Kinh Trập* qua đi, thời tiết cũng không trở nên ấm áp hơn, thời tiết ở Bội thành trầm lắng âm u lạnh lẽo, ánh mặt trời cũng không thấy nhiều, màn trời buông xuống, làm cho người ta thở không nổi.
(*Là một trong 24 của các , , , . Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 , khi ở 345° ( bằng 345°). Đây là một khái niệm trong công tác lập của các nước chịu ảnh hưởng của nền cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sâu nở.
Theo quy ước, tiết kinh trập là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 và kết thúc vào khoảng ngày 20 hay 21 tháng 3 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết bắt đầu.)
Kế hoạch cho chương trình mới của Ngôn Hề và các đồng nghiệp lại một lần nữa không được thông qua. Đồng nghiệp ủ rũ nói: "Ấn Độ cũng có thể thực hiện chương trình phỏng vấn như vậy, tại sao chúng ta không được thông qua, khi nào tiết trời đông giá rét này mới qua chứ!"
"Tại sao chúng ta phải tốn nhiều sức lực như vậy, học hỏi những người khác, mua bản quyền chỉnh sửa một chút, mời mấy minh tinh đang nổi, lôi kéo được mấy nhà tài trợ, chương trình có tỉ lệ người xem cao, chúng ta cũng có thể thoải mái lấy tiền! "
"Không có cam lòng thì sao! Không có cam lòng!"
Chương trình được lấy cảm hứng từ cuộc phỏng vấn thực tế với Amir Khan, sớm mấy năm trước trong nước cũng không ít những chương trình như vậy, nhưng bây giờ lại không thấy, chỉ có tồn tại trong một vài bộ phim phóng sự. Bọn họ cũng muốn thực hiện một chương trình có thể được đưa vào kênh truyền hình chính, nhằm vào những vấn đề của xã hội hiện đại, ví dụ như sự mất cân bằng giữa nam và nữ, bất bình đẳng trong công việc, chuyển giới. Nguồn lương thực, bạo lực gia đình, giáo dục vùng núi, tội phạm vị thành niên, xâm hại ở trẻ em, vấn đề đồng tính, tình yêu và hôn nhân vân vân, tận lực tiếp cận chính xác cốt lõi của vấn đề, làm cho quần chúng nhân dân suy nghĩ, đưa ra đáp án của những nan đề này, tìm kiếm biện pháp giải quyết.
Nhưng mà sửa đi sửa lại, những vấn đề được liệt kê san san giảm giảm, cấp trên vẫn chưa thông qua, phía dưới cũng không có đội chế tác muốn thực hiện, càng thêm không có nhà tài trợ đồng ý đầu tư.
Kế hoạch này chỉ có thể tạm thời gác lại, có lẽ là vĩnh viễn.
Sau khi Ngôn Hề biết tin tức, một mình đi lên sân thượng đứng thật lâu, ngẩng nhìn những đám mây đen cuồn cuộn đầy trời, lần đầu tiên có xúc động muốn hút thuốc.
Sống đến ba mươi tuổi, chuyện làm nàng hoang mang càng ngày càng nhiều. Tuổi tác càng tăng, nàng phát hiện rất nhiều chuyện cũng không biến thành đơn giản, ngược lại trở nên càng ngày càng khó hiểu, cùng phức tạp.
Tháng tư, Ngôn gia gia bị tắc mạch máu ở tim cần làm phẫu thuật. Đám nhỏ Ngôn gia phân nhau làm việc, những người lớn tuổi thì đi tới bệnh viện, nhỏ tuổi thì cùng Tâm di, Ngôn đại tẩu ở nhà với Ngôn nãi nãi.
Ngôn gia gia đã qua tám mươi, bất luận một lần phẫu thuật nhỏ gì đều rất nguy hiểm. Ngôn Dĩ Nam nhìn qua rất lo lắng nhưng vẫn là người bình tĩnh nhất nhà, nhẹ nuốt nước miếng, quay đầu nói với bác sĩ Dư: "Ta biết ta không thể hỏi vấn đề này, ngươi thành thật nói cho ta biết, thật sự là không thành vấn đề chứ?"
Lúc này dáng mỉm cười của bác sĩ Dư nhìn qua phi thường đáng tin và xinh đẹp: "Ngươi biết chúng ta không thể cam đoan trăm phần trăm cùng thân nhân của bệnh nhân đúng không? Cho nên ta chỉ có thể nói bác sĩ chủ đạo là người giỏi nhất." Sau đó nàng vỗ vỗ bờ vai Ngôn Dĩ Nam, nhỏ giọng nói: "Ta cũng sẽ theo sát toàn bộ quá trình, ngươi yên tâm, không có chuyện gì đâu."
Nàng cười cười với người nhà họ Ngôn, liền tiến vào phòng phẫu thuật.
Hữu kinh vô hiểm, Ngôn gia gia phẫu thuật phi thường thành công, đã được đẩy vào phòng bệnh nghỉ ngơi, người nhà họ Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Dĩ Nam từ nãy giờ vẫn luôn giải thích nguyên lý phẫu thuật trấn an người nhà vừa nhìn thấy bác sĩ Dư, ở trước mặt mọi người nắm chặt lấy ống tay áo của nàng, "Trời ạ, làm ta sợ muốn chết!"
Người nhà họ Ngôn lúc này vốn đã an tâm nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy ghê tởm, nhao nhao tản ra, làm ra vẻ không quen biết với hắn.
Ngôn đại ca đi theo bác sĩ thương lượng những vấn đề sau phẫu thuật và viện phí, Ngôn Dĩ Tây cùng Liễu Y Y đi vào phòng xem Ngôn gia gia, Ngôn Hề lúng túng cười cười với bác sĩ Dư, trong nháy mắt bỗng nhiên hoang mang, bác sĩ Dư tên là gì?
"Thắng Nam, Dư Thắng Nam." Ngôn Dĩ Nam cao một mét tám mươi mấy, bác sĩ Dư mang giày đế bằng còn muốn thấp hơn Ngôn Hề vài cm, nhưng nhìn qua khí tràng mạnh mẽ hơn Ngôn Dĩ Nam rất nhiều, hắn đứng bên cạnh nàng quả thực giống y như là chim non vạn phần ỷ lại nép vào thân người.
"Tiểu Ngũ, tên của chúng ta rất xứng đi, đều là Nam, quả thật là một đôi." Thiếu chút nữa là đôi mắt Ngôn Dĩ Nam bắn ra một trái tim màu đỏ rồi.
Ngay cả Ngôn Hề cũng chịu không nổi nữa, nàng đi xem Ngôn gia gia, dặn dò các ca ca một tiếng, liền lái xe về lão trạch trước.
Trong nhà Ngôn đại tẩu phải chăm Tuấn Tuấn, cùng Tâm di ở trong phòng khách đợi tin tức, nghe nói phẫu thuật thành công rốt cuộc thở phào, yên tâm đi chuẩn bị đồ ăn.
Ngôn Hề lên lầu hai, tới cửa liền nghe thấy Ngôn nãi nãi đang ngâm nga một ca khúc, cẩn thận lắng nghe, là bài trăng tròn hoa hảo.
"Tiểu Ngũ, đây là bài hát mà ông nội của con và ta rất yêu thích, giọng hát của ông nội con tương đối Bel Canto, nhưng ông ấy cũng hay hát bài này, thời Đại học chúng ta còn từng biểu diễn cùng nhau."
(*Bel Canto (mỹ ca /hát đẹp) là một danh từ dùng để chỉ định môt kỹ thuật hát của xứ Ý với phẩm chất trong sáng và lớn rộng mà các ca sĩ Ý dùng để chinh phục người nghe.)
"Ân, rất êm tai." Là thanh âm của An Chi.
Ngôn Hề dừng ở trước của, cong khóe môi lên một cái, bà nội luôn nhầm nhẫn giữa An Chi và nàng, có khi cũng thần kỳ mà phân biệt được rõ ràng.
Nhưng mà mấy năm nay tình huống này cũng càng ngày càng thường xuyên, thời gian khi bà thanh tỉnh càng ngày càng ít. Ánh mắt Ngôn Hề ảm đạm, nhìn hình ảnh bên trong phòng.
Bà ngồi ở trên ghế dựa, thiếu nữ ngồi ở bên cạnh bà kiên nhẫn nói chuyện với bà, nàng đứng lên cầm lấy một cái thảm phủ lên chân Ngôn nãi nãi, "Bà nội, lạnh không?"
Ngôn nãi nãi cười híp mắt nói: "Tiểu An Chi, con đã thật cao lớn, cũng sắp cao bằng di di của con rồi."
An Chi gãi gãi mặt, "Không có, Thái nãi nãi."
Ngôn Hề khẽ cười một tiếng, An Chi nhất định phải thích ứng với trí nhớ của bà nội mà ứng biến cách xưng hô.
"Thái nãi nãi, người nghe con hát một chút xem thế nào, đám mây phân tán, ánh trăng chiếu sáng người..."
Ngôn Hề từng nhìn thấy An Chi cẩn thận chu đáo đối xử với người già và trẻ em, chính là chưa từng nghe qua cô bé ca hát, nàng nhẹ nhàng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
An Chi khe khẽ ngâm nga, thanh âm của nàng phi thường mềm mại an ủi nhân tâm, Ngôn nãi nãi mỉm cười cùng nàng hòa giọng, lúc trước khi đi ngủ còn nắm lấy bàn tay nàng lặng lẽ nói: "Ta kéo chậu hoa mẫu đơn con làm gẫy rồi đi giấu."
Lúc đầu An Chi còn hoang mang mà nghĩ nghĩ, một giây sau kịp hiểu ra bà là đang nói đến Ngôn Hề, nàng hé miệng cười cười, nghiêng đầu liền nhìn thấy Ngôn Hề.
An Chi đi ra, "Thái gia gia đã ổn rồi chứ?"
"Không sao, phẫu thuật rất thành công," Ngôn Hề nhìn sang Ngôn nãi nãi đã ngủ, "Cám ơn ngươi cùng bà nội."
"Ân, không cần nói như vậy, ta cũng lo lắng cho Thái gia gia Thái nãi nãi." An Chi cất tiếng, nàng ngẩng đầu dò xét Ngôn Hề.
Gương mặt của Ngôn Hề đều là vẻ mệt mỏi, thậm chí nàng còn không có trang điểm, sắc mặt có chút tái nhợt. Khóe miệng của nàng vẫn có một nụ cười ôn nhu, "Ngươi đã làm tốt, rất tốt."
Sau đó các nàng liền trầm mặc.
Từ sau lần không được tự nhiên vào năm trước, các nàng đã không thể trờ về trạng thái như trước kia.
Mỗi lần đối mặt với nàng tâm tư An Chi liền bắt đầu mơ hồ bối rối, vô pháp đối mặt với nàng. Mà Ngôn Hề nhìn không thấu tâm tư của An Chi, chỉ có thể lạnh nhạt xử lý.
"Di di, ngươi đừng quá lo lắng." Đôi mắt sáng quắc thanh tịnh như mực nước của An Chi cất giấu thần sắc lo lắng nhìn qua nàng.
Ngôn Hề mím môi ân một tiếng, sự mệt mỏi theo tứ chi bách hài lan tràn ra, nàng chậm rãi ngồi xuống sofa. Nhìn thấy trưởng bối già đi ốm đau chính mình lại bất lực, không có chuyện gì khó chịu hơn điều này.
An Chi cắn cắn môi, không cho mình nhiều thời gian để do dự suy nghĩ, rất nhanh cúi người xuống, hai tay thiếu nữ nhanh chóng ôm lấy bờ vai của người kia, bởi vì bối rối, cổ của nàng khe khẽ chạm vào vai Ngôn Hề.
Một khắc này An Chi nín thở, bờ vai Ngôn Hề mảnh mai, mái tóc mềm của người kia lướt nhẹ trên gương mặt nàng, chóp mũi ngửi thấy đều là mùi thơm của nàng.
Chỉ là không muốn nhìn thấy bộ dáng khó chịu đến như vậy của nàng.
Nàng không có cách nào khác, nàng chỉ có thể ôm lấy người kia một cái.
Một giây, hai giây.
Ý niêm vốn không thể tham lam tràn ra trong đầu óc.
Thêm một giây nữa là được rồi.
An Chi nghĩ như vậy.
Nhưng mà, Ngôn Hề nhích về phía trước, tiếp nhận cái ôm của nàng, bàn tay vuốt ve sau lưng nàng, thậm chí cũng khẽ tựa đầu lên bờ vai An Chi.
Tựa như người kia cũng rất thích hương vị của nàng.
Trái tim của An Chi khẩn trương mà co thắt thật nhanh trong lồng ngực, cẳng chân đang cong xuống bắt đầu run, nàng không tự chủ được mà đổ về phía Ngôn Hề.
Một giây tiếp theo, có lẽ là theo bản năng, Ngôn Hề thoáng kéo cái eo của nàng qua, thuận tay ôm lấy nàng.
An Chi trợn tròn hai mắt, toàn bộ phản ứng trong hai giây. Mới phát hiện nàng rắn rắn chắc chắc mà được ôm ở trong ngực Ngôn Hề, cánh tay của nàng ôm lấy cổ người kia, nghiêng người ngồi trên đầu gối của người kia.
Bầu không khí xung quanh đều cô đọng lại.
An Chi cũng không dám nhúc nhích, tựa đầu trên vai của người kia, không dám nhìn biểu tình của Ngôn Hề, ngực của nàng vừa vặn liền chạm phải Ngôn Hề.
Cũng không phải là chưa từng được ôm qua, chỉ là không có một lần nào như vậy...
An Chi chớp mắt, trái tim cảm giác như không còn là của mình, vạn nhất bị nàng phát hiện làm sao bây giờ...
Chỉ là ngay sau đó, Ngôn Hề vỗ vỗ nàng ý bảo nàng đứng lên, "Ngoan, ngồi lại nào."
Trong lòng An Chi có chút run run, đứng lên, khuôn mặt nóng lên ngồi xuống bên cạnh người kia. Nàng không nhìn thấy Ngôn Hề rất mất tự nhiên mà nghiêng đi một chút, hơi thở như có như không mà chậm lại.
Lại trầm mặc mất giây, An Chi bắt được một chủ đề quang minh chính đại: "Di di, có chuyện này, trường học đã đưa danh sách trúng tuyển xuống, ta cũng có trong đó, là chuyên ngành hóa học của Đại học Bách khoa."
Ngôn Hề vui vẻ nói: "Đây chính là trường học và chuyên ngành ngươi muốn, thật tốt quá!"
"Ai, thật tốt quá, cũng không cần lại phải chờ đợi hơn hai tháng nữa, thật lợi hại, Đào Đào!" Ngôn Hề rõ ràng rất vui vẻ, ôm chầm lấy nàng vuốt mái tóc của nàng.
Gương mặt An Chi thật vất vả mới bình tĩnh được giờ lại hồng lên, "Giáo viên chủ nhiệm của chúng ta nói muốn ngươi gọi điện thoại cho nàng, có một số việc nhất định phải xác định với gia trưởng một chút."
"Ân, được, ta gọi ngay bây giờ." Ngôn Hề lấy điện thoại di động ra.
"Ai di di, hôm nay là cuối tuần, lão sư đang nghỉ ngơi." Kỳ thật chuyện này không phải là trọng điểm, mà là từ năm trước Ngôn Hề cũng chưa từng nghỉ ngơi thật tốt, huống chi bây giờ Ngôn gia gia lại ngã bệnh.
"Ân, tốt lắm," Ngôn Hề quét đi vẻ mệt mỏi vừa rồi, lúm đồng tiền sáng chói, An Chi không dám nhìn kỹ, má lúm đồng tiền lún vào, không cách nào khống chế được sự ngọt ngào này.
"Cuối cùng cũng có một tin tức tốt," Ngôn Hề cười, "Không được, ta vẫn là phải quấy rầy lão sư, ta sẽ gọi điện thoại ngay bây giờ." Ngôn Hề đứng lên một tay bấm số, tay kia vuốt vuốt gương mặt của mình, liền đi ra phía bên ngoài.
Nụ cười của nàng tựa như một cơn gió đêm đầu hè nhẹ nhàng lướt nhẹ qua trái tim của An Chi, từng đóa hoa nhỏ nở rộ, thậm chí còn đung đưa trong gió.
Chỉ vì khoảnh khắc này, tựa hồ tất cả những đắng chát đều đáng giá.
Phải trân trọng lưu giữ nụ cười của nàng.