Đào Lý

Chương 19: C19: Hận tiên h




Đau thì vẫn đau đấy.

Lý Ẩn cúi đầu nhìn Đào Hoa, thấy đôi mày xinh đẹp của nàng chau lại thì đau lòng lắm. Y chỉ tiến vào rồi dừng động tác, cũng sợ mình đè nàng đau nên ngẩng người lên một chút, dùng hai tay chống xuống làm điểm tựa. Khuôn mặt hai người cách nhau chưa đến một tấc, mỗi một hơi thở của Lý Ẩn đều phả lên hàng mi run rẩy của nàng.

Lý Ẩn thấy khuôn mặt trắng nõn và mịn màng như ngọc dương chi của người trong lòng đã phủ lên một lớp mồ hôi mỏng, hơi nước khiến hàng mi nàng dính chặt lại với nhau thì bèn vươn đầu lưỡi liếm lên, y nói: “Yêu Yêu, nàng nhìn ta một cái đi mà.”

Mi mắt Đào Hoa giần giật, nhưng không mở mắt. Có vẻ đang đau lắm, còn cả thẹn nữa cơ, nên nàng cả giận đáp: “Ta…nhìn ngươi làm chi?”

Lý Ẩn cười cười, ngón tay dán lên vành tóc mai của nàng, “Đau lắm à?”

“Cả người giống như….bị bổ ra ấy.”

Lý Ẩn nghe, chỉ thở dài một trận rồi chôn đôi môi mình sau vành tai nàng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi. Đôi môi mỏng kia dần hồn xuống rãnh ngực nàng, Lý Ẩn cũng quỳ thẳng người. Đào Hoa trời sinh đã mảnh mai dong dỏng cao, nhưng đỉnh ngực lại giống như hai giọt sương sớm, xinh đẹp, đẫy đà. Lý Ẩn càng nhìn càng thấy ngọn lửa trong lòng mình càng lúc càng khó dập, vật đang chôn dưới thân Đào Hoa cũng không nhịn được run rẩy từng hồi.

Mà cái động kia của Đào Hoa đang bao lấy phần thịt của y vô cùng chặt chẽ, sao lại không phát hiện ra đây? Phần thịt kia chuyển động, kéo theo cả tiếng rên nhỏ của người ngọc.

“Ngươi….ngươi đừng có mà lộn xộn.”


Lý Ẩn buồn cười, nhưng cũng không muốn làm nàng đau nên không động đậy gì nữa. Chỉ đưa tay xoa nắn khuôn ngực và véo đôi đỉnh ngực xinh đẹp kia, làm chúng chạm vào nhau. Đào Hoa còn đang nhắm chặt mắt, không biết Lý Ẩn định làm gì, vừa mở mắt ra nhìn xuống ngực đã thấy Lý Ẩn đang bận rộn cong lưỡi liếm láp phần ngực trắng trẻo của mình, tay thì khảy phần đỉnh ngực đang kề sát nhau, đỉnh ngực nàng run rẩy không ngừng theo từng cử động tay của Lý Ẩn.

Đào Hoa không ngờ chuyện cá nước thân mật còn có thể thế này, chỉ cảm thấy cảnh trước mắt khiến nàng mặt đỏ tim đập liên hồi, phía thân dưới cũng không chịu được co thắt theo, có điều góc tối kia của nàng đang “tiếp đãi” gậy th*t to lớn, vừa co thắt đã bị một cảm giác trướng và bủn rủn tay chân đánh úp tới. Lý Ẩn cảm thấy, miệng thì không ngừng, mắt thì nhìn Đào Hoa, ánh mắt Lý Ẩn vừa trắng trợn vừa hung ác, Đào Hoa bị y nhìn chằm chằm, cảm thấy bộ dáng lúc cầm roi của y cũng chưa doạ người thế này, nàng cũng hơi sợ.

Đào Hoa đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt y: “Lý Ẩn, Lý Ẩn.”

Lý Ẩn nghe được giọng nói dịu dàng của nàng gọi mình thì lỏng miệng, sườn mặt thuận thế áp sát lòng bàn tay nàng, Đào Hoa dè dặt nhìn y một cái, chỉ thấy hai mắt Lý Ẩn đã vì nhẫn nhịn mà đỏ bừng cả rồi.

Nàng đau, y cũng chẳng dễ chịu là bao.

Đào Hoa nhìn đến mức nhũn cả tim, khẽ khàng vặn mông, thử “ăn” gậy th*t sâu một chút. Chỉ là, nàng vừa cử động, đã cảm thấy phần thịt non của mình cạ mạnh lên thân gậy th*t một trận, hai người đồng loạt hít một hơi sâu, Lý Ẩn thấy vậy bèn dùng một tay đè eo nàng lại, tay kia lần tìm chăn để kê cao phần thân dưới của Đào Hoa lên.

Đào Hoa bị cưỡng chế nâng mông, vừa hah tầm mắt đã thấy ngay chỗ giao hợp của hai người rất chi là rõ ràng.

Lý Ẩn cũng thế, y nói: “Chuyện này, cả đời người chỉ có một lần, đương nhiên Yêu Yêu phải xem thật kỹ mới được.” Y thấy nàng không ừ cũng chẳng hử gì thì tiếp lời: “Nàng phải xem cho kỹ đấy, về sau có vẽ lại cũng không cần lấy bản Hoa Doanh kia ra lấy cảm hứng đối chiếu làm chi cho nhọc.”

“Ta sẽ không vẽ mấy cái này.”


“Sao thế?”

Lý Ẩn cười cười, còn tưởng Đào Hoa sẽ kêu y tự trọng một chút.

Ai mà ngờ nàng lại trả lời: “Ta không muônd người khác trông thấy bộ dạng này của ngươi.”

Từ lúc hai người quen biết đến nay, chỉ có mình Lý Ẩn là luôn ghen vì nàng. Lúc bấy giờ nghe nàng nói thế, Lý Ẩn mới cảm thấy nàng cũng rất thích mình. Trong lòng y ngọt ngào mãn nguyện lắm, còn có chút bất an nữa kia kìa.

“Yêu Yêu cũng thích ta à?”

Đào Hoa hơi chớp mắt, giống như đang muốn hỏi y sao ngươi còn băn khoăn cái vấn đề ngu ngốc này thế, nàng chỉ nói gọn: “Ừ.”

Tiếng thừa nhận này vừa nhẹ vừa dễ nghe, Lý Ẩn nghe rất chi là cẩn thận, cảm thấy cảm giác vui mừng phấn khởi trong lòng này không nên yên lặng hưởng thụ, đoạn tiếng đến triền miên hôn Đào Hoa.

Trong chốc lát, Lý Ẩn thấy phần thịt non mềm kia đã thả lỏng một chút rồi thì vừa hôn nàng, vừa cử động eo hông.


Đào Hoa chịu đựng cơn đau vẫn còn đeo bám, nước nôi cũng bắt đầu tiết ra khi cơn sung sướng lên tiên bắt đầu chớm hé.

Lý Ẩn nhẹ nhàng đưa đẩy như thế một hồi, bỗng cảm thấy không thỏa mãn, y quỳ thẳng người, kéo rộng hai chân Đào Hoa ra. Đào Hoa nhìn theo động tác của y, thấy ngay chõi hai người kết hợp còn có chút máu đỏ, nàng biết đó là máu xử nữ của mình đang ra đi, trông vừa xấu hổ vừa sờ sợ.

Lý Ẩn bên kia cũng cúi đầu nhìn, thấy chỗ hai người kết hợp đã ướt đầm đìa, ngay cả phần lông gậy th*t đen còn bị tưới đến ướt đẫm luôn rồi, phần lớn gậy th*t đang chôn sâu trong hai cánh hoa thịt non mềm, chỉ dư lại một chút bên ngoài. Trong lòng y vẫn chưa thấy đủ, bên hông dùng lực một chút, đẩy toàn bộ cây gậy th*t vào bên trong. 

Đào Hoa không ngờ y sẽ làm thế, bị y đẩy sâu đến mức hơi đau, kêu lên một tiếng.

Lần này Lý Ẩn không nhẫn nại nữa, y siết eo Đào Hoa, đâm chọc vừa nhanh vừa sâu, làm đến mức phần nhũ đỏ bừng.

Đào Hoa tuy vẫn thấy đau, nhưng khoái cảm đã dần dần tăng lên, nàng chỉ cảm thấy không chỉ mỗi cơ thể, mà tâm trí nàng còn bị y làm đến mức như con thuyền chìm nổi trên đại dương, vừa sung sướng vừa sợ hãi. Chỉ chốc lát thôi mà Đào Hoa đã thấy phần thịt kia của Lý Ẩn đâm tới nơi sâu nhất trong mình. Y dùng sức, làm vừa chuẩn xác vừa ác. Qua lại mấy phen, góc tối kia chả Đào Hoa đã bị làm đến mức chết đi sống lại dăm bận rồi, nước dịch cũng tiết ra ngày càng nhiều.

Bỗng dưng, Đào Hoa sắc bén kêu một tiếng: “Ta ra.”

Lý Ẩn chỉ cảm thấy góc tối kia của nàng chặt muốn đòi mạng, còn cảm thấy được một trận nước nôi bao bọc lấy mình, Lý Ẩn được nàng “bồi bổ” kiểu này, chợt nghĩ cực lạc giữa hồng trần chẳng qua chỉ thế này là cùng.

Đương nhiên, y vẫn còn muốn hưởng dụng mùi vị hoan ái tuyệt vời này lắm nên vẫn cố gắng nhịn xuống ham muốn tiết ra. Nhân lúc nàng vừa tiết, cả người không có sức, y thừa cơ đẩy sâu thêm. Đào Hoa đào đâu ra sức nữa, chỉ đành mặc kệ y càn quấy trên người mình, còn phần thịt kia của nàng thì có vẻ vẫn đang đắc chí hưởng thụ sự phục vụ của y lắm, vẫn đang hăng hái cắn chặt gậy th*t không buông.

Lý Ẩn nhẫn nhịn cùng cực, một lúc sau mới khựng lại một chút rồi tiết ra ngoài, để đám “con cháu” mình bắn lên chiếc bụng nhỏ trắng trẻo của Đào Hoa. 


Lần cá nước sung sướng này khiến tâm thần Lý Ẩn lên tiên, y không ngại dính nhớp mà ôm lấy Đào Hoa. Hai người ngực bụng kề cận nhau, phần dịch trắng kia khiến bụng Đào Hoa hơi ướt và trơn. Đào Hoa chịu một phen mệt nhọc, nằm trong ngực Lý Ẩn một chút đã mơ màng sắp ngủ đến nơi. Nhưng Lý Ẩn vẫn còn tỉnh táo chán, y đưa tay vén tóc mau đã ướt đẫm mồ hôi của nàng sang một bên, nhẹ giọng hỏi: “Yêu Yêu có sướng không?”

Vành tai Đào Hoa giật giật, im lặng một chút mới đáp: “Hoá ra chuyện nam nữ…… Lại như thế ——” Giọng nói nàng cứ mơ mơ màng màng giống như đang phát ra từ trong cõi mộng vậy.

Lý Ẩn biết nàng buồn ngủ, nhưng cũng chưa buông tha vội, y duỗi đầu ngón tay chọc chọc má nàng gạn hỏi: “Như thế nào?”

“Chỉ ghen ghét uyên ương….”

Lý Ẩn nghe thấy, cười một tiếng rồi sáp đến hôn lên nốt ruồi nhỏ trên mi nàng, “…..Chẳng hận kẻ làm tiên.”Có mấy chuyện (Lời tác giả)

Ở khu bình luận có mấy câu hỏi như kiểuCuối cùng bộ truyện này có phải là truyện ngọt không đó?Có HE không?Thật ra tôi biết bây giờ mọi người đọc kiểu nào cũng được, đương nhiên mấy câu hỏi này cũng hơi vô nghĩa. Với tư cách là người đọc, có đôi khu cũng sẽ thấy mọi người tranh luận với nhau, thậm chí thảo luận với tác giả xem bộ truyện nọ là truyện ngược hay truyện ngọt. Dẫu sao thì trong lòng mỗi người đều có thước đo khác nhau, tôi không muốn làm theo kiểu phát kim bài miễn tử trước cho độc giả (Kiểu thống nhất với nhau trước), vì chuyện đó sẽ giết chết hứng thú đọc/viết truyện của hai bên mất. Tôi cũng sợ rài trước rồi thì sau này câu chuyện mình viết ra sẽ khiến người đọc thất vọng.

Hơn nữa tôi tin một câu chuyện xuất sắc không nằm ở chỗ tác giả giảng giải, rào trước câu chuyện đó thật là kỹ lưỡng, thực tế mà nằm ở trí tưởng tượng của người đọc cơ. 

Đương nhiên, đã là truyện thì chắc chắn có thăng trầm nhưng tôi thì mềm lòng lắm.

Cuối cùng, chuyện trên đời không viên mãn nhiều vô kể, nên câu chuyện tôi viết cứ để nó san sẻ bớt viên mãn cho đời đi thôi.

Hết 19.