Đào Lý Bất Ngôn

Chương 130: Bạn gái





Trần Mộ Tề thật sự dẫn An Chi tới một quán ăn gia truyền, ăn rất ngon, rất nhiều thức ăn An Chi cũng chưa từng nhìn thấy. Trần Mộ Tề cũng không ăn bao nhiêu, vừa ngồi bên cạnh cười ha ha nhìn nàng ăn, vừa giới thiệu cho nàng nguyên liệu của món ăn này, đó là món ăn cần có bao nhiêu kỹ thuật để cắt thành, được hầm trong bao lâu mới hoàn thành.
An Chi khó hiểu mà hỏi: "Không phải là thức ăn gia truyền sao? Vậy khẳng định có rất nhiều người ngoài không thể biết bí quyết, làm sao ngươi biết được?"
Nàng vẫn không biết nên xưng hô với Trần Mộ Tề như thế nào, thoáng cái "Ngài" thoáng cái "Ngươi".
Ấn tượng ban đầu gặp mặt là một người trẻ tuổi không thích trẻ em và thiếu kiên nhẫn.
Khi nàng hơn mười mấy tuổi gặp lại hắn là một bộ dạng chìm đắng trong tình yêu, không thể khống chế được tâm tư của mình và không quan tâm đến nàng.
Còn có một thời gian, vợ trước của hắn, Từ nữ sĩ, phản bội hắn còn kiện ngược lại hắn, sau khi ly hôn lấy đi phân nửa gia sản của hắn , bộ dáng hắn chán chường râu ria xồm xàm.
Nàng đều có ấn tượng.
Nhưng mà đại thúc râu dài anh tuấn nho nhã "Nữ nhi khống" trước mắt này, vẫn là quá xa lạ.
"Ăn nhiều rồi, đương nhiên là biết một chút." Trần Mộ Tề cười haha nói, đánh giá nàng, tán thưởng: "Thật sự là nữ nhi mười tám liên thay đổi, ngươi bây giờ lớn lên thật xinh đẹp, khí hậu nước ngoài vẫn là rất tốt."
An Chi không quá thích ứng loại giọng điệu trưởng bối "Vui mừng yêu thương " này của hắn: "...Cũng, xem như không tệ," Nàng dừng lại, nghĩ đến lời Ngôn Hề đã nói, trái lại giống như đang làm nũng mà nói: "Ta trở nên béo lên rồi phải không?"
"Không có không có, ta còn cảm thấy ngươi quá gầy!" Trần Mộ Tề thẳng thừng lắc đầu, từ khi An Chi trúng tuyển vào Đại học Bách khoa, hắn cảm thấy phi thường vui mừng hưng phấn. Thời niên thiếu chuyện học hành của hắn gặp nhiều trắc trở, trong lòng thích nhất là loại người học giỏi, lúc trước lần đầu tiên bị Đào Trân Trân hấp dẫn, chính là khí chất cao ngạo trên người nàng mà một người học tập rất tốt mới có được.
Đợi đến lúc An Chi vào Đại học Harvard, Trần Mộ Tề giống như là "Phạm Tiến trúng cử", đây là hình dung hắn có thể nghĩ đến. Cộng thêm hắn bị lừa dối khó khăn trong chuyện tình cảm, ngược lại cảm thấy tất cả nữ nhân trên thế gian này, chỉ có nữ nhi của hắn là đáng tin đáng yêu, cho nên quyết chí làm một người cha hiền.
"Đợi chút nữa cơm nước xong xuôi, chúng ta đi đến khu mua sắm."
"Làm cái gì?"
Trần Mộ Tề nói: "Cuối năm rồi, chúng ta đi chọn ít đồ đưa tới Ngôn gia, bọn họ chiếu cố ngươi lâu như vậy, mua chút đồ tết để bày tỏ tâm ý."
An Chi nhìn hắn, chỉ có thể gật gật đầu.
Nàng cụp mắt xuống ăn thức ăn, trong lòng không nói nên lời là có cảm giác gì.
Cơm nước xong xuôi, lúc Trần Mộ Tề đi tính tiền, nàng tranh thủ nhắn tin giọng nói cho Ngôn Hề.
Tối hôm qua đến giờ đi ngủ, Ngôn Hề cũng không thể trả lời. An Chi cũng không truy vấn nàng, nội tâm nàng đang cười, di di của nàng còn đang rất xấu hổ.
Điểm ấy lúc trước là không có phát hiện, bây giờ các nàng là người yêu nha, có những khía cạnh chì người yêu mới nhìn thấy được.
Người yêu.
Thật là một từ ngữ khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
Cùng thời gian, Ngôn Hề ở bên ngoài tranh thủ làm tóc, người làm tóc cho nàng có lịch trình tương đối chặt chẽ, chỉ có thể hẹn đến vào khoảng thời gian này.
Nàng xem tin nhắn giọng nói: "Đang ở khu mua sắm với lão Trần, lát nữa còn đến phòng trưng bày của hắn."
Khóe môi nàng hiện lên ý cười, trả lời: "Lão Trần?"
"Ân. Tạm thời ta không gọi hắn là ba được, chỉ có thể xưng hô với hắn như vậy."
"Ân, thật đáng yêu. Buổi chiều ta ghi hình rất muộn, ngươi không cần phải bận tâm đến ta, hảo hảo vui chơi."
An Chi cũng không trả lời, hẳn là vào trong khu mua sắm rồi. Ngôn Hề hé miệng cười cười, giương mắt đối mặt với nhà tạo mẫu tóc trong gương.
Nhà tạo mẫu tóc vừa sấy tóc cho nàng vừa cười nói chuyện phiếm với nàng: "Gần đây khí sắc của ngươi rất tốt, làn da cũng sáng lên, có chuyện tốt gì sao?"
Ngôn Hề cười sờ sờ gương mặt của mình: "Có sao?"
"Đúng vậy a, quá rõ ràng, tục ngữ có câu 'nhân phùng hỉ sự tinh thần sảng'*, cho nên ta mới bát quái một chút. Nói yêu đương rồi sao?"
(*Con người gặp chuyện tốt tinh thần liền sảng khoái dễ chịu)
Ngôn Hề nhìn bản thân trong giương, con ngươi thanh tịnh sáng ngời, da thịt có chút trơn láng như phát sáng, trạng thái quả thật không tệ, nàng mỉm cười không nói.
Lúc này, An Chi trả lời nàng: "Đáng yêu sao? Vậy về sau ta gọi ngươi là lão Ngôn được không?"
Ngôn Hề khựng lại.
"Không được, không thể gọi như vậy, ta còn nhỏ hơn lão Trần mấy tuổi a." Ngôn Hề gõ lên màn hình điện thoại trong tay.
An Chi trả lời nàng bằng một khuôn mặt tươi cười lè lưỡi, "Hơi hơi thôi."
Ngôn Hề buồn bực mà bật cười.
An Chi lại trả lời: "Đã biết rồi, không gọi không gọi, Ngôn Tiểu Ngũ."
Chẳng qua là mấy chữ đơn giản, nhưng mà dường như Ngôn Hề có thể nhìn thấy dáng tươi cười mang theo má lúm đồng tiền của nàng tràn ra, còn có giọng nói mềm mại dí dỏm của nàng.
Một chút ý nóng nhẹ lướt qua đôi má Ngôn Hề.
Nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua, trên mặt càng nóng lên, trái tim mềm nhũn.
Đánh chữ: "Buổi chiều ta ghi hình rất muộn, cơm chiều ngươi ăn cùng lão Trần đi, sau đó khi về nhà thì nhắn tin cho ta. Ta sẽ nhanh chóng về sớm một chút."
Một lát sau An Chi trả lời: "Được rồi a, vậy ngươi nhớ cũng phải ăn cơm."
Những lúc An Chi không nguyện ý nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý liền sẽ nói "Được rồi a", sau đó còn có thể đi kèm với động tác bĩu môi. Ngôn Hề cười cười, ngước mắt lên liền phát hiện nhà tạo mẫu tóc đang cười híp mắt nhìn nàng.
An Chi và Trần Mộ Tề cùng nhau chọn rất nhiều lễ vật, Trần Mộ Tề nhờ người đưa đến lão trạch Ngôn gia, sau đó lại lôi kéo nàng đến phòng trưng bày tranh ảnh của hắn.
Phòng trưng bày hoạt động rất tốt, ngoại trừ những bức tranh do hắn vẽ, còn thu thập thêm một vài bức tranh của các họa sỹ trẻ tân thời, định kỳ cũng hợp tác với một vài tổ chức để triển khai mở rộng phòng trưng bày.
Những năm này trạng thái kinh tế của Trần Mộ Tề phi thường tốt, chẳng qua là vẫn độc thân.
An Chi thử quan tâm hắn một chút, "Ngươi không quen bạn gái sao?"
Trần Mộ Tề nheo mắt cười: "Cái này dựa vào duyên phận thôi."
Cơm chiều bọn họ đi ăn sushi, một cửa hàng nho nhỏ ởmặt tiền đường, đầu bếp tự mình làm thức ăn ở trước mặt bọn họ.
Hoàn cảnh thanh tĩnh. Rốt cuộc An Chi có thể chủ động tìm chủ đề để trò chuyện vài câu với hắn.
Trên đường đi hắn nghe điện thoại.
An Chi kiểm tra WeChat, Ngôn Hề không có nhắn tin với nàng, nàng xem đến nhóm gia đình.
Tiêu Vũ Đồng: "Ngày mai trong nhà muốn chụp ảnh gia đình. Toàn thành viên mười giờ rưỡi đến đông đủ."
Liễu Y Y: "Ok, chúng ta mới từ tỉnh XX trở về. Ta trả lời thay lão công."
Hàng năm Ngôn Dĩ Tây đều sẽ sắp xếp chút thời gian để đến một vài khu vực miền núi nghèo và lạc hậu giảng dạy, cũng chi trợ một ít học sinh hiếu học, từ sau khi kết hôn lúc có thời gian thỉnh thoảng Liễu Y Y cũng sẽ đi cùng với hắn.
Ngôn Dĩ Nam: "Đã biết rồi, ta và Nam Nam sẽ sắp xếp thời gian trở về."
An Chi cong cong đôi mắt, cũng nhắn lại: "Được rồi."
Một lát sau, ảnh avatar của Ngôn Hề nhảy lên: "Được rồi."
Ồ?
An Chi có chút há hốc miệng, avatar của Ngôn Hề vốn là một đóa hoa sơn chi, vài thập niên không thay đổi, bây giờ biến thành — — — một con thỏ mập ú nu, vẽ tay, đang trong trạng thái ngơ ngác đáng yêu.
Vừa rồi nói chuyện với nàng còn chưa có đổi, không phải người này nói là bản thân đang vội ghi hình sao? Còn có thời gian đổi ảnh avatar?
Những ngươi trong nhóm đã phát hiện ra.
Liễu Y Y: "23333, Tiểu Ngũ ngươi tìm thấy con thỏ béo ú này ở đâu đây?"
Ngôn Dĩ Nam: "Ha ha ha ha ha..."
An Chi: "..."
Nửa ngày Ngôn Hề mới chậm rãi trả lời: "Thỏ mập rất đáng yêu."
An Chi cũng không biết là nên vui vẻ hay là nên sinh khí.
Nàng hít vào một hơi thật sâu, nhưng mà nhịn không được lại bắt đầu mỉm cười, nàng ấn mở khung chat với Ngôn Hề: "Ta không muốn để ý đến ngươi, ngươi luôn nói ta béo..."
Lúc Trần Mộ Tề bước vào liền nhìn thấy thiếu nữ đang hết sức chăm chú nhìn vào điện thoại di động, đôi má tràn đầy collagen xuất hiện hai đoàn ửng đỏ thẹn thùng.
Vừa nhìn thấy hắn, nàng làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra mà để điện thoại sang một bên, nhưng mà Trần Mộ Tề là người từng trải, lập tức vui tươi hớn hở hỏi: "Bạn trai sao?"
An Chi khẽ giật mình, lắc đầu: "Không phải."
Trần Mộ Tề cười nói: "Ba cũng không phải là đồ cổ, con xinh đẹp như vậy nhất định có rất nhiều bạn trai theo đuổi, nhớ kỹ a, đừng đồng ý quá nhanh, phải xem xét cẩn thận một chút, so sánh, chọn một người tốt nhất."
An Chi thiếu chút nữa đã cười ra tiếng: "Sao ngươi nói giống như đang mua đồ vậy?"
Biểu tình của Trần Mộ Tề lập tức có chút thẫn thờ: "Ai, nếu chuyện nay đơn giản như mua đồ thôi thì tốt rồi..." Hắn nghiêm mặt nói, "Ba sợ con sẽ bị thương tổn, như vậy đi, ai đang theo đuổi con, có ảnh chụp không? Hoặc là con hẹn hắn đến cho ba xem thử xem."
Sau đó hắn nghĩ tới bây giờ phần lớn thời gian An Chi sống ở Mỹ, lại chuyển thành giọng điệu thấp thỏm không yên muốn hỏi lại sợ nàng mất hứng: "Với lại không phải là ba có thành kiến a...Nhưng mà có thể nói chuyện yêu đương với người Trung Quốc thì tương đối tốt, thói quen sinh hoạt còn có phương diện văn hóa cũng khá tương đồng...Ít nhất thì nên là người Châu Á!"
An Chi chăm chú nhìn hắn, sự quan tâm trong những năm gần đây và sự quan tâm nay lúc này là không thể giả tạo được, rốt cuộc nàng vẫn là mềm lòng, bật thốt lên: "Ba..."
Trong nháy mắt tất cả ngũ quan trên gương mặt Trần Mộ Tề dường như bay lên nhảy múa, sau đó bởi vì câu nói tiếp theo của An Chi mà mãnh liệt cứng đờ, cả người đều hóa đá, biến thành bộ dạng giống như đang cười lại giống như đang khóc.
An Chi nói: "Con đang quen bạngái."