An Chi cảm thấy nụ hôn lúc này đây càng kịch liệt hơn bao giờ hết, nàng càng ngày càng thở không nổi, đại não cũng sắp thiếu dưỡng khí, nàng ngửa đầu, nghe không được chính nàng phát ra từng tiếng rên rỉ mềm yếu.
Ánh đèn áp tường màu vàng ấm áp phủ kín thân thể của các nàng, phát thảo những đường nét mập mờ.
Bàn tay Ngôn Hề từng chút từng chút mà vuốt ve lên bụng của nàng, đôi môi hương mềm như cánh hoa của người kia lưu luyến trên môi và cổ của nàng, mang đến sự sợ run làm cho người ngạt thở.
An Chi muốn nàng hôn mình nhiều hơn một chút, muốn nàng vuốt ve mình nhiều hơn một chút. Khát vọng nụ hôn của nàng, khát vọng từng cái vuốt ve của nàng.
Nàng nghe thấy thanh âm dồn dập của Ngôn Hề, bàn tay mềm nhẵn của người kia lướt đến bên hông nàng không ngừng vuốt ve, tới tới lui lui, từ phía trước xẹt qua sau lưng nàng, không cao lên một phân, cũng không thấp xuống một tấc.
Nhưng mà An Chi đã chịu đựng không được nữa, nàng cảm thấy toàn thân nàng đều muốn hóa thành bọt nước, thấm vào trong chăn bông, lại dường như đang bắt đầu bốc hơi, nóng hổi như lửa.
Ngôn Hề dựa vào trên người nàng, khắc chế trọng lượng của bản thân không có hoàn toàn đè ép lên người nàng, nhưng mà vẫn có thứ gì đó mềm mại đầy đặn thỉnh thoảng đến gần nàng, lướt nhẹ qua ngực nàng, mang đến một loại cảm giác tê dại.
An Chi theo bản năng mà cọ cọ vào nàng, từng tiếng nỉ non nóng bỏng tràn ngập giữa các nàng, càng ngày càng không thể kiểm soát nổi, mái tóc của Ngôn Hề gần như đã muốn hòa quấn cùng mái tóc của An Chi, đầu ngón tay của nàng từng tấc từng tấc mà dời lên trên.
Ngôn Hề không biết đây là lần thứ mấy buông đôi môi An Chi ra, chính nàng cũng hít thở không nổi, đôi mắt nàng xuân ý mờ mịt lặng yên nhìn chăm chú vào gương mặt An Chi, ngón tay trước sự cám dỗ cuối cùng vẫn là rút ra khỏi quần áo của người kia, nàng tỳ trán lên trán An Chi, hơi thở hỗn loạn, cố hết sức duy trì thanh tỉnh.
"Đào Đào..." Lòng bàn tay Ngôn Hề sờ lên đôi má An Chi, trong lòng bàn tay nàng là gò má nóng đỏ của cô gái, có một tầng mồ hôi mỏng, hàng lông mi ẩm ướt.
Đầu ngón tay Ngôn Hề mơn trớn mí mắt khép hờ của nàng, An Chi chậm rãi mắt mở ra, ngượng ngùng cười cười với nàng.
Hai người nhất thời cũng không lên tiếng, lẳng lặng gần đến nhau.
Gương mặt An Chi tựa vào cánh tay Ngôn Hề, trong đôi mắt hạnh trong veo lăn tăn hơi nước là tràn đầy tình yêu say đắm dành cho nàng.
Bàn tay Ngôn Hề lại bị nàng nắm chặt, cọ cọ lên gương mặt của mình.
"Thực xin lỗi." Bỗng nhiên Ngôn Hề nói, nàng dừng lại một chút, áp sát người kia vào trong ngực, "Vừa rồi thái độ của ta không tốt, lạnh nhạt với ngươi."
Bàn tay An Chi đang nắm lấy nàng trượt xuống, mười ngón đan vào nhau, thì thầm hỏi: "Ngươi yêu ta sao?"
Ngôn Hề khẽ giật mình, sự mất tự nhiên do lớn tuổi làm cho gương mặt nàng đỏ hồng.
An Chi cắn cắn môi, ánh mắt lấp lánh, nàng âm thầm hít một hơi, nâng lên dũng khí gọi nàng: "Ngôn Hề."
Lần đầu tiên cái tên Ngôn Hề lướt qua đầu lưỡi của nàng, thoáng cái liền đặt các nàng vào địa vị ngang hàng, giọng nói của nàng không cho phép trả lời qua loa, An Chi nhỏ giọng mà kiên định lại một lần nữa hỏi Ngôn Hề: "Ngôn Hề, ngươi yêu ta sao?"
Trong lòng An Chi đang bồn chồn, nàng đang bất an, nàng bức bách chính mình phải nhìn vào thần sắc của Ngôn Hề, ngay cả một điểm cực kỳ nhỏ cũng không thể bỏ qua, nàng cần sự khẳng định của người kia.
Ngôn Hề không có trốn tránh ánh mắt của An Chi, cho dù áp lực từ tuổi tác làm cho đôi má nàng lan ra một chút đỏ sậm, nàng mở miệng, dùng thanh âm dễ nghe của nàng hồi đáp: "Đào Đào, ta đương nhiên yêu ngươi."
An Chi hít vào một hơi thật sâu, cũng đồng thời thở phào buông lỏng, một ý niệm khác lại dâng lên trong đầu, "Vậy ngươi...Yêu thích ta sao?"
Hàng chân mày thanh tú của Ngôn Hề có chút nhíu lại, có băn khoăn mà dừng một chút, sau đó mới lên tiếng: "Ta không thể..."
Không thể cái gì?
An Chi mãnh liệt giật mình, Ngôn Hề lập tức nắm chặt lấy bàn tay của nàng, giải thích: "Không phải, ta thích ngươi, muốn cùng ngươi...Thân cận, nhưng mà ta không thể, ngươi vẫn còn nhỏ như vậy, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, trước khi chưa nói rõ với người trong nhà liền không thể...Với ngươi, với ngươi...Khụ."
An Chi chớp chớp hàng lông mi dài nhỏ, ngắm nhìn nàng, bởi vì lần hôn vừa rồi, gương mặt của nàng vẫn còn đang hồng hồng, hàng lông mi ẩm ướt, nhìn qua sở sở động lòng người.
Dưới ánh mắt như vậy Ngôn Hề nghiêng người xuống nói ra áp lực của nàng: "Trong căn nhà này...Khắp nơi đều là dấu vết trưởng thành của ngươi, ta...Cần một chút thời gian chậm rãi..."
Lúc trước Ngôn Hề cũng từng hẹn hò nói chuyện yêu đương, nàng đều là phía bị động, nàng cũng không thích loại trạng thái tình cảm luôn phải dính lấy nhau mỗi ngày đều phải thể hiện tình cảm trong lòng. Nhưng mà bây giờ đối phương là một thiếu nữ lớn lên ở bên cạnh nàng, là một thiếu nữ nhạy cảm động lòng người chân thành lại nhỏ hơn nàng rất nhiều, thuần khiết, đáng yêu, cho nên trong lòng nàng rất là dày vò.
Nhưng mà loại do dự này lại là thương tổn đối với người kia, Ngôn Hề thu ánh mắt lại: "Thực xin lỗi."
Một đôi tay mềm mại ôm lấy cổ nàng, chóp mũi An Chi khe khẽ chạm vào nàng một cái, ánh mắt sáng long lanh, tràn ra dáng tươi cười: "Ta biết rồi, không cần lại nói xin lỗi."
Vòng tay hương mềm của thiếu nữ cẩn thận ôm lấy nàng.
Qua rất lâu, các nàng cứ ôm lấy nhau như vậy không buông, một khi đã thông suốt, rõ ràng tâm ý của nhau, da thịt thân cận chính là ấm áp trân quý.
Ngoài phòng, cả thế giới đều là một mảnh tuyết trắng thuần khiết. Trong phòng, ngọn nến đã cháy được một đoạn nhỏ, ánh nến nhỏ bé cùng ấm áp.
An Chi tựa sát vào người Ngôn Hề, trái tim của nàng trở nên an ổn, đúng lúc lại muốn chìm vào giấc ngủ, chuyển động chân cọ nhẹ vào quần áo, mới hậu tri hậu giác phát hiện gặp phải tình huống có chút lúng túng.
Nàng cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc đối với phương diện này, lướt internet làm cho nàng biết được rất nhiều, chỉ là dù sao còn trẻ kiến thức nông cạn, chờ đến khi chính mình thể nghiệm mới cảm thấy...Thật lúng túng, thật xấu hổ.
Mà trên internet không có dạy nàng khi xảy ra tình huống này thì phải làm sao.
Nàng âm thầm khẽ cắn môi, liếc nhìn qua Ngôn Hề, người kia nhắm mắt, gần bên nàng, tựa hồ đã ngủ rồi.
Thân thể nàng cứng đờ mấy giây, thật sự là cảm thấy không thoải mái, nhẹ nhàng nhích người ra ngoài.
Ai biết được nàng vừa mới di chuyển, Ngôn Hề liền thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Gương mặt An Chi lập tức đỏ lên, "Ta, ta muốn đi toilet."
"Ân, vậy đi đi."
An Chi nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương mà run lên một chút. Vấn đề là, phòng vệ sinh ở phía bên nàng, nhưng mà tủ quần áo lại ở phía bên Ngôn Hề. Nàng muốn đến tủ quần áo lấy một cái quần lót sạch sẽ.
Làm sao bây giờ? Cảm thấy rất xấu hổ, rất lúng túng, này nên xử lý như thế nào mới tốt đây?
Nàng mãnh liệt hít vào một hơi, lại nằm xuống.
Ngôn Hề nghiêng đầu sang nhìn nàng, nghi hoặc nói: "Tại sao lại không đi?"
An Chi kéo chăn lên đến cái trán, "Không có gì, ngươi nhanh ngủ đi."
Chờ đến khi Ngôn Hề ngủ rồi, nàng lại đi.
Ngôn Hề yên lặng mấy giây, nhẹ giọng hỏi: "...Có phải...Muốn đi đến tủ quần áo hay không?"
Âm thanh đè nén hô hấp trong chăn của An Chi cũng thập phần vang dội, bầu không khí đại khái lả cứng đờ khoảng một phút đồng hồ, An Chi đẩy cái chăn ra, cả khuôn mặt đỏ đến không được, nhìn qua nàng: "..."
Bờ môi giật giật, không nói thành lời.
"Khụ." Cổ họng Ngôn Hề chuyển động, nhất thời yên lặng.
Hai người đều sửng sốt trong khoảnh khắc lúng túng quái dị này một lát.
Ngôn Hề là người lớn hơn, không thể không lên tiếng trước, cũng may ánh sáng trong phòng lờ mờ không thể nhìn rõ khuôn mặt đã ửng đỏ của nàng: "...Này cũng không có gì, là hiện tượng sinh lý bình thường."
"Vừa rồi chúng ta thân cận qua...Cho nên...ân." Ngôn Hề đã nói không được nữa, vừa định dùng câu "Ngươi đi vào phòng vệ sinh là được rồi" để kết thúc, ai biết được khuôn mặt nhỏ nhắn của An Chi đều hồng thấu, chỉ còn một đôi mắt lấp lánh huỳnh quang nhìn vào nàng, "Di di...Cũng vậy sao?"
Ngôn Hề cảm thấy chuyện này còn muốn quẫn bách hơn so với việc nàng mắc lỗi khi dẫn chương trình trước mặt toàn thể nhân dân thành phố.
Nàng cứng người cả buổi, trong đầu ngay cả một từ cũng không có dần hiện ra, chẳng qua là hai gò má thanh lệ chậm rãi ửng đỏ lên một mảng lớn.
"Không, không có sao..." An Chi cụp ánh mắt xuống, nói không nên lời là cảm giác gì.
Một giây này, Ngôn Hề nheo mắt.
Nàng nhắm mắt lại, gần như không thể nghe thấy được mà nói: "Có."
Trái tim An Chi gần như ngừng đập, thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng, ma xui quỷ khiến mà truy vấn: "Thật sao?"
Vừa nói ra nàng liền muốn ngất xỉu, còn hỏi thật sự là đúng hay không làm cái gì chứ? Chuyện này muốn Ngôn Hề phải chứng minh như thế nào đây...
Ngôn Hề thiếu chút nữa liền run lên, nàng lại yên tĩnh mấy giây, mới từ từ mắt mở ra.
Hàng lông mi đen nhánh của nàng giống như cánh bướm, rung rung mà giương lên, ánh mắt ngưng tụ một chút ánh sáng lấp lánh, ánh sáng dần dần trở nên sâu hơn, nàng cũng không nói gì, nhưng bờ môi đang mấp máy.
Chẳng qua là yên lặng nhìn An Chi, chậm rãi vươn bàn tay qua, nắm lấy bàn tay của nàng.
Ánh mắt An Chi mơ hồ mà nhìn chằm chằm vào nàng, cái hiểu cái không.
Bàn tay Ngôn Hề vẫn là mềm nhẵn ấm áp quen thuộc, chẳng qua là trong khoảnh khắc này lòng bàn tay nàng nóng bỏng như nước nóng sôi trào.
Còn có lấm tấm mồ hôi.
Nàng nắm lấy bàn tay của An Chi. Một giây, hai giây, ba giây.
Trong sự mập mờ đến làm cho người ta muốn ngạt thở.
Chậm rãi kéo tay An Chi qua, chậm rãi kéo cao làn váy của bản thân lên, một phần đùi trắng nõn, dưới ánh đèn vàng giống như là bạch ngọc cất giấu trong đá thô.
Trái tim An Chi bỗng nhiên bắt đầu chuyển động điên cuồng như đang giống trống.
Đó thật sự giống như một tia lửa xẹt ra khi hai viên đá lửa đánh vào nhau.
An Chi gần như đã muốn hôn mê bất tỉnh.
Sau đó Ngôn Hề trở mình đứng lên, buông bàn tay nàng ra, không để ý tới nàng, An Chi chỉ kịp nhìn thấy vành tai phiếm hồng của Ngôn Hề, xấu hổ khi nhìn vào sườn mặt của nàng, người kia xuống giường, kéo tủ quần áo ra lấy thứ gì đó liền đi ra ngoài.
An Chi mềm nhũn ngã xuống giường, tâm tình giống pháo hoa nổ tung bay trên trời, từng đóa từng đóa hoa nở rộ, nổ vang không thôi.
Qua mấy giây, nàng mới cầm thứ gì đó đi vào phòng vệ sinh.
Lúc đi ra Ngôn Hề đã đưa lưng về phía nàng mà ngủ rồi, An Chi đứng nguyên tại chỗ lặng yên nhìn Ngôn Hề, tâm tình vừa mới mênh mông kia dần dần bình tĩnh lại, mà càng nhiều là một sự yêu thương lâu dài.
Nàng nhẹ nhàng linh hoạt xoay người lên giường, giờ khắc này hoàn toàn thông cảm cho di di ngượng ngùng mất tự nhiên của nàng.
Trên người nữ nhân này có tất cả những gì nàng khát vọng, tất cả những gì nàng mong muốn.
Thân thể của người kia chính là vùng đất hứa của nàng.
Nàng tiến sát lại gần, từ phía sau lưng ôm lấy người kia, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.