Đào Lý Bất Ngôn

Chương 50: Từng chút tất cả đều là ngươi





Những ngày thi cao trung vào trung tuần tháng sáu, giữa mùa hè nóng như lửa.
Cháu trai Lưu nãi nãi vừa mới vào nhà trẻ, cho nên Lưu nãi nãi rất xem trọng chuyện thi cao trung của An Chi, có cảm giác như trận địa sẵn sàng để đón quân địch. Sáng sớm lúc An Chi đang ăn, kiểm tra mọi thứ của nàng lại một lần, dặn dò thật nhiều câu.
"Muốn đi WC nhất định phải nói với lão sư, đừng chịu đựng, đừng căng thẳng. Aizz có đau bụng hay không, ta đem một chút nước đường đỏ bỏ vào bình giữ nhiệt cho ngươi, ấm, không nóng đâu. Còn có còn có, nếu như trong phòng học có điều hòa a, quá lạnh thỉ phải nói với lão sư..."
An Chi không có tâm tình quá tốt mà lắng nghe.
Ngôn Hề ở bên cạnh nghe thấy, tất cả những điều nàng nghĩ đến và chưa nghĩ đến Lưu nãi nãi đều nói ra.
Bảy giờ qua một khắc, Lưu nãi nãi liền thúc giục các nàng đi ra ngoài. Tuy rằng trường học gần đó, nhưng mà sợ đợi lát nữa sẽ kẹt xe.
Đến cổng trường, bảy giờ bốn mươi năm phút, quả nhiên giống như Lưu nãi nãi nói, trước cổng đã có rất nhiều gia trường đang đứng, không quên lôi kéo đứa nhỏ nhà mình dặn dò những lời cuối.
Trời xanh thăm thẳm, ánh mặt trời sáng lạn, đám mây trên trời giống như một ly kem bơ.
Tinh thần An Chi không phải quá tốt, có chút mệt mỏi, hơn nữa hôm qua bụng còn chưa đau, hôm nay vừa rời giường ngược lại mơ hồ cảm thấy đau. Cũng có chút không quen.
Ngôn Hề nhìn sắc mặt của nàng, đưa thuốc đến. Nói với nàng: "Để phòng ngừa, vẫn là uống một viên."
Ngày hôm qua nàng vẫn không quá yên tâm, đến bệnh viện tìm Ngôn Dĩ Nam, đề hắn đi cửa sau, tìm gặp một bác sĩ phụ khoa trong bệnh viện. Liên tục nói với nàng là thuốc nhập khẩu, không có chút tác dụng phụ nào.
An Chi uống rồi, nói với nàng: "Ta vào đây."
Ngôn Hề gật gật đầu.
Đợt thi đầu tiên là ngữ văn, 8:30 - 11:00, hai tiếng rưỡi đồng hồ.
Nói thật, ngược lại Ngôn Hề có chút căng thẳng, nhưng mà nàng nghĩ đến An Chi chưa đầy mười tuổi đã tham gia thi lên sơ trung rồi, còn đứng thứ năm toàn thành phố. Lần này nhất định là không thành vấn đề. Chính là vài ngày gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, Đào Trân Trân trở về, nàng phát sốt, còn có kinh nguyệt...
Trái tim vừa buông lỏng của Ngôn Hề lại nhảy lên.
Đợi đến lúc thời gian thi bắt đầu, mặt trời chói chang đã lên cao, Ngôn Hề đeo kính râm, đứng dưới bóng cây nghe điện thoại.
Ngôn đại ca: "Hôm nay An Chi thi cao trung sao? Ân...Mới mười ba tuổi đã thi cao trung rồi...Hai tên tiểu tử thúi kia không biết có phải lưu ban hay không, vẫn là con gái tốt..."
Ngôn Dĩ Nam: "Hahaha, mặt trời gay gắt như vậy, ta mới không đi ra ngoài a..."
Liễu Y Y: "Ngươi ngốc a, tìm nơi mát mà đến a...Cái gì? Ta cũng không đi...Chuyện khổ cực như vậy!"
Ngôn Hề: "..."
Đứa nhỏ tham gia cuộc thi tương đối vất vả a? Không phải các ngươi hẳn là nên quan tâm đứa nhỏ sao?
Mười giờ qua một khắc, An Chi đi ra, đưa mắt nhìn qua đám đông gia trưởng, nàng tùy ý trả lời vài vấn đế của mấy người gia trưởng tò mò. Ngôn Hề thấy nàng mang thần sắc miễn cưỡng, có chút kiệt sức, cũng không hỏi nàng thi làm sao, lái xe ngay lập tức về nhà.
Vừa về đến nhà, Lưu nãi nãi đem khăn lông ướt đến cho các nàng lau mặt. Hỏi thăm An Chi đói bụng chưa, có mệt hay không? Quay đầu lại nhìn Ngôn Hề: "Tiểu Ngôn, mặt ngươi đã phơi nắng đỏ lên rồi, mau nghỉ ngơi."
An Chi quay đầu nhìn thoáng qua. Quả thật có chút đỏ lên.
Một lát sau, bắt đầu ăn cơm, Lưu nãi nãi chuẩn bị trà chanh lạnh cho Ngôn Hề.
An Chi không thể uống, mắt ba ba nhìn chằm chằm vào người kia đang uống. Ngôn Hề hướng nàng cong cong khóe môi, liếc nhìn qua Lưu nãi nãi đang trong phòng bếp, đang muốn cầm ly đưa qua.
An Chi chớp mắt mấy cái, có chút thẹn thùng muốn đưa tay tới.
"Tiểu Ngôn!" Lưu nãi nãi đi tới nhìn thấy.
Được rồi, không được uống.
Cơm nước xong xuôi, An Chi ngủ ở ghế sofa trên lầu hai. Lúc Ngôn Hề đi lên, quạt điện o o chuyển động, thấy nàng nằm nghiêng, cẳng chân nhỏ trắng nõn đến trong suốt. Giống như bé thỏ con đang yên lặng ngủ rất say.
Buổi chiều thi vật lý. An Chi vừa định đi vào, lại xoay người chạy tới, đề Ngôn Hề đi đến nơi khác đợi, ít nhất phải là một quán cafe có điều hòa.
Ngôn Hề vừa muốn nói gì đó, An Chi liền phồng mặt: "Nếu ngươi không đi, nửa giờ thi ta liền nộp bài đi ra."
Một lát sau, Ngôn Hề đã dễ chịu thoải mái mà ngồi ở trong quán cafe, buồn bực nghĩ đến buổi sáng tại sao lại ngốc như vậy, còn có những người gia trưởng kia cũng thế, ngốc nghếch đứng đợi ở cổng trường, rõ ràng là lo lắng đến mức nào cũng không làm được gì hết.
Lúc này lại nhận được một cuộc điện thoại, là Ngôn Dĩ Tây.
"An Chi đi ra chưa?"
"Nhị ca...Ngươi nói cái gì vậy? Mới nửa tiếng thôi."
"Vậy là đủ rồi."
"Nhị ca...Chưa được nữa giờ thi không thể nộp bài...Đây là thi cao trung."
"Ha, coi như là thi cao trung, có thể thêm mười phút nữa."
Ngôn Hề: "..."
Nửa tiếng sau, An Chi liền tới tìm nàng.
Thần sắc nàng có chút bất đắc dĩ. Nhìn qua chắc là lại bị gia trưởng đứng trước cổng kéo lại hỏi chuyện.
Ngôn Hề nhịn không được hỏi một câu: "Thế nào rồi?"
Vẻ mặt An Chi bình tĩnh: "Không có vấn đề gì, ta cũng đã kiểm tra lại mấy lần rồi."
Ngôn Hề: "..."
Giữa trưa ngày thứ hai lúc ăn cơm, rốt cuộc An Chi lén uống được một chút trà chanh lạnh, Ngôn Hề cầm ly, đưa qua, liền đút cho nàng một ngụm.
Ngày thứ ba sau khi thi tiếng Anh xong, liền được giải phóng, ngay cả trong không khí cũng có sự hân hoan. Dòng người tấp nập trước cổng trường, tiếng người huyên náo. Ngôn Hề mặc một bộ váy dài, trong đám người đặc biệt chói mắt. An Chi chạy tới, nàng mỉm cười vẫn luôn ngắm nhìn người kia.
Giống như ngày đầu tiên tan học của nàng, người kia cũng đứng ở cổng trường đợi nàng.
An Chi nhớ rõ khi đó nàng thật hưng phấn, một đường chạy rất nhanh. Nhưng mà không có chạy đến trong lòng người kia. Một khắc đó, nàng đã có một chút xúc động, muốn nhào vào trong lòng của người kia.
Nhưng đó không phải là nàng, đến trước mặt người kia nàng vẫn theo bản năng mà đứng lại.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cái gì đi." Ngôn Hề vỗ vỗ bờ vai nàng.
Các nàng đi ăn cá nướng, bởi vì An Chi không thể ăn cay, Ngôn Hề gọi cá Thanh Giang nướng tỏi. Bao tử xào cay, bánh đúc đậu là món khai vị, còn có trà chanh lạnh An Chi nghĩ đến vài ngày nay, bánh khoai lang tím cuộn, bánh hạt dẻ đậu xanh mà nàng yêu thích.
An Chi ăn đến chóp mũi đổ mồ hôi, cực kỳ vui vẻ.
Ngôn Hề thấy nàng ăn đến vui vẻ, ngược lại bản thân không có ăn bao nhiêu, vẫn luôn gắp cho nàng.
"Đăng ký cho ngưoi một tour du lịch, ngươi và Dương Mông Mông đi Thượng Hải được không? Đến đó tham quan một chút, còn có Disney, cũng không cần phải đến HongKong nữa."
"Ân...Ngươi không đi sao?"
Ngôn Hề cắn một miếng khoai lang tím cuộn, "Ta không có ngày nghỉ."
An Chi nói: "Mông Mông có thể phải về quê, không có thời gian đi với ta."
"A, như vậy..."
"Ta ở nhà là được rồi, rốt cuộc ta có thể ở nhà mà đọc tiểu thuyết." An Chi nghĩ đến hai giá sách trên tường của Ngôn Hề.
"Phốc, hơn hai tháng, sẽ không nhàm chán sao?" Ngôn Hề cười.
"Không biết a, ta có thể đợi ngươi về nhà a..." An Chi gần như là muốn run cả chân rồi.
Ngôn Hề hơi sững sờ, sau đó nhướng lông mày cười rộ lên. Gương mặt An Chi hậu tri hậu giác mà nóng lên.
Ngôn Hề trêu ghẹo nàng: "Ngươi dính lấy ta như vậy là không được a." Nàng ăn một miếng cá.
An Chi cúi đầu xuống, không nói gì.
Lúc này, có người đi tới chào hỏi Ngôn Hề, An Chi ngẩng đầu nhìn lên, là một người đàn ông tướng mạo tuấn tú. Khi nói chuyện mỉm cười nhìn thoáng qua nàng, sau đó nói với Ngôn Hề: "Thật là tình cờ lai gặp ở đây."
Cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền rất sâu.
Nàng nhìn Ngôn Hề, Ngôn Hề "A" một tiếng rồi gật đầu với hắn: "Thật là tình cờ, Liêu đạo."
"Ta cùng bằng hữu tới đây, chúng ta đã ăn xong rồi." Đằng sau người gọi là "Liêu đạo" này còn có hai người nam bằng hữu nữa.
Ngôn Hề gật đầu với bọn họ, lên tiếng chào hỏi từng người.
"Đây là An Chi." Nàng giới thiệu.
Liêu đạo quay đầu cười cười với nàng, nói vài lời cổ vũ mà người lớn hay nói với trẻ em. Sau đó nói mấy câu với Ngôn Hề rồi mới rời đi. Nhìn qua bọn họ dường như rất quen thuộc.
"Là đồng nghiệp." Ngôn Hề nói với nàng như vậy.
An Chi đối với kỳ thi chuyển cấp lên cao trung kỳ thật cũng không có khái niệm gì, đối với nàng mà nói đây chẳng qua là chuyển từ trường này sang trường khác thôi. Bất quá nàng mơ hồ cảm giác được, Ngôn Hề đối với nàng không còn nghiêm ngặt như trước kia nữa đặc biệt là sau kỳ sinh lý của nàng, người kia tựa hồ đang xem nàng như một người lớn, điện thoại hoàn toàn giao cho nàng, cho nàng một cái thẻ tín dụng, đọc sách xem máy tính cũng không còn hạn chế rõ ràng nữa, đều là do nàng tự quyết định.
Lúc nàng chín tuổi, người kia đề cho nàng ngủ một mình. Lên sơ trung, cũng rất ít ôm nàng, chỉ sờ sờ đầu của nàng. An Chi nghĩ đến liền thất lạc.
Lúc có điểm, An Chi không bất ngờ chút nào. 538. Điểm tối đa là 540.
Điểm trúng tuyển của Viện khoa học công nghệ lả khoảng 490, dù sao thì không thành vấn đề.
An Chi vội vàng hỏi điểm Dương Mông Mông.
Dương Mông Mông thi cũng rất tốt, 507, hẳn là có thể vào được. An Chi yên tâm, cười nói với nàng: "Chúng ta tìm một ngày đi dạo phố đi?"
Thần sắc Dương Mông Mông ngưng trọng, uể oải, nói với nàng: "Ta không thể học cao trung cùng ngươi."
Một năm nay việc kinh doanh của ba Dương Mông Mông không quá thuận lợi, thân thể của lão nhân trong nhà không được tốt, quyết định về quê, Dương Mông Mông tất nhiên cũng phải về đó học. May mắn là, thành tích thi cao trung của nàng rất tốt, miễn cưỡng có thể vào một trường cao trung tốt để học, bất quá bởi vì như vậy, nhất định phải cùng An Chi tách ra.
"Không như mong muốn", An Chi lại một lần nữa nếm phải tư vị của bốn chữ này.
Kỳ nghỉ hè chẳng mấy chốc liền trôi qua, An Chi đến ga tàu cao tốc tiễn Dương Mông Mông. Tâm tình của Dương Mông Mông rất sa sút, mua vé, qua cửa kiểm tra đều là mẹ của nàng kéo nàng đi. Thời gian của các nàng eo hẹp, hẳn là phải nhanh chóng ra sân ga tìm buồng xe mới đúng. Nhưng mà Dương Mông Mông quay đầu nhìn thấy An Chi đang đứng trơ trọi lẻ loi nhìn nàng, oa một tiếng bật khóc.
"Thật xin lỗi..." Là nàng nuốt lời rồi.
Nàng vừa khóc, An Chi nhịn không được cũng nhắm mắt bật khóc. Hai đứa trẻ chỉ có thể cứ như vậy cách cánh cổng kiểm tra mà khóc lớn. Một đám người lớn chung quanh không rõ ràng lắm. Mẹ của Dương Mông Mông lúng túng nắm lấy cánh tay của nàng, "Khóc cái gì chứ, có thể gọi điện thoại, có thể gọi video call, cũng còn có WeChat, cũng không phài là không thể thấy..."
"An An, An An..." Dương Mông Mông khóc đến gương mặt đỏ bừng bị mẹ của nàng kéo đi rồi.
Ngôn Hề tìm thấy An Chi bên một đài phun nước ở công viên gần nhà. Lúc chạng vạng tối, nàng ngồi một mình ở đó, đầu cúi thấp, vẫn không nhúc nhích. Cực kỳ giống như lúc nhìn thấy nàng ở công trường nhà trẻ nhiều năm trước.
Trái tim Ngôn Hề đau nhói. Trong nháy mắt, cảm thấy An Chi vẫn là đứa bé nho nhỏ kia. Trong nháy mắt, lại cảm thấy có lẽ sự trưởng thành chính là tàn khốc như vậy, có lẽ những người chúng ta quý trọng sẽ lần lượt từng người từng người một rời khỏi chúng ta. Nhiều khi, vận mệnh muốn thông qua những lần "Mất đi" này để nhắc nhở với chúng ta rằng sự quý trọng là quan trọng đến thế nào.
Có lẽ nhất định phải sớm một chút để cho nàng biết rõ, chỉ là Ngôn Hề lại mong rằng nàng sẽ không bao giờ cần phải biết rõ chuyện này.
Lúc Ngôn Hề ngồi xuống bên cạnh nàng, An Chi ngây ngốc nhìn lên, đôi mắt thương tâm phản ánh cảm xúc tan rả. Ngôn Hề đưa cho nàng một ly kem, đã xé một nửa bao bì giúp nàng rồi, lộ ra kem hương khoai môn màu tím, rải đầy mảnh vụn Socola.
An Chi ngây ngốc cầm lấy, Ngôn Hề đưa tay vuốt ve đầu của nàng.
An Chi cắn một cái, nước mắt liền rơi xuống.
"Trước kia, ông nội có nói với ta một câu, ông nói trong đời những chuyện xảy ra không như ý muốn chiếm đến tám chín phần mười..." Ngôn Hề dừng một chút, còn nói: "Cho nên, chúng ta thường chỉ có thể nghĩ đến một hai phần còn lại. Nghĩ đến một hai phần kia, có lẽ sẽ có thể đủ dũng khí và lòng tin để tiếp tục sống."
Nước mắt An Chi từng giọt rơi xuống, nửa ngày, nàng "Ân" một tiếng, tiếp tục cắn ly kem mà ăn.
Trong cuộc đời chuyện không như ý muốn chiếm đến tám chín phần mười, cho nên phải thường nghĩ đến một hai phần còn lại. Phần thứ nhất của ta chính là ngươi, mà phần thứ hai của ta cũng là ngươi.