Có lẽ là vì Đào Hoa rất vui nên những ngày còn lại ở phủ tướng quân cứ trôi đi nhanh như gió câu qua khe cửa, thoáng cái mà năm sáu ngày sau đã là ngày Vệ Quốc Công trở về. Cả khoảng thời gian này Đan Sa ở bên cạnh chú ý đến, cô chỉ thấy từ rất lâu rồi Đào Hoa chưa từng vui vẻ như vậy, nên cô cũng hy vọng mối duyên của Đào Hoa và Lý Ẩn sẽ suôn sẻ, viên mãn.
Bấy giờ Đan Sa đang cầm trên tay lược chải đầu, vừa vấn tóc cho Đào Hoa vừa nhìn nàng trong gương đồng. Cô thấy nàng ở cạnh Lý Ẩn lâu ngày, mặt mày có thêm mấy phần yểu điệu quyến rũ của nữ nhi. Lại nhớ tới buổi đêm, lâu lâu cô sẽ nghe được vài tiếng động bên chính phòng, bèn đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn Đào Hoa nữa.
Hôm nay Đào Hoa muốn ra khỏi phủ với Lý Ẩn nên phải điểm trang theo lối lang quân. Chờ đến khi Đan Sa vấn tóc xong xuôi, Đào Hoa bèn lấy bút kẻ lông mày từ hộp trang sức ra, tỉa tót đâu vào đấy rồi thì Lý Ẩn cũng đẩy cửa bước vào, Đan Sa thấy vậy bèn hành lễ với y và vội vã lui xuống.
Kỳ này Lý Ẩn búi tóc khá cao, cả người thì mặc một thân y phục đỏ sẫm, trông có chút giống màu son mà Đào Hoa đang dùng.
Y vừa từ cửa vào, cách chỗ Đào Hoa không xa, vừa đi đến trước mặt nàng đã đưa tay xoa xoa má nàng rồi bảo: “Sao hôm nay nhìn nàng chả quen thuộc gì cả.”
Đào Hoa cười thầm trong lòng, “Ta và ngươi sớm tối gặp nhau mà giờ vẫn còn thấy xa lạ đấy à?”
Lý Ẩn lắc đầu, giữ cằm nàng cẩn thận quan sát một phen.
Chỉ trong chốc lát, Đào Hoa đẩy tay y ra, kéo y sang một bên rồi chỉ vào mình trong gương: “Ngươi nhìn kỹ xem.”
Lần này khuôn mặt hai người đối diện nhau, Lý Ẩn mới phát hiện đôi mày liễu xinh đẹp dịu dàng của nàng đã được vẽ thành kiểu mày kiếm của y, cả đôi mắt khổng tước yêu kiều cũng đã được chỉnh trang đôi chút. Nếu chỉ nhìn thoáng qua thôi thì có khi hai người còn bị nhầm là huynh đệ chung một nhà.
Mặc dù đã được thưởng thức qua sự khéo léo của Đào Hoa rồi nhưng Lý Ẩn phát hiện nàng còn có thể trang điểm thành kiểu lang quân giống mình thì vẫn tán thưởng lắm, nhịn không được hôn hôn vành tay Đào Hoa rồi tấm tắc khen: “Tay nghề tiên sinh tốt thật, có phải tiên sinh chỉ cần liếc qua sự vật, sự việc một chốc thôi là đã có thể vẽ giống mười phần tồi chăng?”
Đào Hoa đảo tròng mắt, cười đáp: “Một cái liếc mắt thôi làm sao đủ? Nhìn vài ba bận thì có thể vẽ giống tám, chín phần.”
Hai người đùa giỡn với nhau một lúc rồi mới nắm tay ra cửa.
Nói đi cũng phải nói lại, một trong những nguyên nhân Đào Hoa rời phủ hôm nay cũng là vì muốn tặng đệ tử bức hoạ trăm bướm vờn hoa. Nàng đã làm xong công đoạn vẽ ở phủ rồi nhưng vẫn phải mang đến Hủ Mộc Trai, bởi vậy nàng mới gọi Lý Ẩn đi với mình. Cũng nhân dịp phải đến Hủ Mộc Trai, nàng bèn mang theo tín vật bái sư – Khối ngọc “Điểm Đại” mà Lý Ẩn đưa sang Hủ Mộc Trai, định sẽ bảo bên ấy mài thành thuốc màu. Ngọc này hiếm có khó tìm, Đào Hoa nghĩ bụng đợi sau khi mài thành thuốc màu rồi sẽ vẽ một bức tranh sơn thuỷ trên mặt quạt cho Lý Ẩn.
Rút kinh nghiệm từ lần trước gặp Tần Lại Huyền ở Ấp Thuý Lâu, lần này ra phủ Lý Ẩn có sai thêm một gã sai vặt đi theo hầu Đào Hoa cùng với Đan Sa. Vì Đào Hoa không thể ngồi xe ngựa nên cả hai người cuốc bộ với nhau, dọc đường, ánh mắt Đào Hoa cứ nhìn ngó liên hồi, điệu bộ rất chi là hào hứng.
Lý Ẩn thấy vậy thì trêu ghẹo: “Nàng ở kinh nhiều năm như thế rồi mà vẫn chưa nhìn đủ à?”
“Chả phải là vì chuyện bị nhốt trong phủ ngươi lâu như thế, có mấy khi được ra phủ hít thở khí trời thế này à?”
Lý Ẩn nghe xong thì cười, “Cái tính tình này của nàng đấy, nếu không phải vì sợ ngựa thì cũng chẳng ở kinh thành lâu đâu nhỉ. Nói ra cũng tiếc, núi non điệp trùng, giang sơn gấm vóc, Yêu Yêu lại không có duyên thưởng ngoạn rồi.”
Đào Hoa nghe y nói, cũng hỏi lại: “Mấy năm nay ngươi xuôi bắc ngược nam, thích phong cảnh nơi nào nhất thế?”
“Phương bắc tuy không không có cảnh sông nước phồn hoa đẹp đẽ như phương nam nhưng nơi ấy núi non trùng điệp, sông hồ bao la hùng vĩ, mang theo một cảm giác rất khác biệt.”
Đào Hoa rất chờ mong khi nghe Lý Ẩn kể, hỏi ngay: “Ngươi không định lưu lại trong kinh à?”
Lý Ẩn nghe nàng nói thế thì hơi cứng đờ người, sau đó lặng lẽ kéo tay nàng nói thầm: “Mặc kệ chuyện sau này ta lang bạt phương trời nào, nhất định sẽ mang Yêu Yêu theo cùng.”
Đào Hoa đỏ mặt, quay mặt sang một bên không nhìn y nữa. Lại nghĩ đến việc bản thân vì chuyện sợ xe ngựa mà không rời nhà xa được, sau này nếu thật sự Lý Ẩn muốn rời kinh thì nàng thật sự không biết làm thế nào cho phải.
Lý Ẩn sao không hiểu tâm tư nàng, y trấn an: “Lần trước ta với nàng cùng ngồi trên xe ngựa, nàng chỉ hơi sợ mà thôi, sau đó đã bình tĩnh được rồi. Ta nghĩ nàng tập vài lần rồi cũng sẽ quen thôi.”
Đào Hoa nghe y khuyên giải thì cũng cảm thấy có vài phần thuyết phục, nhưng dẫu sao nói dễ hơn làm, chuyện sợ ngựa đã là tật nhiều năm của nàng, trong nhất thời sợ sẽ khó lòng khắc phục nên nàng không biết phải trả lời y thế nào, chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Lý Ẩn thấy nàng hơi ủ rũ, nếu bây giờ đang ở nơi phòng khuê thì y đã sớm ôm nàng vào lòng hôn rồi. Nhưng cuối cùng hai người vẫn đang đi trên đường lớn, y chỉ đành dỗ dành: “Dù sao sau này nàng chỉ đi được mỗi thuyền thì ta cũng sẽ đi cùng với nàng, tuy có chậm một chút nhưng cũng không hề gì.”
Đào Hoa nghe được lời này, trong lòng ngọt ngào, cảm giác buồn bã ban nãy cũng nhanh chóng tiêu tan.
Hai người vừa đi vừa nói, chỉ chốc lát sau đã đến trước cửa Hủ Mộc Trai. Lý Ẩn muốn vào cùng thì bị Đào Hoa kéo lại: “Trong ấy có người ta quen, ngươi và ta vào cùng không tiện.”
Lý Ẩn nghe thế thì gật gật đầu, y dẫn Đào Hoa đến phòng riêng trong một quán trà gần đấy rồi để Đan Sa đi cùng mình trở lại Hủ Mộc Trai.
Vào bên trong Trai, Đan Sa nhanh tay cầm chiếc hộp Đào Hoa phân phó đến trò chuyện với chủ quán chuyện sắp xếp đồ vật trong hộp và cả chuyện mài thuốc màu. Lý Ẩn nhàn rỗi, chỉ đi dạo chung quanh xem xét, y để ý thấy nấy cuộn tranh treo trên vách có mấy phần tương tự bút pháp vẽ tranh của Đào Hoa. Nhưng khi bước đến gần thì lại không thấy giống nữa, chưởng quầy còn làm như vô tình nói với y: “Những bức tranh này là do bản phỏng tác từ những tranh của Đào tiên sinh.”
Lý Ẩn nhướng mày hỏi lại: “Phỏng tác?”
Chưởng quầy gật đầu, “Đào tiên sinh đã lâu lắm rồi không bán tranh nữa, hiện tại trên thị trường có không ít người phỏng theo bút pháp của nàng vẽ tranh để bán.”
Lý Ẩn nghe được thì thấy hơi buồn cười, tuy chàng đã từng nghe nói qua tranh của Đào Hoa ngàn vàng khó cầu, nhưng cũng không ngờ đến tranh phỏng theo bút pháp của nàng mà cũng bán được tiền thật.
Đợi đến lúc Đan Sa bàn giao công việc xong xuôi, Lý Ẩn bèn đi với cô nàng trở lại tìm Đào Hoa. Lý Ẩn vừa vào phòng đã thất trên bàn đuợc bày lên chút trà bánh, đều là những thứ chàng ưng bụng. Chàng vui mừng, bèn ngồi vài chiếc ghế bên cạnh Đào Hoa.
Đào Hoa thấy chàng trở lại cũng cười hỏi: “Suôn sẻ cả chứ?”
Lý Ẩn gật đầu, “Suôn sẻ lắm, hôm nay vào Hủ Mộc Trai còn nghe được một chuyện khá là lý thú.”
“Hả?”
“Nghe chưởng quầy bảo mấy tháng nay trong kinh có quý nhân đang ra sức vung tiền mua lại tranh của nàng vẽ. Tranh của nàng bây giờ đáng giá cả ngàn ngân kim đấy? Thế nên trong tiệm cũng có vài ba người bắt đầu phỏng theo bút pháp của nàng vẽ tranh rồi rao bán.”
Đào Hoa a một tiếng, cũng thắc mắc quý nhân đó là người phương nào.
Lý Ẩn bên kia đã sấn đến ôm eo nàng: “Vậy là ta yên tâm rồi.”
“Yên tâm chuyện gì?”
Lý Ẩn cười ha hả, “Sau này nếu con đường làm quan của ta không thuận lợi thì về nhà còn có tiên sinh nuôi ta.”
Đào Hoa cười yểu điệu, nhìn y rồi nói: “Ừ, ta nuôi ngươi, vậy ngươi sau này phải nghe lời ta đấy nhé.”
Lý Ẩn thấy nàng nói chân thành như thế cũng không nhịn được cảm giác cảm động trong lòng, y cúi đầu nâng má nàng lên mà rằng, “Được, đệ tử xin cẩn tuân lời dạy bảo.”
Hết 20.