Đào Lý Bất Ngôn

Chương 13: Phong ba






Một cơn lạnh mưa quét qua, nhiệt độ hạ thấp trên diện rộng, mây đen che phủ mặt trời.
Lão trạch của Ngôn gia nhốn nháo hoảng loạn, không ai ngờ bỗng nhiên sẽ xảy ra biến cố.
Vốn Ngôn Hề đã mua một thùng đào mật về. Tâm di cắt nhiều cái, để cho mấy đứa nhỏ ăn ở trong nhà ăn, Ngôn Hề cùng Tâm di ở phòng khách bên cạnh nói chuyện phiếm.
Trong giây lát trong nhà ăn truyền đến tiếng trẻ em kêu lên sợ hãi, Ngôn Hề cùng Tâm di đi vào nhà ăn xem thử, Ngôn Đại Bàn vừa khóc vừa gãi, khuôn mặt nhỏ nhắn béo núc ních thoáng cái sưng phồng lên, An Chi cùng Ngôn Tiểu Bàn sợ đến ngẩn người đứng bên cạnh...
Ngôn Hề thấy không xong, ôm lấy Đại Bàn, "Tâm di, hình như Đại Bàn bị dị ứng rồi, trong nhà có thuốc Loratadine* không?"
(*Loratadin là một thuốc kháng histamin H1 thế hệ 2 được sử dụng để điều trị dị ứng. Loratadin được phát hiện vào năm 1981 và được đưa vào thị trường vào năm 1993)
Tâm di vội vàng lấy một vỉ tới: "Nhưng mà có thể uống không!"
"Bẻ đôi ra, nghiềng nhỏ, bỏ vào trong nước ấm, uống trước đi, sau đó đến bệnh viện."
Ngôn Hề vừa dỗ dành Ngôn Đại Bàn đang khóc rống, vừa nói. Ngôn Tiểu Bàn cũng nhịn không được đứng ở bên cạnh khóc lên, An Chi cũng là hoảng sợ mà nhìn.
Tâm di vội vàng làm theo lời Ngôn Hề, cũng không rảnh để quan tâm bọn họ.
Tiêu Vũ Đồng vừa về nhà liền nghe thấy tiếng khóc thì chạy vào phòng bếp, nhìn thấy cảnh tượng này cả kinh đến hồn phi phách tán: "Xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao vậy?"
Ngôn Hề dỗ dành Ngôn Đại Bàn uống thuốc, nói với nàng ít lời mà ý nhiều: "Bị dị ứng."
Tiêu Vũ Đồng nhìn lướt qua trên bàn, thấy mấy múi đào ăn thừa, nàng cau mày nói: "Mùa này sao lại ăn đào! Đại Bàn Tiểu Bàn cũng không có thích ăn đào a..."
Ánh mắt nàng lạnh lùng nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào An Chi, trong ánh mắt đều là trách cứ.
An Chi khẽ giật mình, thân thể run lên một chút không dễ nhận ra.
Ngôn Hề ở bên cạnh nói: "Đại tẩu, ngươi ôm lấy Đại Bàn, ta lái xe, nhanh chóng đến bệnh viện."
Tiêu Vũ Đồng đau lòng mà ôm lấy Ngôn Đại Bàn đang khóc lóc không ngừng, nắm lấy bàn tay của hắn, không cho hắn ngãi. Hai người nhanh chóng đi ra phòng khách.
"Mẹ...Cô cô..." Tiểu Bàn đuổi theo ra đi ngoài.
"Ai..." Tâm di vội vàng đuổi theo sau, ôm lấy hắn: "Không sao không sao, bảo bảo, không cần phải sợ, ca ca đến bệnh viện liền sẽ không sao."
An Chi đứng nguyên tại chỗ không biết nên làm thế nào, nàng xoắn lấy bàn tay nhỏ bé, hốc mắt đỏ đỏ. Trên bàn mấy múi đào mật bị bỏ mặt ở một bên, không người quan tâm.
Nàng cũng không biết làm sao bây giờ, có phải là lỗi của nàng không? Nếu như nàng không đòi ăn đào thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy đúng không.
Nàng ngồi trong phòng ăn một lát, lại chạy đến phòng khách, không biết có thể làm cái gì...Cảm giác mình là người vô hình.
Đêm đó họ không có trở về, Ngôn Hề gọi điện thoại nói Ngôn Đại Bàn đã không sao rồi, nhưng mà Tiêu Vũ Đồng không quá yên tâm, muốn ở lại bệnh viện một đem để theo dõi.
Tâm di trầm tĩnh lại, liền hô vài tiếng A Di Đà Phật.
Suốt đêm An Chi cũng không ngủ được. Ngày hôm sau sau khi ăn xong bữa sáng, nàng trở về phòng đeo ba lô nhỏ lên, nắm lấy tay cầm cửa quyến luyến nhìn qua căn phòng một vòng, liền lặng lẽ đóng cửa lại.
Bình thường nàng ăn xong liền trở về phòng, cũng không thích nói chuyện, yên tĩnh làm cho người ta bỏ qua mất. Hơn nữa hôm nay là cuối tuần, bảo an ở cửa lớn của khu biệt thự ngủ gật, không có chú ý đến một thân ảnh nho nhỏ của nàng.
Đợi đến lúc Ngôn Hề về nhà, Tâm di còn tưởng rằng nàng đang ở lầu ba. Ngôn Hề trở về phòng nhìn, đã thấy người đi nhà trống, quần áo Tâm di đưa cho nàng đã được xếp ngay ngắn chồng lên nhau, chỉ có một tờ giấy trắng viết: "Ngôn Hề, cám ơn ngươi, ta trở về."
Nét chữ non nớt, chỉ có hai chữ Ngôn Hề đã được viết rõ ràng, khéo léo đoan trang xinh đẹp.
An Chi đi thật lâu cũng không thấy được trạm xe buýt, nàng đi mệt rồi, ngồi xuống ở ven đường. Con đường vùng ngoại ô rợp bóng cây xanh, không có biển hiệu rõ ràng. Nàng chỉ có thể đi theo con đường trong trí nhớ, mà nàng chỉ biết con đường từ lão trạch Ngôn gia đến nhà trẻ, cho nên trước hết nàng đến nhà trẻ, sau đó lại hỏi đường người khác.
Nàng muốn trở về nhà của ông ngoại, chỉ có chỗ đó, mới thật sự là nhà của nàng.
Nàng cầm bình nước hớp hai miếng, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời bên kia có một đám mây đen lớn, chậm rãi thổi qua đây, lại từng đám từng đám mây đen nữa, tựa hồ muốn tụ tập lại cùng một chỗ, tựa như muốn biến thành quái vật vậy.
Trong lòng An Chi có chút sợ hãi, không dám chậm trễ thời gian nữa, tiếp tục đi. Lại không biết đi bao lâu, rốt cuộc một chiếc xe buýt đi tới, nàng ngồi lên xe.
Ngôn Hề sẽ tìm đến mình sao? Nàng sẽ nghĩ đến mình sao?
Nàng đã vì mình làm rất nhiều, ở trong nhà nàng, mình chỉ mang đến phiền phức cho nàng thôi.
Vùng ngoại thành không có nhiều trạm dừng xe buýt, trong xe rất trống trải rộng rãi, nàng nhìn hàng cây lướt như bay ngoài cửa sổ, nhớ tới lúc Đào Trân Trân đi đón nàng, khi đó nàng cho rằng rốt cuộc nàng cũng có thể sống cùng "Ba Mẹ", lúc ấy nàng nghĩ nàng nhất định phải nói ngọt một chút, để cho bọn họ yêu thích nàng.
Mà bây giờ nàng vẫn là một mình, lại phải trở về.
Không ngờ xe buýt không có trực tiếp đi đến nhà trẻ, nàng không thể không đổi chuyến khác, lại đi lầm đường, làm trễ nải không ít thời gian, đến cửa nhà trẻ mới phát hiện cuối tuần nên lão gia gia không có đi làm, nhiệt độ có chút thấp, mới bốn giờ chiều, trời đã tối rồi, An Chi rụt cổ một cái, phát hiện mình vừa mệt vừa đói.
An Chi một mình lang thang trên đường, nàng không biết ở đâu có bán thức ăn, chỉ có thể đi theo đám đông người. Sau khi trời tối, từng ngọn đèn đường bắt đầu phát sáng, nàng đi đến đau cả chân, cực kỳ mệt mỏi.
Rốt cuộc tìm được một cửa hàng tiện lợi làm việc 24 giờ đồng hồ, nàng đi vào mua một cái sandwich. Nhân viên cửa hàng rót cho nàng một ly nước ấm, hỏi nàng: "Có phải đang đợi ba mẹ tới đón ngươi hau không a?"
An Chi nặn ra một nụ cười: "...Ân."
Nàng ngồi ở trên ghế cao, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy người đi đường. Trời tối, có chút mưa nhỏ, đèn đường soi sáng trên mặt đường. Người ta lui tới, có người che dù, có người không. Nhìn qua đều là có nhà để trở về.
An Chi cúi đầu từ từ cắn sandwich. Trên quầy của nhân viên bán hàng có điện thoại. Nàng đã nhìn mấy lần.
Nàng vừa quay đầu, liền nhìn thấy bên ngoài, Ngôn Hề từ trong xe đi ra, cách đèn đường vài bước, mưa bụi bay lả tả rơi xuống, nét mặt của nàng nhìn qua cũng mờ mịt mông lung.
An Chi sửng sốt.
Nhân viên cửa hàng nói với nàng: "Ai, là người tới đón ngươi sao?"
Từ lúc An Chi bước vào nhân viên cửa hàng đã cân thận chú ý đến nàng, đứa bé nhỏ như vậy, biểu lộ lại u buồn bất lực như vậy.
An Chi không biết làm sao để trả lời.
Ngôn Hề đi rất nhanh, nàng đẩy cửa bước vào. Đi tới trước mặt cô bé, đôi mày thanh tú của nàng nhíu chặt lại, đôi mắt vốn mang ý cười cũng bình tĩnh và không rõ tâm tình.
Ngực của nàng có chút phập phồng, tựa hồ đang đè nén cái gì đó. Nhưng mà cũng không nói gì, đưa tay cho An Chi, tỏ ý muốn nắm tay cô bé: "Đi thôi."
An Chi lăng lăng ngẩng đầu nhìn nàng.
Ngôn Hề nắm chặt bàn tay của nàng, kéo nàng đi ra ngoài, lên xe.
"Thắt dây an toàn." Nàng khẽ nói.
An Chi làm theo, nàng cắn cắn môi, liếc trộm sườn mặt Ngôn Hề. Sườn mặt của Ngôn Hề nhìn qua có chút lạnh như băng, hơn nữa sau khi lên xe cũng không có nhìn nàng.
Xe chuyển động, trong không trung bay xuống dày đặc mưa bụi, cần gạt nước trên xe chậm chạp chuyển động, hạt mưa dính trên kính của xe trong suốt tạo thành những hình vẽ đẹp mắt.
Ngôn Hề cũng sắp phát điên, nàng thậm chí còn phát hỏa với Tâm di, đứa bé đi lúc nào cũng không biết. Cũng để cho nàng biết được bình thường An Chi đều là một thân một mình ở trên lầu ba.
Chưa đến 24 giờ đồng hồ, cảnh sát không cho lập hồ sơ. Hơn nữa vì sao An Chi không ở chỗ người giám hộ của nàng, mà lại ở nhà mình, giải thích cũng rất tốn sức.
Lòng nàng nóng như lửa đốt, An Chi nói nàng đi về, nàng có thể về đâu?
Nàng nhớ tới lần kia ở KFC, An Chi nghiêng cái đầu nhỏ nói với nàng: "Ta đã không còn chỗ để đi..."
Nàng còn có thể đi đâu chứ?
Trừ phi trở về nơi nàng cùng ông ngoại sinh sống, nhưng mà nàng là một đứa bé, không thể mua vé tàu cao tốc, nàng sẽ đi đâu?
Trong đầu Ngôn Hề đột nhiên nhảy lên. Đầu óc liên tục hiện lên tin tức những đứa bé bị lừa bán.
Nàng chỉ có thể cưỡng chế mình tỉnh táo lại, buộc bản thân dựa theo tư duy của An Chi mà suy nghĩ một chút, cô bé hẳn là chỉ có thể đi đến nhà trẻ, nàng đi dọc theo tuyến xe buýt chậm rãi tìm kiếm, đến khi nhìn thấy trước cổng nhà trẻ không có một bóng người thì dường như sụp đổ.
Trong lòng hối hận, sốt ruột, kinh hãi, tức giận, bối rối rất nhiều tâm tình cùng nhau xông tới, đè ép đến mức thiếu chút nữa nàng đã thở không nổi. Nàng ôm lấy một tia hi vọng cuối cùng tìm kiếm dọc theo bên đường.
Trong cửa hàng tiện lợi có một bóng người nhỏ bé lẻ loi trơ trọi.
Trong nháy mắt đó khi nhìn thấy nàng, trái tim của Ngôn Hề rốt cuộc hạ xuống.
Nhưng mà những lo lắng kinh hãi lúc trước hóa thành phẫn nộ!
Con gấu con này!!!!!
Nhìn thấy ánh mắt nhút nhát lo sợ của An Chi, Ngôn Hề sợ hù đến nàng, cứng rắn mà áp chế xuống.
Trong lòng nặng nề giống như là bị một khối cân lạnh đè lên. Tối hôm qua ở lại một đêm trong bệnh viện, hôm nay lại đi tìm nàng gần một ngày, quả thực thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Ngôn Hề mệt mỏi cố gắng xoa xoa mi tâm, lần nữa cảm thấy trong lòng mệt mỏi.
Trên đường lái xe cũng không nói gì.
Vào cửa, Tâm di vội bước lên phía trước, lôi kéo An Chi trái xem phải xem, liên tục nói làm cho ta sợ muốn chết, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
An Chi nho nhỏ nói: "Thực xin lỗi..."
Tâm di sờ đầu của nàng: "Không cần không cần, không có việc gì là tốt rồi ..."
Lại hỏi nàng có lạnh hay không, lại hỏi nàng có đói bụng không.
An Chi nói nhỏ nàng đã ăn rồi.
Ngôn Hề nói: "Tâm di, dì nhìn nàng một chút, con đi ăn một cái."
Ngôn Hề có chút đau bụng, bản thân nàng đã làm việc cường độ cao tăng ca hai tuần liền, tối hôm qua và hôm nay vốn là thời gian nghỉ ngơi của nàng, bây giờ sau thời gian cực kỳ khẩn trương cơ thể có chút mất nước.
Nàng cảm thấy có chút không thoải mái, tạm thời không có tinh lực để quan tâm An Chi, nàng cụp mắt xuống, sắc môi thoáng trắng bệch, đè lên bụng, cất bước đi về phía nhà ăn.
Uống một chén cháo nóng vào bụng, mới cảm thấy khá hơn một chút. Ngôn Hề hơi hơi mím môi, ngón tay thon dài đè lên cái trán, thở ra một hơi.
Lúc này mới phát hiện tâm tình có chút bình tĩnh.
Ai ~ trẻ em thật sự là sinh vật làm cho người đau đầu a...
Không hiểu chuyện chính là như vậy, quá hiểu chuyện cũng thế.