Một đêm Ngôn Hề trằn trọc ngủ không ngon giấc, hôm sau dậy trễ một chút, lúc thức dậy An Chi đã đi học rồi, trong phòng bếp có để lại bữa sáng cho nàng, cháo gạo vẫn còn ấm.
Ngôn Hề ngồi một người ở phòng bếp ăn cháo xong, ngẩn người một lát, mới lái xe đi làm.
Đương nhiên Ngôn Hề không phải là người ghét đồng tính, trên thực tế bắt đầu từ khi nàng lên cao trung, đã có nữ sinh tỏ vẻ thiện cảm đối với nàng, đến Đại học thì càng nhiều, Ngôn Hề thập phần xác định nàng không thích nữ sinh, nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua nàng sẽ cùng một chỗ với nữ nhân.
Ngôn Hề lớn lên trong một gia đình đa phần nam nhân, từ nhỏ nàng và các ca ca đã được giáo dục: Phải tôn trọng và bảo vệ bé gái. Đặc biệt nàng cũng là nữ, đối với người cùng giới tính sẽ có một phần quan tâm và chăm sóc hơn.
Bà nội nói với nàng như thế này: Tuy rằng bây giờ cũng quảng bá rùm beng là nam nữ bình quyền, nhưng mà nữ giới vô luận là từ khi sinh ra, đi học, đi làm hay lập gia đình, từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, đoạn đường này cơ hồ là một con đường máu. Những ràng buộc áp lực từ xã hội của cả người cùng giới và khác giới sẽ không ngừng đặt lên người phụ nữ, các nàng nhất định phải vượt qua mọi chông gai cho đến cuối cùng.
Cho nên nữ giới phải giúp đỡ nữ giới, đây là sự giáo dục nàng được tiếp nhận từ nhỏ.
Tuy rằng tình yêu đồng tính không có trong phạm vi suy tính của nàng, chỉ là cũng không tới phiên nàng phát biểu ý kiến phản đối. Cho tới nay, nếu như nhận được sự hâm mộ từ người cùng giới, nàng đều là ngỏ ý cảm ơn, lại uyển chuyển từ chối. Vấn đề này nàng xử lý phi thường tự nhiên, không có chướng ngại.
Nhưng mà, nhưng mà bây giờ là An Chi, là đứa nhỏ lớn lên ở bên cạnh nàng, đã có khuynh hướng đồng tính.
Không, không phải khuynh hướng. Giọng nói của An Chi phi thường khẳng định, nàng nói: "Ta vốn không thích nam sinh..." Cơ bản cũng đã loại bỏ một khả năng khác, chỉ còn lại một khả năng chính là như vậy.
Không sợ người đồng tính và có người thân cận bên cạnh là người đồng tính là hai chuyện khác nhau, Ngôn Hề phi thường chán nản khi nàng có cảm giác như vậy.
Mơ hồ nhớ tới rất nhiều năm trước trên Weibo có một thực nghiệm, một đám trẻ không hề có đánh tiếng trước mà trực tiếp ra quỹ với cha mẹ, cha mẹ khiếp sợ, nổi giận, trong lúc kích động nói ra một vài lời khó nghe, bọn nhỏ cũng là bị tổn thương, cảm thấy không thể trở lại mối quan hệ như trước đây với người nhà.
Lúc ấy rất nhiều người đều đứng trên lập trường của những đứa nhỏ, đặc biệt là người trẻ tuổi. Cho rằng tính hường thì không thể chống lại, tình yêu cũng không có sai.
Nhưng mà Ngôn Hề lại nghe thấy những tiền bối trong đài đã làm cha mẹ tỏ vẻ thất vọng đau khổ, ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng đứa nhỏ hai mươi năm, một lòng trông mong đứa nhỏ có thể sống một cuộc đời mỹ mãn gia đình hạnh phúc, thật không ngờ thông qua một cuộc điện thoại ngươi nói ngươi thích người đồng tính, không cho bọn họ một chút chuẩn bị tâm lý nào, liền muốn cha mẹ bỏ qua phạm vi đạo đức xã hội và đạo lý luân thường của bọn họ để chấp nhận điều đó.
Tiền bối nói: "Thương tâm nhất không phải là chỗ đó, mà là đứa nhỏ liền chối bỏ tình yêu của cha mẹ dành cho chúng một cách rất đơn giản, nếu như không ủng hộ bọn chúng thì đồng nghĩa với việc không yêu thương chúng. Vậy ngược lại, ngươi cũng có từng yêu thương cha mẹ chút nào hay không? Ngươi chính là người nhu nhược, không dám đường đường chính chính quang minh chính đại nói với cha mẹ về tính hướng của ngươi, ngươi lựa chọn lợi dụng hoàn cảnh, hoàn toàn không cho cha mẹ thời gian để bình tâm lại, còn ép buộc cha mẹ thấu hiểu ngươi một cách vô điều kiện. Dựa vào cái gì đây?
Vốn con đường đồng tính này liền đã định trước sẽ ngập nghềnh gian nan hơn những con đường khác, ngay cả một chút dũng khí như vậy cũng không có, làm sao có thể đối mặt với cuộc sống sau này đây?"
Ngôn Hề không muốn đánh giá ai đúng ai sai, nhưng ít ra An Chi thẳng thắn với nàng, nàng là khiếp sợ, nhưng sau khi khiếp sợ qua đi lại mơ hồ có chút kiêu ngạo. Đứa bé này đã phải dũng cảm biết bao nhiêu, lựa chọn đối diên trực tiếp với tiếng lòng của mình.
Ngôn Hề tò mò, trong lòng An Chi đến cùng là nàng có hình tượng như thế nào? Là giống như một người mẹ nuôi hay là như một người bạn? Vô luận là như thế nào, kỳ vọng của An Chi đối với nàng nhất định phi thường cao, ít nhất chính mình làm cho cô bé cảm thấy có cảm giác an toàn, cô bé mới có thể to gan mà thẳng thắng nói ra những lời này với nàng.
Như vậy liền chỉ còn lại một vấn đề: An Chi còn nhỏ như vậy, nàng có thể khẳng định chắc chắn sao? Sẽ không phải chỉ là một giai đoạn nhất thời thôi chứ?
Ngôn Hề ngay lập tức lắc đầu, không có khả năng, không thể nói bởi vì nàng còn nhỏ mà chối bỏ sự phán đoán của nàng đối với bản thân mình. Cho là mình thích người cùng giới, đây là một chuyện rất nghiên trọng, mà An Chi, từ nhỏ nàng đối với những thứ mình yêu thích đã rất rõ ràng.
Khoan đã!
Ngôn Hề cắn cây bút thong thả bước tới bước lui ở hành lang văn phòng cả buổi sáng.
Nếu không có cơ hội chắc có lẽ An Chi sẽ không ý thức được mình thích nữ sinh mới đúng...
Sẽ không phải là...
Ngôn Hề cau mày, không phải như nàng đang nghĩ đúng không? Chẳng lẽ là Hứa Gia Nhĩ kia?
Thiếu chút nữa Ngôn Hề đã cắn nát cây bít rồi, mặt mày ủ rũ.
Sau khi học xong hai tiết, tiếng chuông hết giờ vang lên, An Chi liền trực tiếp nằm sấp trên bàn học, đôi má dán lên mặt bàn, cau mày.
An Chi ngừng lại một chút, đầu nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Thật ngu ngốc, thật xúc động, tối hôm qua nàng liền nói thẳng ra như vậy, chuyện này làm sao bây giờ đây, buổi sáng nàng cũng không dám đợi đến lúc Ngôn Hề rời giường, nàng sợ hãi.
Nàng lấy tay che gương mặt lại, trong lòng rối bòng bong.
Hứa Gia Nhĩ ngồi ở phía sau lặng yên quan sát nàng trong chốc lát, chọt chọt vào sau lưng nàng.
"Không cần để ý đến ta." Giọng nói chán nản của An Chi cất lên.
"Lão sư sắp vào rồi, ngươi muốn nằm như vậy cả tiết luôn sao?" Hứa Gia Nhĩ tiếp tục chọt chọt nàng.
"Ngươi rất phiền."
Hứa Gia Nhĩ haha cười, "Tiểu lớp trưởng, ta cũng không phải là người cần được người khác kêu ngồi lên."
"Ngươi rất phiền." An Chi lập lại một câu đó, ngồi dậy.
Tiết cuối cùng là hóa học, An Chi không nâng tinh thần lên được, lão sư đang đánh giá bài thi của bọn họ. Hứa Gia Nhĩ đang thất thần, nàng thỉnh thoảng cũng nhìn nhìn An Chi, ngươi kia ngẩng đầu, rõ ràng đang thất thần.
Lão sư đang đọc câu hỏi, "Câu nào sau đây là sai, A dùng kim loại Natri có thể phân biệt được Ethanol và Ete, đúng hay không?"
Có đồng học trả lời: Đúng, Natri và Ethanol phản ứng sinh ra bọt khí, mà Natri và Ete không có phản ứng.
Lão sư tiếp tục: "B. Dung dịch Acid kali permanganat có thể được sử dụng để phân biệt giữa Hexane và 3-hexene, lớp trưởng, lớp trưởng đáp án của ngươi là gì?"
Không có người trả lời nàng.
Hứa Gia Nhĩ lấy lại tinh thần, mở miệng trả lời thay An Chi: "3-hexene có thể làm Acid kali permanganat phai màu, mà Hexane không thể, cho nên rất đúng."
Lão sư hóa học liếc nhìn nàng, gật đầu: "Trả lời chính xác, C nước có thể phân biệt giữa Benzen và Bromobenzene hay không, lớp trưởng?"
Hứa Gia Nhĩ chờ đợi câu trả lời của An Chi, trên thực tế, lão sư hóa học cùng toàn lớp đều đang chờ đợi câu trả lời của An Chi, môn này là sân nhà của An Chi, không có ai lợi hại như nàng. Câu hỏi này đối với nàng quá dễ nên không thèm trả lời sao?
"Ân ân, mật độ của Benzen nhỏ hơn nước, mà mật độ của Bromobenzene lớn hơn nước, dùng nước có thể phân biệt được, cho nên C cũng là chính xác." Hứa Gia Nhĩ đành phải tiếp tục trả lời.
Lão sư hóa học đẩy mắt kính, "Ba câu trước đều là đúng, như vậy câu D chắn chắn là câu sai, sai ở đâu? Lớp trưởng? Lớp trưởng Đào An Chi?"
Hứa Gia Nhĩ thiếu chút nữa lại muốn trả lời thay nàng, lúc này An Chi mới thả tay xuống, "Trong cấu trúc phân tử của Methyl formate cũng có chứa các nhóm aldehyde, Vì vậy dùng dung dịch phức bạc amoniac không thể phân biệt được Methyl formate và Acetaldehyde, cho nên D là câu sai."
Lão sư hóa học nhìn chằm chằm vào hai nàng giây, mới tiếp tục nói câu kế tiếp.
An Chi phiền muộn mà thở dài.
Tan học nàng liền đeo ba lô chuẩn bị về nhà, Hứa Gia Nhĩ đeo ba lô rồi đi theo nàng một đoạn đường.
"Ngươi có tâm sự sao?" Hứa Gia Nhĩ cúi đầu nhìn nàng. An Chi cúi thấp đầu chậm rãi đếm bước chân đi tới.
"Ha..." Hứa Gia Nhĩ tuột lại vài bước đi bên cạnh nàng, vẫn nhìn nàng. An Chi không để ý tới người kia, giống như một con thỏ ủ rũ.
Hứa Gia Nhĩ chuyển sang đi bên cạnh nàng, chạm mạnh vào nàng một cái, nghiêng đầu nhìn nàng: "Nói chuyện với ta đi! Chúng ta không phải là bằng hữu sao?"
Rốt cuộc An Chi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Chúng ta là bằng hữu, nhưng mà bây giờ ta không muốn nói chuyện với ngươi."
Hứa Gia Nhĩ hé miệng cười cười. Nàng cảm thấy lúc tâm tình của An Chi không thoải mái đôi má liền sẽ phồng lên, giống như cái bánh bao nhỏ, nhưng bởi vì người kia đã mất bớt đi nét mũm mĩm của trẻ em, cho nên giống như một nữa cái bánh bao.
Sao nàng có thể đáng yêu đến như vậy.
"Vậy ta chờ đến khi tâm tình của ngươi tốt lên, lại nói chuyện với ta?" Hứa Gia Nhĩ ôn tồn nói.
An Chi thẫn thờ đi hai bước, quay đầu lại nhìn nàng một cái, "Thực xin lỗi, tâm tình ta không tốt, ta về trước."
Hứa Gia Nhĩ nhìn theo An Chi đi ra cổng trường, nhếch khóe môi lên.
An Chi đón xe buýt về nhà, Ngôn Hề còn chưa về, trong phòng bếp có thức ăn Lưu nãi nãi đã làm xong, nàng lấy ra hâm nóng lại.
Do dự xem có nên gọi điện thoại cho Ngôn Hề hat không, hỏi nàng lúc nào thì về, chờ nàng về ăn cơm.
Chỉ là nàng không dám.
Ngôn Hề cũng không có gọi điện thoại cho nàng. An Chi cảm thấy rất sợ hãi.
Nàng nhẹ nhàng thút thít, suýt chút nữa thì bật khóc. Nàng chờ một lát, Ngôn Hề còn chưa về. Nàng một mình ăn tối xong, rửa chén, đi lên lầu hai, tắm rửa xong, làm bài tập.
An Chi lấy tập tiếng Anh ra làm, có rất nhiều bài đọc tiếng Anh, nàng cần tập trung tinh thần. Nàng làm xong đề bài thậm chí còn viết một đoạn văn nữa, lúc so sánh đáp án, thở dài, sai ba câu, đây là lần làm bài kém nhất của nàng.
Nàng để tập xuống, ra khỏi phòng, bỗng nhiên phát hiện Ngôn Hề đang ngồi trong phòng khách, không biết trở về bao lâu rồi.
Ngôn Hề đang đọc sách, một bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì, nhìn thấy nàng đi ra, người kia hơi ngồi thẳng dậy, nhìn nàng, tựa hồ như muốn nói chuyện.
Trở về cũng không nói với nàng.
Đột nhiên An Chi cảm thấy rất ấm ức.
Nàng quay qua, không để ý tới người kia, thùng thùng thùng chạy xuống lầu.
Ngôn Hề còn chưa kịp nói chuyện, An Chi liền đi xuống lầu, phồng mặt lên, giống như đang tức giận. Ngôn Hề chớp mắt mấy cái, đã xảy ra chuyện gì?
Ngôn Hề chờ một lúc, cả đêm nàng đều đang sắp xếp từ ngũ, tựa hồ cảm thấy nên nói chuyện với An Chi, lại tựa hồ cảm thấy nên làm như chưa phát sinh chuyện gì hết.
Do dự đến do dự đi, sách của nàng cũng chưa lật được trang nào.
Nàng nghiêng tai lắng nghe, An Chi hẳn là đi xuống uống nước tìm đồ ăn vặt, không lâu lắm liền sẽ đi lên, xong rồi, nàng còn chưa quyết định xong, nên nói chuyện hay là không nên đây.
An Chi đi lên rồi, nàng đi đến phòng khách thì dừng lại, nàng tiến lên vài bước, dừng lại, cúi thấp đầu, mái tóc rơi lả tả hai bên má, nhìn xuống bàn chân.
"Ân...Đào Đào?" Ngôn Hề nhẹ giọng gọi nàng.
An Chi giương mắt nhìn nàng, tính trẻ con mà bĩu môi, "...Ta làm sai ba câu."
Ngôn Hề có chút kinh ngạc mà nhướng nhướng mày: "...A?"
An Chi nghẹn họng một chút, hờn dỗi liếc nhìn nàng, tức giận mà quay về phòng.
Ngôn Hề nghi ngờ nghiêng nghiêng đầu.
Đây là có chuyện gì.
Làm sai ba câu...Rất, rất nhiều sao?
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, Ngôn Hề lão a di, vốn không hiểu gì hết.