Cõng An Chi về đến nhà Ngôn Hề đã mệt đến mức nói không ra lời, nghỉ một lúc rồi đi thứ gì đó, An Chi cũng cùng ăn một ít.
Lúc Ngôn Hề mệt mỏi thanh âm cũng có chút nghẽn lại, nhưng vẫn rất dịu dàng. Nàng tựa hồ đang làm không khí trở nên thoải mái, nói giống như nàng tập thể dục thôi, về sau ít nhất phải lấy lại thói quen chạy bộ. Lại dặn dò An Chi ăn cháo uống thuốc. Nói nếu như là cảm mạo bình thường nàng sẽ không cần đưa An Chi đi bệnh viện, chỉ là phát sốt thì không được, nhất là hai ngày nữa là phải thi rồi. Còn nói một chút thứ khác nữa.
An Chi nhìn người kia, nghĩ thầm hình như nàng chưa từng nhìn thấy bộ dáng thở hổn hển của người kia, lúc nào cũng rất có mức độ thư thái, gặp phải chuyện gì cũng phi thường lãnh tĩnh, luôn nghĩ ra phương thức giải quyết trong thời gian nhanh nhất. Từ nhỏ lúc Đại Bàn bị dị ứng An Chi đã biết, người kia cũng sẽ lo lắng, sẽ mệt mỏi, sẽ cảm thấy bản thân làm không tốt, chính là không có oán giận hay trách cứ người khác.
"Xe mất rồi sao? Ta mua cho ngưoi chiếc khác được không?"
Nàng sẽ tôn trọng ý kiến của người khác, quan tâm đến tâm tình của người khác.
An Chi lắc đầu. Không biết có phải là do lúc còn nhỏ đã trải qua một đoạn thời gian quá mức phiên bạc bất ổn hay không, An Chi đối với nhưng thứ thuộc về nàng luôn có một sự chấp niệm không nhỏ. Cực kỳ hoài cổ. Rất nhiều thứ, đã có một cái rồi sẽ không tham lam muốn thêm nữa.
"Được rồi...Trước không nghĩ đến cái này, đi ngủ đi."
Ngôn Hề cũng không truy vấn nàng, trước sau như một chú đáo quan tâm. Sau đó để cho nàng đi ngủ.
An Chi nằm ở trên giường bỗng nhiên lại nghĩ đến Ngôn Hề cũng không phải là không có lúc lo lắng, đó là khi lần đầu tiên nàng tự mình rời khỏi lão trạch, đi đến cửa hàng tiện lợi. Khi đó nàng còn nhỏ tuổi, bị chi phối bởi cảm xúc của bản thân. Bây giờ nhớ lại, khi đó Ngôn Hề là đang lo lắng.
Còn có lần kia ở năm tư, lúc nàng trốn học không có về nhà đúng giờ, Ngôn Hề là sốt ruột. Còn có hôm qua, cái ôm ấm áp hữu lức trước khi ngất đi kia, hơi thở của Ngôn Hề đúng là bối rối.
An Chi đang không ngừng nhớ lại những ký ức, điểm điểm nhớ lại một chút ký ức ngọt ngào.
Còn có chính là...
Gần đây An Chi thường xuyên nhớ tới cái hôn trên trán lúc nàng chín tuổi kia. Ngôn Hề rất có giới hạn trong việc tiếp xúc thân thể hay ôm ấp, không giống như Liễu Y Y từng ở ngoại quốc, cũng không giống với Tiêu a di và Tâm bà, cũng không giống với Dương Mông Mông, bắt đầu vui vẻ liền sẽ ôm chầm lấy người thân.
Khi còn nhỏ rất nhiều lần nhìn thấy Đại Bàn Tiểu Bàn ôm hôn cô cô, đều bị nàng một chưởng đẩy ra. Liễu Y Y có khi nói giỡn muốn hôn nàng, cũng chỉ có thể thừa dịp nàng không phòng bị mà đánh lén.
An Chi nhớ rõ khi đó mình đang buồn rầu vì chiều cao của bản thân, ngồi ở trên đầu gối của Ngôn Hề, nàng đang an ủi mình, nàng nói không cao nhanh lên được cũng không sao, còn muốn ôm mình thêm vài năm nữa, sau đó trên trán của bản thân liền được chạm vào một cái rất mềm mại.
Rất nhanh, nhanh đến mức An Chi cho rằng đó là ảo giác.
Cũng chỉ có lần đó, rốt cuộc sau này cũng không có nữa. Thời gian lâu dài, An Chi cũng hoài nghi có phải là trí nhớ có gì nhầm lẫn hay không, nhưng vẫn cố chấp mà kiên định đây là chuyện đã xảy ra.
Ngôn Hề lấp đầy tình yêu mà nàng cần nhận được từ một người phụ nữ. Đối với người khác thì đó là "Mẹ", chỉ là An Chi cự tuyệt đem chữ này đặt ở trên người Ngôn Hề, điều làm cho nàngvui vẻ chính là Ngôn Hề hình như cũng không có ý này.
Cho tới bây giờ nàng đều nói là: "Ở bên cạnh ta lớn lên là được rồi", "Đứng ở bên cạnh ta", "Nơi này chính là nhà của ngươi". Chưa bao giờ có bất kỳ yêu cầu gì đối với An Chi.
Dường như chỉ cần nơi nào có người kia, An Chi sẽ không cần phải lo gì cả, không cần để ý tới gì cả, người kia thế nào cũng sẽ che chở nàng, cũng sẽ ở bên cạnh nàng.
An Chi trở mình, ngón tay gãi gãi đường viền hoa trên bao gối. Giường của nàng kê sát góc tường, nàng xoay mặt vào tường mà ngủ, thân thể hơi co lại, chạm vào trái tim ngọt ngào, ngón tay nắm hờ, giống như đang ôm lấy thứ có hình dạng thật sự, yên lòng nhắm mắt lại.
Quả nhiên, một đêm vô mộng. Ngủ đến thập phần ngọt ngào.
Lúc tỉnh lại trời đã rất sáng rồi, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời vàng rực.
An Chi xoa mắt rời giường, duỗi lưng một cái. Toàn thân thoải mái rất nhiều, hẳn là hoàn toàn tốt rồi. Nàng rửa mặt xong, đi ra phòng khách.
Hai giá sách trên tường trong phòng khách, một bên tường được ánh mặt trời chiếu sáng, một bên tường yên tĩnh mờ tối.
An Chi đi qua sân thượng. Cửa khép hờ, Ngôn Hề đang nửa khom người tưới nước cho hoa.
Nàng bận rộn công việc, An Chi cũng phải học, các nàng liền chọn trồng loại hoa dễ chăm sóc nhất là hoa sơn chi và hoa nhài. Tháng năm, hoa nhài nở trước, hoa sơn chi ôm lấy nụ hoa màu xanh. Tháng sáu hai loại hoa thơm màu trắng đồng thời nở rộ, sân thượng tràn ngập mùi thơm ngát noãn ngọc.
Hàng năm vào chạng vạng tối ngày hè, phòng khách lầu hai, gió lạnh ùa vào, tràn đầy hương hoa, ngay cả hai tường sách cũng được thơm lây.
Hoa sơn chi là loại hoa mẹ Ngôn Hề yêu thích nhất, An Chi biết rõ Ngôn Hề cũng không còn quá nhiều ký ức đồi với người mẹ đã mất từ sớm của mình, cho nên nàng trồng hoa sơn chi, thậm chí nước hoa hay sữa tắm của nàng đều là các loại mùi hoa sơn chi.
Loại mùi hương này, là mối liền hệ tư mật giữa Ngôn Hề và mẹ của mình, mà khi nàng còn rất nhỏ, Ngôn Hề liền nói với nàng, thậm chí không để ý cho An Chi cùng dùng.
Tinh thần Ngôn Hề khôi phục rất tốt, nàng hẳn là vừa gội đầu, mái tóc đen nhánh hơi uốn lọn tản ra sau lưng, sáng bóng, còn có chút ẩm ướt.
Nàng đang gọi điện thoại.
"Không có, cám ơn ngươi đã gọi điện thoại...Đúng vậy, ta muốn xin nghỉ phép, đứa nhỏ không khỏe..."
"Đúng vậy, nàng lên sơ tam rồi...Đúng, lần trước lúc ăn cơm ta có nói rồi."
"Được không?...Ân, cám ơn ngươi. Giúp ta một đại ân, cám ơn."
An Chi đi qua, Ngôn Hề nhìn thấy nàng, cười cười với nàng.
"Dậy rồi?? Còn cảm thấy không khỏe sao?" Ngôn Hề để điện thoại di động xuống, đóa hoa sau lưng hơi hơi lay dộng, nàng mỉm cười với cô bé.
An Chi lắc đầu.
"Vậy chúng ta đi ăn điểm tâm, chút nữa lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể."
"Hôm nay chuẩn bị tốt những thứ cần để đi thi, giấy báo thi, bút chì 2B, mang theo nhiều ngòi bút chì một chút, còn có giấy nháp nữa..."
"Ta đều chuẩn bị xong rồi."
"Được rồi, chúng ta đi ăn điểm tâm trước, đợi chút nữa ta kiểm tra lại một chút."
Điểm tâm là cháo đậu xanh Lưu nãi nãi đã nấu, bánh quẩy, còn có rau muối tự làm ở nhà. Lưu nãi nãi làm điểm tâm xong, đã sớm đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho những ngày kế tiếp.
"Ta xin nghỉ phép một tuần, lúc đi thi ta sẽ đưa đón ngươi." Ngôn Hề nói với nàng.
An Chi rất kinh hỉ, chỉ là có chút lo lắng hỏi: "Xin nghỉ lâu như vậy không sao chứ?"
Ngôn Hề mỉm cười lắc đầu: "Một người bạn giúp ta một chút, ta sẽ mời hắn ăn cơm để cám ơn người ta."
Ăn điểm tâm xong, các nàng dọn dẹp vệ sinh, Ngôn Hề vốn không muốn để cho An Chi động thủ, nhưng mà ngày hôm qua An Chi ngủ thật lâu liền muốn hoạt động một chút. Ngôn Hề để nàng vào phòng khách dùng máy hút bụi làm chút quét dọn đơn giản, Ngôn Hề ở phòng bếp rửa chén.
Một lát sau, Ngôn Hề rửa bát đĩa xong, đi đến phòng khách hỗ trợ, đi đến sau lưng An Chi, vô ý mà liếc nhìn qua, nàng sững sốt một giây, nói: "Đào Đào?..."
"Ân?..."
Ngôn Hề: "Ngươi đi theo ta."
Bên ngoài phòng vệ sinh trên lầu hai, Ngôn Hề đứng ở bên ngoài, giữ cửa khép hờ, An Chi ở bên trong.
"Nhìn hiều không? Trên bao bì có hướng dẫn."
Ngôn Hề nghiêng tai làm tư thế lắng nghe.
Nàng thiếu chút nữa đã quên mất, An Chi đã qua mười ba tuổi rồi, cô bé đã trưởng thành.
Ngôn Hề nhớ lại lần kinh nguyệt đầu tiên của mình, là Tâm di nói cho nàng biết, khi đó quả thật có chút không được tự nhiên lại lúng túng. An Chi hẳn là cũng có loại cảm giác này.
May mắn là khi nàng còn nhỏ, nàng đã xem qua không ít sách sinh lý, Ngôn Hề cũng từng nói qua với nàng. Nàng hẳn là hiểu được đây là hiện tượng sinh lý bình thường của bé gái, sẽ không bối rối hay sợ hãi đi?
"Được chưa? Muốn di di hỗ trợ hay không ..."
"...Không cần...Được rồi." Cửa mở ra, An Chi đỏ mặt đi ra. Nàng thay một cái quần ngắn rộng thùng thình, hai cẳng chân trắng nõn mảnh khảnh lúng túng mà đứng đó.
"Bụng có chút khó chịu nào không" Ngôn Hề nhẹ giọng hỏi.
An Chi nho nhỏ nói: "Không có."
"Vậy là tốt rồi, ngươi ngồi đi, ta giặt quần giúp ngưoi."
Mặt An Chi càng đỏ, "Không cần, tự ta giặt."
Ngôn Hề đẩy nàng một chút, "Cảm mạo vừa hết, bây giờ không nên đụng vào nước lạnh."
"Di di..." An Chi vẫn là cảm thấy xấu hổ.
Ngôn Hề khẽ cười nói: "Còn khách sáo với ta làm gì."
Chờ Ngôn Hề giặt quần áo cho An Chi xong, phát hiện An Chi đang ngây người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần lại.
"Làm sao vậy?" Ngôn Hề đi qua ngồi xuống bên cạnh nàng.
An Chi cúi thấp đầu, lỗ tai đều là hồng hồng.
Trong mắt Ngôn Hề dâng lên ấm áp vui vẻ: "Ngươi trưởng thành, sau này mỗi tháng cũng sẽ như vậy, không phải sợ, chú ý những lúc này không cần ăn đồ lạnh, phải nghỉ ngơi tốt."
Rồi nàng thở dài một chút, tiếp tục nói: "Cũng là không khéo, ngày mai phải thi rồi, không sao, chúng ta không cần có áp lực quá lớn, ngươi nhất định có thể làm được."
An Chi nho nhỏ mà "Ân" một tiếng, má lúm đồng tiền trên đôi má ngượng ngùng mà lún sâu xuống. Nàng bỗng nhiên tựa đầu lên bờ vai Ngôn Hề. Động tác này gần như chính là đang làm nũng, Ngôn Hề có chút sững sờ, theo bản năng mà đưa tay vuốt đầu của nàng, mái tóc của An Chi mềm mại như mây, cảm xúc rất tốt.
Ngôn Hề nghiêng mặt nhìn nàng, hồng hồng như trái táo, ngây thơ. Mắt hạnh hàng lông mày mảnh khảnh, mũi không quá thẳng, rất khéo léo. Cười rộ lên thì hơi nhíu lại, thập phần đáng yêu. Nàng dựa vào mình, cũng không nói chuyện, chẳng qua là lỗ tai càng ngày càng đỏ lên.
Đến cùng là đang thẹn thùng cái gì không biết nữa? Ngôn Hề cười khẽ, thuận tay nhéo nhéo lỗ tai của nàng.
"Được rồi, ta phải đi lau nhà, ngươi ngồi đây, có thể chơi điện thoại một chút." Ngôn Hề nói xong đứng dậy.
An Chi đành phải ngồi thẳng lên, đợi sau khi Ngôn Hề xuống lầu, nàng co chân, đem gương mặt vẫn còn nóng hổi chôn vào đầu gối.
Hình như có điều gì đó không còn giống lắm rồi.