Đào Lý Bất Ngôn

Chương 95: Rời nhà





"Mông, Mông Mông?" An Chi kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Người thiếu nữ trước mắt, mái tóc lob tông màu nâu hơi uốn nhẹ, làn da trắng nõn, đeo lens, vẫn đang ôm lấy nàng, cười đến đôi mắt cong cong, "An An, An An! Ha ha ha chúng ta lại gặp nhau!"
Hoàn toàn không giống bộ dạng đeo mắt kính dày thắt tóc hai bím như thời sơ trung, nhưng mà giọng nói thì đúng là nàng.
An Chi cũng ôm lại nàng, hai người đứng nguyên tại chỗ vừa cười vừa nhảy, ôm lấy lại kêu vui lại nhảy.
"Ngươi cũng thi vào đây! Ngươi cũng quá giỏi!"
"Ha ha ha! Ta thi vào rồi! Ta biết ngay ngươi ở đây!"
"Chúng ta đã từng nói sẽ cùng học cao trung..."
"Không sao! Chúng ta có thể cùng học Đại học rồi!"
Hai người thiếu nữ thay nhau nói rồi lại cười ha ha.
Liễu Y Y che lỗ tai lui về phía sau mấy bước, "Thanh xuân a thanh xuân!"
"Ta còn chưa từng nhìn thấy tiểu An Chi vui vẻ như vậy!"
Nàng liếc nhìn Ngôn Hề một cái, thấy người kia mỉm cười vẫn luôn nhìn vào hai thiếu nữ kia. Ánh mắt như vậy, không phải là lần đầu tiên Liễu Y Y nhìn thấy.
"Chúng ta đi trước đi, để cho các nàng trò chuyện." Ngôn Hề nói.
Phía trước ký túc xá có một tiểu hoa viên.
Liễu Y Y và Ngôn Hề ngồi trong lương đình, cách đó không xa Dương Mông Mông đang lôi kéo An Chi ngồi ở lan can.
"Lúc đó ta cũng không có về quê... Cách đây không lâu, ông nội ta sinh bệnh phải nằm viện, khi đó ta học trên thị trấn nên không biết, về sau sau khi ông nội qua đời, chúng ta lại dọn nhà chuyển vào trong thị trấn, sau đó ba của ta kinh doanh không thuận lợi, tranh cãi muốn ly hôn với mẹ ta, có rất nhiều chuyện, lúc ấy ta không còn tâm tư để trả lời tin nhắn của ngươi."
Dương Mông Mông kể với nàng từng chuyện từng chuyện đã phát sinh trong ba năm qua của mình: "Ngươi biết thành tích nhập học của ta vốn rất tốt, sau đó bởi vì những việc này, căn bản là không còn tâm trạng học tập, ta càng thêm không còn mặt mũi để liên lạc với ngươi, lúc thi cấp ba ngươi giúp ta ôn tập như vậy ..."
"Vậy sau đó ngươi cũng rất lợi hại a, liền thi đậu vào Đại học Bách khoa rồi!"
"Vào cao tam ta liều mạng ôn tập, còn tham gia các lớp luyện thi, cả ngày hận không thể không cần ngủ để được ôn tập, cuối cùng rốt cuộc cũng thi tuyển vào được, ha ha, năm nay điểm toán vào trường có giảm một chút, cho nên ta là gặp may rồi!"
"Ngươi thay đổi ngoại hình, ta cũng không nhận ra ngươi!"
"Thấy được không? Ta vừa uốn tóc, cũng nhuộm tóc, màu tóc này của ngươi cũng rất đẹp!"
Hai thiếu nữ tụ cùng một chỗ mà líu ríu, dường như nói không hết chuyện.
Liễu Y Y đi tới kéo các nàng đi ăn cơm: "Ăn cơm trưa trước đi, sau này các ngươi sẽ ở cùng một chỗ, có rất nhiều thời gian để trò chuyện!"
Dương Mông Mông cười hì hì: "Vị tỷ tỷ này, chúng ta đi đâu ăn cơm đây?"
Liễu Y Y đối với cách xưng hô "tỷ tỷ" thế này rất hưởng thụ, "Đi bên ngoài ăn, tỷ tỷ mời."
Dương Mông Mông nhìn quần áo thời trang của nàng, gương mặt tinh xảo, đôi mắt xinh đẹp nữ tính tựa như đang phóng điện, ngay lập tức sùng bái, "Tỷ tỷ! Ngươi thật xinh đẹp! Ta là Dương Mông Mông, còn tỷ tỷ?"
Liễu Y Y: "Ân, tên của ngươi và ta cũng rất giống, ta là Liễu Y Y."
"Oa! Liễu tỷ tỷ! Tên của chúng ta đều là từ láy, chỉ là tên của ngươi lấy từ Kinh thư đi, rất có ý thơ a —— 'Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y'*, không giống như tên của ta, mẹ của ta là một người mê Quỳnh Dao, xem 'Mưa bụi mông mông', liền cho gọi ta là Dương Mông Mông!"
(*Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y; kim ngã lai ty, vũ tuyết phi phi." _ (Khi đi tha thướt cành dương, khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi - trích Kinh Thư, Tứ Thư Ngũ Kinh)
"Mông Mông cái tên này cũng rất đáng yêu a!"
Dương Mông Mông chính là cái tiểu nói lao*, Liễu Y Y là một đại nói lao*, hai người hận đã gặp nhau quá muộn, lôi kéo đi cùng nhau ở phía trước, ngược lại Ngôn Hề và An Chi lặng yên đi theo sau không nói lời nào.
(*Mấy người thích bát quái, nói nhiều)
"Di di, sao ngươi biết Mông Mông cũng vào Đại học Bách khoa?" An Chi tò mò hỏi.
"Ha, là nàng gọi điện thoại cho ta trước, nói thật là không dám gọi cho ngươi, sợ ngươi oán trách nàng lâu như vậy cũng không liên lạc với ngươi."
"Tại sao không nói với ta?"
Ngôn Hề hướng nàng chớp chớp mắt: "Bởi vì muốn cho ngươi một cái kinh hỉ!" Trước khi nàng cười rộ lên đều có thói quen cong khóe môi lên một cái, sau đó khóe mắt cũng cong cong, tiếp theo phần còn lại của thế giới dường như thật sự bị đóng băng lại rồi.
An Chi kinh ngạc mà nhìn nàng, Ngôn Hề cũng đưa tay tới xoa xoa tóc của An Chi, tiếp tục đi về phía trước.
An Chi cảm thấy nàng nhất định phải suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút, đúng rồi, nàng đã quyết định phải từ bỏ Ngôn Hề rồi.
Nàng không thể suy nghĩ quá nhiều.
Một đoàn người các nàng đi ăn lẩu, Ngôn Hề chọn nồi lầu uyên ương.
"An An, ngươi vẫn không thể ăn cay đi?" Dương Mông Mông cười nàng.
"Ân."
Chỉ có một mình An Chi là không thể ăn cay, ba người kia đều là người không cay không vui, bao tử tươi ngon được đưa lên, thịt bò cắt mỏng giống như bông tuyết, còn có lòng vịt, thận, hoa truân. Còn có nấm mà An Chi thích ăn, bánh chiên và da chiên.
Đồ uống là soda chanh và sữa đậu nành.
"Còn muốn ăn cái gì không?" Ngôn Hề hỏi Dương Mông Mông.
"Cám ơn Ngôn tỷ tỷ, đủ ăn rồi." Dương Mông Mông nhu thuận nói.
Liễu Y Y chọt chọt nàng: "Thêm ba khay thịt bò."
"Không phải ngươi nói muốn ăn uống điều độ sao?"
"Ăn lẩu cũng không mập." Liễu Y Y nói, đưa tay rót một ly soda cho Dương Mông Mông: "Mông Mông đồng học, sau này An Chi nhà ta liền nhờ ngươi chiếu cố rồi."
Dương Mông Mông nói: "Liễu tỷ tỷ không cần khách khí, ta là bạn học cũ của An An!"
"Ai nha, cái miệng nhỏ nhắn này ngọt quá đi."
"Liễu tỷ tỷ ngươi làm nghề gì, người mẫu sao?"
"Ha ha ha, không phải không phải, ta là biên tập tạp chí."
Hai người lại lần nữa hận vì đã gặp nhau quá muộn mà bắt đầu nói chuyện.
An Chi mỉm cười nhìn các nàng, Ngôn Hề hỏi nàng: "Muốn thử nồi bên này một chút không?" Gắp cho nàng thịt bò đã chín, An Chi gắp lên ăn, hình như cũng không quá cay. Ngôn Hề lại gắp cho nàng dạ dày và thịt bò, từng thứ An Chi đều ăn hết, không thể không nói với nàng: "Di di, ngươi ăn đi, ta tự ăn là được rồi."
"Vậy ngươi gắp cho ta một miếng đậu hũ, ta muốn thử hương vị bên kia." Ngôn Hề nói.
"Ân, nước dùng này rất ngon." An Chi thuận tiện múc thêm một chén nữa cho nàng.
Lớn nhỏ nói lao bên cạnh không hẹn mà cùng không để lại dấu vết liếc mắt nhìn qua các nàng.
Chỉnh lại nồi lẩu, Ngôn Hề liền chỉ động mấy đũa, uống một ít nước canh, vẫn luôn canh giữ nhiệt độ nồi lẩu, nghe các nàng nói chuyện, thêm đồ ăn cho các nàng, sau đó đi ra quầy lễ tân thanh toán.
"Ngôn tỷ tỷ vẫn là ôn nhu như vậy." Dương Mông Mông cảm khái nói.
Sau khi ăn no, các nàng trở về trường, Dương Mông Mông và An Chi đi ở đằng trước, nàng lại gần nhỏ tiếng hỏi An Chi: "Ngươi vẫn còn thích nàng sao?"
An Chi dùng cùi chỏ nhẹ nhàng mà đẩy nàng một cái: "Sau này sẽ nói cho ngươi biết."
"Ân." Dương Mông Mông ôm chầm lấy cánh tay nàng, lập tức hiểu được. An Chi cũng gần sát nàng, nội tâm không phải là không có cảm xúc, có vài người trời sinh đã định trước là có thể trở thành bằng hữu, dù cho thật nhiều năm không gặp, một khi gặp lại, vẫn là quen thuộc như hôm qua, không có một chút cảm giác xa lạ nào.
An Chi nghiêng đầu nhìn Liễu Y Y đang nói chuyện phiếm với Ngôn Hề ở phía sau, trước khi nàng phát hiện thì nhìn nàng thêm một chút.
Ký túc xá của nghiên cứu sinh có cấu trúc giống như căn hộ, mỗi tầng lầu có năm phòng, mỗi phòng ở hai người, có thang máy. An Chi chính là ở căn phòng cạnh hồ vừa mới xây dựng không lâu, ở tầng năm, mỗi phòng ký túc xá có không gian rất lớn, có cửa sổ, còn có cửa sổ chớp nhỏ, lấy ánh sáng rất tốt, giường đơn 1m2 kê sát tường, bàn, tủ giường, giá sách, còn có máy nước nóng và điều hòa, trang thiết bị thập phần đầy đủ. Dương Mông Mông phi thường vui vẻ, An Chi cũng rất hài lòng.
"Vậy ta về trước." Ngôn Hề nói. Dưới tòa nhà có một cây phong đang trong mùa nở rộ, lá đỏ rơi đầy mặt đất.
An Chi gật gật đầu.
Ngôn Hề cảm thấy những lời mình nên nói đều đã nói, cũng không còn lời gì để nói nữa.
Hai người đối mặt trầm mặc.
"Có việc thì gọi điện thoại." Ngôn Hề lại dặn dò một câu.
An Chi gật gật đầu.
"Được rồi, vậy ta đi đây." Ngôn Hề lại nói một lần nữa.
An Chi nâng má lúm đồng tiền cười rộ lên gật đầu.
Liễu Y Y đứng ở một chỗ cách đó không xa nhìn nhìn thậm chí muốn ngửa mặt lên trời mà thở dài.
Chờ đến khi Ngôn Hề lên xe, Liễu Y Y tựa vào cửa sổ xe: "Ha, đêm nay ngươi có muốn ta ở cùng hay không?"
"Sao ngươi còn ở đây? Đi về nhà đi."
"Ta đây không phải là vì thương cảm ngươi lão nhân tổ rỗng sao! Ta có thể tạm thời bỏ qua lão công anh tuấn tiêu sái gợi cảm của ta để ở cùng ngươi một đêm."
Ngôn Hề bật cười: "Thôi đi, lúc trước Đào Đào bị ngươi đưa đi hơn hai tháng, ta cũng là như vậy."
Liễu Y Y: "Đó làm sao giống nhau chứ? Lúc đó ngươi biết nàng sẽ về nhà, bây giờ thì không giống ..." Nàng nhướng nhướng mày.
Ngôn Hề đẩy tay nàng ra, không để ý tới nàng liền khởi động xe. Một đường về nhà, Đại học Bách khoa cách chỗ ở của nàng xa xôi, có lẽ Y Y nói đúng, về sau An Chi sẽ không thường xuyên trở về nữa.
Ngôn Hề đậu xe xong tắt máy, đi vào đại môn. Nàng đứng ở trong sân, cúi mặt, nàng không cần ngẩng đầu lên cũng biết trong nhà là một vùng yên tĩnh tối tăm. Các biệt thự trong tiểu khu cách nhau một khu vực đậu xe, gió đêm quét qua, tiếng cười đùa của nhà hàng xóm mơ hồ truyền đến.
Trong giây lát Ngôn Hề lại có xúc động muốn hút thuốc.
Nàng rất hiếm khi hút thuốc, không có nghiện. Ngay cả An Chi cũng không biết nàng hút thuốc.
Nàng châm một điếu thuốc, kẹp ở giữa ngón tay từ từ mà cháy sáng.
Ngồi ở bậc thang trong sân, nàng đạp lên cái bóng của chính mình. Khói mờ quanh quẩn trên gương mặt của nàng, đôi môi đỏ mọng của Ngôn Hề khe khẽ thở hắt ra, làn khói mờ tản ra, Ngôn Hề dụi điếu thuốc, chậm rãi thở dài.
Mười năm cư nhiên chớp mắt một cái đã qua rồi.
Ngôn Hề bỗng nhiên ôm lấy ngực.