng, im lặng để chàng ôm mình.
“Vết thương trên tay ta đã khỏi rồi, hôm nay cũng rảnh nên mới đến thăm chàng.”
Lý Ẩn thấy nàng cũng nhớ mình thì ngọt ngào trong lòng, bèn nắm tay dắt nàng đến giường la hán cạnh cửa sổ ngồi xuống. Hai người cứ gần gũi nhau như thế mà không nói gì, Lý Ẩn thì đang thỏa mãn, bên Đào Hoa thì lại đang do dự không biết nên mở lời thế nào cho phải.
Qua một lúc, Lý Ẩn cúi đầu, thấy Đào Hoa như có tâm sự, hỏi: “Vết thương vẫn còn đau à?” Lý Ẩn nói rồi, chạm vào bàn tay phải của nàng, mu bàn tay mịn màng chỉ còn để lại một vết đỏ nhợt nhạt.
Đào Hoa lắc đầu, im lặng một lát rồi bảo: “Tàng Phong, tranh hoa đào ta tặng, chàng có còn giữ không?”
Lý Ẩn không ngờ nàng sẽ hỏi chuyện này, vẻ mặt thoáng chốc cứng đờ nhưng cũng rất nhanh đã bình tĩnh như thường.
“Dạo trước có đem đến Hủ Mộc Trai bồi tranh (1), ta cũng vừa nhận lại hai ngày nay thôi, Yêu Yêu có muốn đến xem tranh đã được bồi không?”
Đào Hoa không nghĩ đến chuyện này, mối nghi ngờ trong lòng hơi lung lay, hay là Lý Tiềm hiểu lầm? Lý Ẩn vẫn chưa đưa tranh cho Văn chiêu nghi?
Lý Ẩn dứt lời, bèn đứng dậy đi đến một kệ sách, Đào Hoa đi theo phía sau chàng, chàng cũng chẳng đề phòng gì. Lý Ẩn lục tìm trên kệ một phen, sau đó chàng lấy ra khỏi kệ một chiếc hòm gỗ. Mở nắp hòm ra, Đào Hoa thấy ngay bên trong là vài vật dụng được sắp xếp ngay ngắn đâu vào đấy, một bức họa cuộn tròn và một cây trâm bạch ngọc điêu khắc đóa hoa đào. Nàng còn bắt gặp một binh phù được đẽo thành hình cá bèn vội vã xoay đầu đi, không dám nhìn kỹ.
Chỉ nghĩ đến chuyện Lý Ẩn thế mà đặt đồ nàng cho chàng cạnh binh phù (2), bảo quản đâu ra đấy như vậy, nỗi u sầu chẳng hiểu sao đã tan đi phân nửa.
Lý Ẩn cầm bức tranh lên rồi đưa cho Đào Hoa, chàng bảo: “Nàng xem này.”
Đào Hoa thấy Lý Ẩn cầm đến cuộn tranh thì lòng thầm mừng rỡ, nàng nhận lấy cuộn tranh mà không chú ý đến vẻ mặt của Lý Ẩn. Đào Hoa trải cuộn tranh ra án thư, vừa trông thì thấy quả thật là tranh vẽ hoa đào ngày đó.
Chỉ là, nhìn kỹ một chút thì phát hiện có gì đó sai sai.
Lý Ẩn nghe nàng muốn nhìn tranh hoa đào thì đã có dự cảm chẳng lành, giờ thấy vẻ mặt nàng trắng bệch đã thầm than thở trong lòng, chàng quýnh lên, tiến đến muốn ôm nàng.
Nhưng Đào Hoa lại tránh đi, nhìn chàng rồi hỏi: “Lý Ẩn, chàng đây là tách tranh đấy sao?”
Hết 33.Chú thích:
(1): Một công đoạn giúp hoàn thiện một tác phẩm nghệ thuật (tranh/chữ) – bồi giấy cho tác phẩm dày thêm, bền bỉ cùng năm tháng, giữ cho những tác phẩm nghệ thuật ấy không bị biến dạng, nhất là những bức tranh lụa xưa (Dễ ố, dễ rách)
(2): Một tín vật (Hoặc bùa/binh phù – Nhưng làm từ đồng hoặc thép) dùng trong quân đội ngày xưa đại diện cho binh quyền vua trao cho tướng lĩnh, trong truyện hay đề cập đến tên gọi khác là Hổ phù (Binh phù được điêu khắc hình hổ), vì binh phù trong truyện này mang hình cá nên mới gọi là cá phù (Mà tên buồn cười quá nên chắc Trà sẽ để binh phù thôi:)))))