"Trẻ em cần phải cẩn thận đối đãi, cần được hôn, ôm, quan tâm, động viên. Cần xác nhận yêu thương cùng an toàn. Bị tước đoạt những thứ này, trong lòng không khỏi sẽ ẩn giấu vết thương."
Đây là một câu trong truyện 'Bảo bối Annie'. Sau khi có An Chi bên cạnh Ngôn Hề thường xuyên nghĩ tới những lời này. Nhiều khi nàng cảm thấy nàng làm chưa tốt, rất nhiều chuyện đều giải thích chưa tốt, sợ giải thích quá rõ sẽ làm cho trẻ em sợ hãi, nhưng mà không nói lại không được.
Nuôi dưỡng trẻ em đối với nàng mà nói vẫn là chuyện rất lớn lao, có lẽ sẽ luôn là như vậy. May mà An Chi rất nghe lời. Mỗi sáng khi ánh mắt to tròn trong trẻo của cô bé nhìn vào Ngôn Hề, Ngôn Hề liền cảm thấy trái tim bất an thấp thỏm không yên của mình được an ủi.
Về đến nhà, Lưu nãi nãi cười đón các nàng, Lưu nãi nãi là lão thái thái hiền lành mộc mạc hay cười, quả nhiên mới mở miệng liền gọi An Chi: "Bảo bảo về rồi? Có mệt không?" Đưa tay muốn giúp nàng cầm ba lô.
An Chi ngại ngùng cười cười, đưa ánh mắt "Ngươi xem có phải có chút buồn nôn hay không" hướng về phía Ngôn Hề.
Ngôn Hề bật cười, nói với Lưu nãi nãi: "Không có việc gì, a di, ngươi để tự nàng làm là được rồi."
Cơm chiều là trứng cuộn phô mai, rau cải xào tỏi, cá kho tàu, còn có canh sườn củ sen.
Lưu nãi nãi quả nhiên rất biết nấu cơm, lại còn hay lên mạng học được một ít đồ ăn trẻ em sẽ thích. An Chi cũng rất thích ăn trứng cuộn phô mai. Mà Ngôn Hề cảm thấy đồ ăn thanh đạm rất ngon miệng, có rau có thịt phối hợp. Cũng ăn rất hài lòng.
Sau khi Ngôn Hề cùng An Chi ăn cơm tối xong liền trở về đài. Nàng đã qua kỳ thực tập, nhưng mà vẫn là nhân viên mới ai cũng có thể sai bảo được, lúc đầu đồng nghiệp trong đài chỉ xem nàng như là người có gia cảnh giàu có, tướng mạo xuất sắc, sử dụng loại xe cao cấp, còn tưởng rằng nàng là sẽ được xếp vào biên chế, chỉ là sau này thấy nàng làm người hào phóng khéo láo, cần cù hiếu học, cũng sinh ra tâm thái muốn kết giao, quan hệ đồng nghiệp coi như hòa hợp.
Nàng vẫn như cũ ở cương vị biên đạo, có khi cũng làm thêm công việc quay hình, thậm chí bận rộn cũng phải cùng đồng nghiệp đi ra ngoài xã giao để kéo tài trợ, tất nhiên là lại phải tăng giờ làm việc.
Lúc Ngôn Hề đi ra ngoài vẫn dặn dò An Chi: "Ta phải về đài một chuyến, ngươi ở nhà làm bài tập, làm xong có thể xem Doraemon một chút."
"Bài tập ta đều làm xong ở trường rồi, ta cũng đã viết bài luyện chữ xong rồi."
"Ân, tốt lắm." Ngôn Hề lại nhờ Lưu nãi nãi trông cô bé. Lão nhân ha ha cười cởi mở làm cho nàng yên tâm.
Kỳ thật cũng không có gì phải lo lắng, chẳng qua là Ngôn Hề cảm thấy áy náy, trước khi nàng đi ra ngoài còn ngồi xổm xuống nói với An Chi: "Đại khái hơn tám giờ một chút ta mới trở về, ngươi tắm rửa xong nếu mệt thì trước ngủ đi, không cần chờ ta."
An Chi lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào, gật đầu, nói với nàng: "Vậy ngươi lái xe phải cẩn thận a."
"Được rồi." Ngôn Hề nhếch khóe môi lên, An Chi không giống với cặp song sinh của đại ca nàng, có thể là do sinh trưởng ở thị trấn nhỏ miền nam, thanh âm nói chuyện cẩn thận mềm mại, còn hay dùng từ láy.
"Vậy ta đi đây?" Ngôn Hề cầm lấy chìa khóa xe.
An Chi đã vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé với nàng.
Lúc trước Ngôn Hề xem thấy một nghiên cứu, nói phụ nữ đi làm sau khi sinh con, chín phần mười đều sẽ có cảm giác áy náy đối với đứa bé.
Lúc trước nàng còn chưa hiểu được, đứa bé mặc dù quan trọng, nhưng mà không phải sự nghiệp là quan trọng hơn sao?
Hôm nay cuối cùng nàng đã hiểu rồi. Quả thực áy náy đến không thể nào ra khỏi cửa được, lúc đi làm thì vô pháp tập trung tinh thần.
8:30, nàng đúng giờ về nhà. Đèn lầu một còn sáng ngời, còn có tiếng cười khẽ của An Chi.
Vào cửa, đi ngang qua phòng khách, đến phòng ăn. Một cỗ hương vị sữa tươi, An Chi mặc áo ngủ trẻ em khi nhìn thấy nàng thì hưng phấn nói: "Di di! Ngươi xem Lưu nãi nãi làm kẹo nougat."
Các nàng đã dùng giấy gói kẹo lại, Lưu nãi nãi còn tỉ mỉ dùng cái túi nhỏ trong suốt bao kỹ lại, phía trên cái túi còn có nơ con bướm. An Chi đang trợ giúp.
Lưu nãi nãi cười nói: "Làm chút kẹo để ngày mai bảo bảo đem đến trường học cho các bạn cùng ăn."
Ngôn Hề: "...Rất tốt."
Thôi đi, nàng lo lắng vô ích, đứa nhỏ này thích ứng rất tốt.
Nàng nói: "A di mau về nghỉ ngơi đi, ta đã về rồi."
"Ai, tốt, bảo bảo ngày mai gặp lại."
"Ngày mai gặp lại, nãi nãi, đi đường cẩn thận." Mới vừa rồi An Chi còn nói "Gọi bảo bảo nghe buồn nôn" bây giờ đã quen với cách xưng hô này.
Lưu nãi nãi sờ sờ đầu của nàng, lại nói mấy câu, lúc này mới đi ra ngoài về nhà.
Cảm tình rất tốt nha...
Ngôn Hề âm thầm oán thầm. Nàng rót nước uống một ngụm, ngồi bên cạnh bàn, nhìn nhìn mấy gói kẹo nougat tinh xảo, An Chi cầm những viên kẹo khác bỏ vào trong đĩa.
Trong phòng mở lò sưởi, Ngôn Hề cởi áo khoác, chân dài duỗi duỗi, tự hiểu là hôm nay có chút mệt mỏi.
Đột nhiên, tiểu An Chi đi tới, đặt một viên kẹo trong lòng bàn tay nàng.
"Ta không ăn." Ngôn Hề lắc đầu, giọng nói của nàng có chút mệt mỏi.
"Buổi sáng ngày mai ăn."
Tâm tình Ngôn Hề khẽ động, nhìn An Chi, "Buổi sáng ngươi phát hiện?"
"Ân," Lông mày nhỏ mềm của An Chi nhíu lại: "Buổi sáng ngươi sẽ chóng mặt, ta hỏi Lưu nãi nãi, Lưu nãi nãi nói ăn chút kẹo liền sẽ không xảy ra chuyện gì."
Ngôn Hề yên lặng vài giây, cầm viên kẹo kia qua, ngón tay thon dài lột giấy gói kẹo ra, ngậm trong miệng. Sau đó thuận tay ôm An Chi đầu trên gối của nàng.
Kẹo nougat có đâu phộng, mùi sữa nồng đậm, đậu phộng giòn, bên người An Chi cũng có hơi thở giống vậy.
"Ngươi giúp Lưu nãi nãi làm kẹo đúng không?"
"Ân, đúng rồi, ta giúp khuấy, hảo hảo vui chơi." Tiểu An Chi toàn bộ tựa vào trong lòng của nàng, cũng giống như một khối kẹo nougat mềm mại.
"Ân...Ăn rất ngon, nhưng mà..."
"Ta biết á..., ta không thể ăn kẹo quá nhiều, buổi tối cũng không thể ăn, ăn rồi phải đánh răng."
Lời Ngôn Hề muốn nói cô bé đều nói ra, nàng cũng không cần nói nữa, cười cười.
An Chi tựa trong lòng nàng, đôi mắt tròn xoe nâng lên hạ xuống nhìn nàng: "Hôm nay ngươi mệt không?"
Đôi mắt Ngôn Hề cười híp lại, một thân mệt mỏi theo lời nói của cô bé chậm rãi tản đi, nàng trầm tĩnh lại, cúi đầu cọ cọ vào đỉnh đầu của nàng: "Ân...Có chút mệt mỏi."
Nhớ tới đêm giao thừa khi các nàng cùng một chỗ xem pháo hoa, khi đó Ngôn Hề coi nàng như là đứa bé sưởi ấm, bây giờ An Chi ngoan ngoãn ngồi ở trên đầu gối nàng, cũng để cho mình xem như đứa bé mà ôm lấy.
"Hôm nay ở trường học thế nào? So với nhà trẻ có tốt không?"
Ân! Nói đến trường học An Chi liền nghiêm chỉnh lại, tuy rằng so với trong tưởng tượng của nàng thì đơn giản hơn rất nhiều, đây là kết luận nàng đưa ra sau khi hôm nay đã lật xem qua tất cả sách giáo khoa một lần. Phần lớn chữ trong sách ngữ văn nàng đều nhận ra, toán thì không đáng nhắc tới, tiếng Anh cũng không khó.
Tuy rằng ông ngoại của nàng không dạy khoa học xã hội, nhưng mà từ lúc nàng còn rất nhỏ liền cho nàng nghe một ít nhạc thiếu nhi tiếng Anh. Lúc ở lão trạch Ngôn gia, Tiêu Vũ Đồng đã từng có thời gian sống ở Anh quốc dạy cặp song sinh phát âm cũng sẽ dạy cho nàng.
Nhưng là...
Nàng bỗng nhiên bĩu môi, cúi thấp đầu.
"Hôm nay khi tập thể dục lúc nghỉ giữa giờ..."
"Ân? Không phải là ngươi không biết động tác chứ."
An Chi lắc đầu: "Không phải, bạn ngồi cùng bàn nói sẽ dạy ta, giáo viên thể dục cũng nói sẽ dạy ta, chính là..."
Nàng cắn cắn môi, lầu bầu nói: "Ta hình như là lùn nhất...Toàn trường...người lùn nhất ..." Giọng nói của nàng khỏi phải nói là có bao nhiêu ai oán rồi.
Ngôn Hề tưởng tượng ra hình ảnh nho nhỏ An Chi sững sờ đứng tại chỗ giữa đám học sinh lúc tập thể dục. Nàng mím môi nén cười, nhưng mà ý cười lấp lánh trong đôi mắt sắp tràn ra ngoài rồi.
An Chi không vui lấy tay chống hai bên gò má, xấu hổ nhìn chằm chằm vào nàng.
"Khụ, ân..." Ngôn Hề hắng giọng, thu hồi ý cười, nghiêm nghị đứng lên, nàng thả cô bé xuống. Đứng lên tìm một cây bút đánh dấu.
Đi ra khỏi nhà ăn, đi tới bên cạnh cửa, để cho An Chi đó, nàng lấy bút đánh dấu vào tường. Cầm cây thước đo.
An Chi sốt sắng mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Ánh mắt Ngôn Hề nhìn con số trên cây thước. Không nói lời nào, lấy điện thoại ra Baidu biểu đồ chiều cao.
An Chi giống như một bé thỏ con khẩn trương mà vểnh tai lên.
Ngôn Hề tra được cột sáu tuổi, chiều cao tiêu chuẩn của bé gái sáu tuổi là 116cm, trung bình là 112cm, thấp bé là 107.6cm, mà An Chi vẫn chưa tới 105cm.
Ngôn Hề yên lặng trầm tư: Xác thực...Có chút thấp a...
An Chi thấy nàng chậm chạp không nói lời nào, làm sai còn không hiểu, "Ô ô ô" hốc mắt liền đỏ lên.
"Ai..." Ngôn Hề ôm nàng dỗ dành: "Không sao không sao, chúng ta còn chưa tới sinh nhật, kỳ thật còn chưa đến 6 tuổi, Đào Đào rất nhanh sẽ cao lớn lên..."
"Thật sao?" An Chi thút tha thút thít nói.
"Ân ân, thật, lẽ nào ngươi không tin ta sao? Không phải chúng ta đã có nguyện vọng vào năm mới sao? Sẽ thực hiện được."
"Trước đây lúc ta sáu tuổi cũng có chiều cao tương đương người..." Ngôn Hề nói dối cũng không chớp mắt.
"Đến, bây giờ ngươi xem ta, " Ngôn Hề đứng ở bên tường, cũng cầm bút đánh dấu trên đỉnh đầu của mình một vết, "Bây giờ cao như vậy rồi..."
Đôi mắt An Chi từ vết bút đánh dấu của nàng, ngửa đầu thẳng tắp nhìn vết bút đánh dấu của Ngôn Hề. Cái mũi nàng đỏ đỏ, điềm đạm đáng yêu hỏi: "Thật sao?"
"Thật." Ngôn Hề nhớ lại chiều cao của Đào Trân Trân và Trần Mộ Tề một chút, nghĩ đến về sau An Chi cũng sẽ không thấp, gật đầu cam đoan với nàng.
An Chi cúi đầu suy nghĩ một chút, lại nhìn hai vết bút đánh dấu cách nhau một trời một vực ở trên tường.
Thật sự có biện pháp để cao lớn lên sao?
Cảm giác cao như vậy là như thế nào đây?
Tiểu An Chi bé nhỏ ngước cổ nhìn nhìn dấu vết trên tường, lại quay đầu nhìn nhìn Ngôn Hề.
Ngôn Hề cười một tiếng, đi tới, nâng nàng lên, giơ nàng lên đỉnh đầu, còn quay một vòng.
"Ô oa ô oa..." An Chi được giơ lên, vừa chóng mặt vừa sợ vừa cảm thấy thú vị.
"Chóng mặt chóng mặt...Hơi sợ!"
"Ô oa ô oa..."
Ngôn Hề ôm lấy nàng vào trongngực cười ha ha, An Chi cũng cười khanh khách. Ngôn Hề có một đôi mắt cười rộ lên đặc biệt xinh đẹp, An Chi có một lúm đồng tiền cười rộ lên đặc biệt đáng yêu. Ngôn Hề kề cái trán với nàng mặt đối mặt mà cười, trong ánh mắt cósự dịu dàng nhấtlàm sáng ngời nhân gian khóilửa.