Dường như có một cơn gió thổi qua, bông tuyết nghịch ngợm bao phủ lên gương mặt.
An Chi lăng lăng nhìn lại nàng, trong nháy mắt cho là mình nghe lầm. Nhưng mà ánh mắt của Hứa Gia Nhĩ chính là nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến mức làm cho nàng vô pháp xem nhẹ.
Hứa Gia Nhĩ chậm rãi đến gần nàng, bên ngoài áo khoác đồng phục nàng mặc chiếc áo len màu xám, lộ ra cần cổ trắng nõn của nàng, mái tóc đã dài hơn, tóc mái cắt ngang trán cũng có chút dài ra, nhưng vẫn không che được đôi mắt thâm sâu đen như mực nước.
"Ta..." Tư duy của An Chi thoáng cái liền đứt đoạn, tạm thời không thể nghĩ được ngôn ngữ để trả lời.
"Xin lỗi." An Chi chỉ có thể nói như vậy.
Hứa Gia Nhĩ dừng bước, nàng không nói gì.
An Chi cúi đầu xuống, có chút không biết nên làm sao.
Một lát sau, Hứa Gia Nhĩ khe khẽ nói: "Trong lòng ngươi có người khác sao?"
An Chi cắn môi, không biết có nên thẳng thắng với nàng hay không.
"Là người di di kia của ngưoi đúng không? Nếu như ta không có đoán sai."
An Chi mãnh liệt ngẩng đầu, đôi mắt của Hứa Gia Nhĩ trấn định, biểu tình không có bất kỳ sự khó chịu nào, đôi mắt thuần triệt thâm thúy, rõ ràng phản chiếu ra thân ảnh của An Chi. Ánh mắt nghiêm túc, chân thành tha thiết.
"Ánh mắt ngươi nhìn nàng rất rõ ràng, không lừa được người khác." Hứa Gia Nhĩ nói.
An Chi ngơ ngẩn, theo bản năng mà hỏi lại: "Có rõ ràng như vậy sao? Vậy, vậy...."
Những người khác cũng có thể nhìn ra được sao?
Hứa Gia Nhĩ còn nói thêm: "Ta có thể nhìn ra được là do ta quá chú ý đến ngươi, người khác có lẽ có thể nhìn ra được, cũng có lẽ không thể, dù sao..." Nàng có chút ý vị thâm trường nói: "Nàng không phài là a di của ngươi sao?"
Trái tim An Chi cả kinh, vẫn đang cắn môi.
"Ta và nàng cũng không có quan hệ máu mủ," Một lát sau nàng nhỏ giọng nói.
Hứa Gia Nhĩ nhướng nhướng mày.
Tuyết rơi tựa hồ có xu thế càng ngày càng lớn, trên sân luyện tập của trường người càng ngày càng ít, các nàng tựa vào bàn chơi bóng bàn trong sân tập.
"Ngươi có thể nói cho ta nghe một chút không?" Không phải Hứa Gia Nhĩ không tò mò, tiểu lớp trưởng ngoại trừ đáng yêu, có chút ngạo kiều, tựa hồ còn có chút thần bí.
Hơn nữa thường xuyên độc lai độc vãng. Lên cao nhị, nàng cơ bản đã xác định vị trí bá chủ tại các bảng xếp hạng, chính là Hứa Gia Nhĩ cũng không có cách nào, chỉ có thể cạnh tranh với nàng ở một vài môn nhất định. Hứa Gia Nhĩ không có chút tâm tư ghen ghét nào, thậm chí rất thích một tiểu lớp trưởng như vậy.
Đây chính là cô gái mà nàng yêu thích, đáng yêu nhất, ưu tú nhất, nhưng mà Hứa Gia Nhĩ biết rõ người kia không có thích mình, nàng nhất định phải biết rõ nguyên nhân, cùng với còn có cơ hội để cố gắng hay không. Bởi vì dễ dàng từ bỏ, không phải là phong cách của nàng.
An Chi yên tĩnh một hồi, nói: "Ba mẹ của ta chưa kết hôn đã sinh ra ta, đưa ta cho ta ông ngoại. Năm ta sáu tuổi ông ngoại qua đời, ba mẹ ta cũng không muốn mang theo ta, là nàng dẫn ta về nhà."
Nói đến đây, An Chi phát hiện nàng đã không khổ sở nữa rồi. Giống như thoáng cái nàng liền đã trưởng thành, lại giống như khi nhớ lại quá khứ, tất cả những khoảng thời gian khó chịu đều có Ngôn Hề ở bên cạnh, đều có ánh mắt ôn nhu cùng dáng tươi cười của người kia.
Nàng đã không còn là đứa trẻ không biết đường đi kia nữa, bây giờ nàng đã có thể trôi chảy nói ra những gì đã trải qua trong quá khứ.
Ngược lại Hứa Gia Nhĩ là bị rung động, từ nhỏ nàng lớn lên trong hoàn cảnh tràn đầy yêu thương cùng tự do, cha mẹ đối với nàng càng giống như là bạn thân. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới trên thế giới này có những người cha mẹ từ bỏ con cái của mình, nàng cho rằng chuyện đó chỉ xuất hiện trên phim ảnh trong sách vở, đừng nói tới những tình tiết chân thật nhự vậy lại xuất hiện trên người cô gái mà nàng yêu thích.
Nội tâm của nàng chưa bao giờ có loại đau nhói như kim châm thế này, giống như bị người ta hung hăng mà nhéo một cái.
"Ta còn đang nghĩ, tại sao các ngươi lớn lên nhìn không giống nhau, hơn nữa...Ba mẹ của ngươi chưa bao giờ xuất hiện...Thực xin lỗi." Thanh âm của Hứa Gia Nhĩ cũng là trầm thấp, chân thành.
An Chi nở nụ cười, "Ngươi xin lỗi cái gì chứ, chuyện cũng không liên quan đến ngươi." Nàng trầm mặc, chuyện này ở trong mắt người khác là rất khó chấp nhận a, yêu thích trưởng bối nuôi dưỡng lại còn cùng giới tính với mình.
Nhất thời Hứa Gia Nhĩ cũng không biết nên nói cái gì.
Các nàng liền kề vai nhau mà đứng như vậy, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời tràn đầy bông tuyết.
Thẳng đến khi tiếng chuông chiều vang lên.
"Ta nên về nhà rồi." An Chi liếc mắt nhìn điện thoại, phát hiện có một tin nhắn của Ngôn Hề, nói đêm nay nàng phải về nhà muộn một chút, nói khi nào An Chi về nhà thì nhắn tin cho nàng.
An Chi sợ nàng lo lắng, vội vàng nhắn tin cho nàng nói mình đã về nhà rồi.
"Ta đưa ngươi về nhà đi" Hứa Gia Nhĩ nhìn nàng nói.
"Không cần, ta có thể tự mình đón xe buýt."
Nhưng mà An Chi không thể lay chuyển được Hứa Gia Nhĩ, người kia khăn khăn kiên trì đòi đưa nàng về nhà.
Ra khỏi trường, các nàng mỗi người mua một cái bánh gói trong túi giấy, vừa đi vừa ăn. Chờ ăn xong, xe buýt đã đến.
Người trên xe buýt không nhiều lắm, trời lạnh, mọi người có chút co rúm lại. Có hai chỗ ngồi song song, hai người bọn họ yên lặng ngồi xuống không nói gì.
Ban đêm ở Bội thành đèn đuốc sáng trưng ngựa xe như nước, được một bầu trời đầy bông tuyết lọc bớt đi, ít đi vài phần phồn hoa phù phiếm, nhiều thêm một phần yên tĩnh nghệ thuật.
"Nàng không biết đúng không?" Bỗng nhiên Hứa Gia Nhĩ mở miệng hỏi.
An Chi lắc đầu.
"Cũng đúng...Ta nói ra ngươi đừng giận, từ nhỏ trực giác của ta đã rất chuẩn, cảm giác nàng không thích nữ sinh...Hơn nữa còn lớn hơn ngươi nhiều như vậy..."
An Chi ảm đạm mà cúi đầu xuống.
Hứa Gia Nhĩ không đành lòng nói nữa, trong lòng buồn phiền đến lợi hại.
Các nàng cứ như vậy trầm mặc cả đoạn đường cho đến trạm xe buýt gần nhà An Chi.
"Ngươi không cần xuống...Ai..." Sau khi xuống xe Hứa Gia Nhĩ kiên trì nhất định phải xuống cùng nàng, còn muốn đi cùng nàng đến cửa tiểu khu.
"Không cần, ở ngay phía trước, ngươi không quay lại đón xe trở về sao?"
"Chỗ này vốn không có xe đến nhà của ta, lát nữa ta gọi Didi* về là được rồi." Hứa Gia Nhĩ nói với nàng, nụ cười sáng lạn tựa như pháo hoa chợt lóe lên trên bầu trời đêm, dị thường chói mắt.
(*Didi Chuxing: Một tập đoàn lớn của Trung Quốc chuyên vế các dịch vụ giao thông cũng kiểu như Uber vậy)
An Chi có chút xấu hổ, "Làm cho ngươi phải đi một đoạn đường xa như vậy..."
Hứa Gia Nhĩ nói, "Đều là do ta kiên trì, nếu như đã đến đấy, không đưa ngươi đến tận nhà sao được, đi thôi."
An Chi đành phải đi theo nàng, nàng dài tay dài chân, cao hơn mình rất nhiều, An Chi chạy nhanh vài bước đuổi theo nàng, đi trước dẫn đường.
Trong lòng nàng có chút băn khoăn, người khác thổ lộ với nàng, bị nàng từ chối, còn đi một quãng đường xa đưa nàng về nhà. Hứa Gia Nhĩ, lại là người ôn nhu như vậy. Lúc trước không có phát hiện một khía cạnh này của người kia, An Chi lặng lẽ nhìn người kia một cái.
Hứa Gia Nhĩ cười tủm tỉm từ trên cao cúi xuống nhìn nàng, "Ta rất soái phải không?"
An Chi: "..." Vẫn là rất tự mãn.
Đèn đường trong cơn gió lạnh đìu hiu phát ra ánh sáng màu da cam, tiếng bước chân một trước một sau của các nàng vang lên động tĩnh, ánh sáng đèn đem hình bóng của các nàng kéo dài vô cùng, Hứa Gia Nhĩ nhìn thấy An Chi rụt cổ một cái, đưa bàn ta lên miệng hà hơi.
Rất muốn nắm lấy tay nàng, nhưng mà không được.
Trong lòng nàng sinh ra một cơn thịnh nộ chừng từng có, xem đi, Hứa Gia Nhĩ, bình thường ngươi đủ khí thế a, cư nhiên lại thích một nữ sinh không thích ngưoi, hơn nữa một chút biện pháp ngươi cũng không có.
Rất nhanh, đã đến trước cửa tiểu khu. Hứa Gia Nhĩ âm thầm đánh giá, trong lòng ảm đạm càng sâu, nữ nhân kia quả nhiên là người giàu có a, có gia sản lớn như vậy, đời này cũng không lo lắng về cuộc sống sau này a, hơn nữa nàng còn có khí chất rất xuất sắc, cách đối nhân xử thế làm cho người ta tìm không ra khuyết điểm.
Thực lực đối lập cách biệt quá xa rồi.
"Hứa Gia Nhĩ," An Chi gọi nàng, ánh mắt tĩnh mịch, "Cám ơn ngươi đã đưa ta về, còn có..." Nàng dừng một chút, "Chuyện vừa rồi..."
"Ta nghĩ..."
Hứa Gia Nhĩ cắt ngang lời nàng, cười cười: "Ngươi không cần cảm thấy băn khoăn gì cả, yêu thích ngươi là chuyện của ta, hơn nữa ta cũng còn chưa từ bỏ a."
"Nhưnh..." An Chi cau chân mày lại.
"Ai, ngươi không cảm thấy có ta ở bên cạnh ngươi rất vui vẻ sao? Có người nghe ngươi nói chuyện, nói chuyện phiếm với ngươi, về sau nếu như ngươi có bất luận chuyện gì không vui, không thể nói với người khác, có thể nói với ta a, bởi vì ta có thể hoàn toàn lý giải tâm tình của ngươi." Hứa Gia Nhĩ vẫn còn đang mỉm cười.
An Chi cắn cắn môi, nói ra: "...Ngươi không cần phải như vậy."
Hứa Gia Nhĩ cười khẽ, đưa tay qua vỗ đầu của nàng. An Chi thấy nàng lại lộ ra nụ cười sáng lạn kia, "Ta chính là soái như vậy đấy!"
Trong lòng An Chi có hàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang mà nhìn Hứa Gia Nhĩ đang vẫy tay với nàng, ngồi vào trong xe.
"Ta về đến nhà sẽ gởi WeChat cho ngươi, nếu như ngươi còn không đi vào ta sẽ nghĩ là ngươi yêu thích ta đấy!" Nàng gởi một tin nhắn giọng nói tới.
An Chi cúi đầu trầm tư, tạm thời không nghĩ ra được biện pháp nào, cũng không biết phải từ chối làm sao để cho người kia không khổ sở.
Luôn ẩn ẩn có chút không đành lòng. Dù sao nàng cũng là thích người khác, thích một người không thích nàng.
Nàng ngơ ngác nhìn theo chiếc xe chở Hứa Gia Nhĩ đi xa, khi nhìn không thấy nữa, mới cầm thẻ đi vào trong.
Cách đó không xa Ngôn Hề ngồi trong xe, nhìn thấy tất cả những cảnh tượng vừa rồi, mặc dù cách rất xa không thể nghe thấy các nàng đang nói cái gì, chỉ là cảm giác tựa hồ như đang xem một bộ phim thanh xuân im lặng.
An Chi rõ ràng nói với mình là nàng đã sớm về nhà ...
Ngôn Hề đau đầu tự nâng tay ấn lên thái dương, có chút thở dài.
Nàng ngồi nửa ngày, quyết định làm như không nhìn thấygì cả, nàng sẽ giả vờ như không biết gì cả.