Đào Lý Bất Ngôn

Chương 117: Tâm ý





Ngôn Hề đi vài bước, phát hiện An Chi không có đi theo, nàng quay đầu lại nhìn, An Chi đứng ở cửa, cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nhéo nhéo bụng của mình.
Ngôn Hề nhịn không được, bật cười vài tiếng.
An Chi ngẩng đầu, quệt miệng trừng mắt nhìn nàng.
Ngôn Hề còn muốn đùa nàng: "Thật sự là mập đúng không? Ta không có nói dối đi?"
An Chi tức giận đến mức cả khuôn mặt đều phồng lên, nàng buồn bực cúi đầu đi lướt qua người Ngôn Hề.
Ngôn Hề cảm thấy có một chút cảm giác tội lỗi nho nhỏ, chỉ là càng cảm thấy nàng thật đáng yêu. Ngôn Hề đi theo tới phòng bếp, nhìn thấy An Chi nướng bánh mì sandwich, cầm sữa chua.
An Chi không để ý tới Ngôn Hề, nàng từng muỗng từng muỗng múc sữa chua ăn, má lúm đồng tiền khẽ động.
"Chỉ ăn như vậy thôi sao? Không cần ăn cơm sao?" Ngôn Hề cong khóe môi lên.
An Chi nhìn lát bánh mì nướng trên đĩa, một bộ dạng muốn ăn lại do dự, "Bây giờ đang là bữa ăn sáng của ta."
Ngôn Hề đẩy cái đĩa qua, ý cười trong mắt lan tràn: "Ăn đi."
"Ngươi lại muốn nói ta béo, nói ta nặng..." An Chi lầm bầm nói.
"Ta không nói ngươi." Ngôn Hề nhìn nàng mỉm cười.
An Chi cầm lấy bánh mì sandwich cắn một miệng lớn: "Béo ta cũng muốn ăn!" Nàng ăn rất ngon miệng, lại nhúng lát bánh mì sandwich vào sữa chua mà ăn.
Qua mấy giây, nàng giống như có cảm giác mà ngẩng lên đầu, Ngôn Hề đang chăm chú nhìn nàng, dùng một loại ánh mắt nàng chưa từng thấy qua.
Không, nàng đã từng thấy qua, chẳng qua là bây giờ càng ôn nhu càng động nhân, mang cảm giác rất cưng chiều rất che chở.
Không giống như là bằng hữu, không giống như là thân phận lúc trước, giống như là...
Nhất thời An Chi còn chưa hoàn hồn, sữa chua vẫn còn ở bờ môi của nàng.
Ngôn Hề cong cong đôi mắt, chạm vào bên môi của nàng.
An Chi kịp lấy lại phản ứng, ngượng ngùng mà liếm liếm môi.
Ngôn Hề khụ một tiếng, nhìn đi nơi khác: "Chỉ có thể ở lại một tuần thôi sao?"
"Ân, ta đăng ký vào một khóa học ngôn ngữ, phải trả một khoản phí khác, qua mấy ngày nữa liền phải đi học, nếu đã tham gia thì phải trải qua những cuộc thi nữa."
Ngôn Hề lẳng lặng nhìn qua nàng, dường như An Chi cảm nhận được gì đó, nàng cúi mặt, nhỏ giọng nói: "Chẳng qua là năm nay, sang năm hẳn là cũng không cần đăng ký nữa..."
"Cho nên tháng bảy tháng tám có hai tháng trống đi?"
"...Có khi cũng phải tùy theo người hướng dẫn, nếu như có nhiệm vụ nghiên cứu chưa làm xong, thì nhất định phải ở lại..."
"Ân." Ngôn Hề không nói nữa, nàng cúi đầu trầm tư. An Chi không hiểu mà rất khẩn trương, nàng từng miếng từng miếng cắn bánh mì sandwich, rất nhanh liền ăn xong, sữa chua cũng đã uống xong. Chỉ là câu nói "Ngươi biến nặng" của Ngôn Hề áp lực thật sự quá lớn.
Nàng liếm liếm cái nắp sữa chua, vẫn chưa thỏa mãn.
Bánh mì sandwich nướng thật là thơm a, thật là muốn ăn thêm một miếng nữa.
An Chi liếm liếm đầu ngón tay, chợt nghe thấy tiếng Ngôn Hề cười khẽ, nàng đem sữa chua và bánh mì sandwich nướng đưa tới trước mặt An Chi.
"Ăn nhiều một chút." Ngôn Hề nhéo lên mặt nàng một chút.
An Chi chớp mắt một cái, tiếp theo Ngôn Hề nói: "Ngươi có béo nữa ta cũng có thể ôm ngươi lên được." Sau đó nàng cười rộ lên đi ra ngoài.
An Chi ngẩn người:...
Cho nên vẫn là nói nàng béo sao, An Chi dở khóc dở cười, nửa đường Ngôn Hề quay lại chớp mắt mấy cái với nàng: "Thỏ mập mạp càng đáng yêu."
An Chi:...
Cho nên là đáng yêu, nhưng đồng thời cũng vẫn béo sao?
An Chi tức giận mà cắn một miếng bánh mì sandwich, thật đáng ghét.
An Chi vốn cho rằng lần này trở về quan hệ giữa nàng và Ngôn Hề sẽ rất lúng túng, nàng vốn rất do dự, chỉ là nàng quá nhớ Ngôn Hề.
Mà mấy ngày nay, nàng cảm thấy thái độ của Ngôn Hề đối với nàng rất mập mờ, cho dù nàng chưa từng yêu đương, cũng cảm thấy rất mập mờ.
Hơn nữa đối với nàng còn tốt hơn so với trước, còn có thể trêu chọc nàng, hoặc là nói đùa giỡn với nàng?
An Chi nghĩ đến từ này liền ngại ngùng, âm thầm mỉm cười.
Nàng cũng muốn lại gần người kia một chút, nhưng lại do dự, sợ phá hư bầu không khí lúc trước của các nàng.
Cứ ngập ngừng như vậy, thời điểm nàng phải trở về trường học đã đến.
Ngôn Hề đưa nàng đến sân bay, ở sân bay người đến người đi, hai người bọn họ đều là lặng im.
"Đến nơi thì gọi điện thoại cho ta, sau đó nhắn thời khóa biểu của người cho ta." Ngôn Hề xoắn xoắn ngón tay đang đặt bên người.
"Khi ta đến nơi thì bên này đã là một hai giờ rồi." An Chi đeo ba lô, giày Converse gõ gõ trên mặt đất.
"Không sao, trễ đến đâu cũng được." Ngôn Hề đưa tay tới chỉnh lại tóc cho nàng.
"Được, vậy ta đi vào đi?" An Chi lưu luyến không rời nói, cẩn thận chuyển động bước chân.
Chân mày khóe mắt Ngôn Hề đều là nồng đậm ý cười, nàng mỉm cười vẫy vẫy tay.
An Chi quay đầu lại nhìn người kia, má lúm đồng tiền lõm sâu xuống, bỗng nhiên, nàng chạy đến, ánh mắt Ngôn Hề hơi nheo lại, lúc đang muốn hỏi nàng quên thứ gì sao, An Chi chạy đến trước mặt người kia, nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ của Ngôn Hề, ôm thật chặc.
Ngôn Hề ôm lại nàng, dán sát khuôn mặt vào mái tóc của nàng, bàn tay đặt trên chiếc eo nhỏ nhắn không đủ một vòng tay của nàng, nhắm mắt lại, hai người dính vào nhau thật chặt, nghe thấy khí tức của đối phương.
Tiếng thúc giục vào đăng ký vang lên một lần lại một lần.
Ngôn Hề không thể không làm người lý trí, nàng vuốt ve mái tóc của người kia, ôn nhu nói: "Được rồi, phải lên máy bay rồi, đến ký túc xá thì điện thoại cho ta."
An Chi buông nàng ra, hơi bình ổn lại nhịp tim một chút, đôi mắt ẩm ướt nhìn nàng, gật gật đầu.
Nhìn theo nàng đi vào, Ngôn Hề hít sâu một hơi, trong lòng vừa chua vừa ngọt.
Lúc An Chi gần đi, còn nhìn nàng, lưu luyến nắm lấy góc áo của nàng.
Thật quá hành hạ người, bé thỏ con này.
Ngôn Hề cười rộ lên.
Thì ra là loại cảm giác này.
Lúc An Chi về đến ký túc xá đã là 1:30 sáng ở Bội thành, nàng gọi điện thoại cho Ngôn Hề, hai người còn nói chuyện hơn nửa giờ, thẳng đến khi An Chi hối thúc Ngôn Hề đi ngủ, hai người mới lưu luyến mà cúp máy.
Mùa hè ở bờ đông nước Mỹ và Bội thành chênh lệch nhau 12 tiếng đồng hồ, thời gian ăn trưa của Ngôn Hề đúng lúc là thời gian ngủ của An Chi, lúc này Ngôn Hề sẽ gọi điện thoại cho nàng nói nàng đi ngủ.
Đa số thời gian các nàng chẳng qua là nhắn tin, nhắn tin giọng nói, video call.
Ngôn Hề nhớ tới khi đó nàng vào Cao Ký Minh chia tay, có một phần nguyên nhân là do nàng không tin tưởng hắn, một phần là do nàng không thể chịu đựng được chuyện yêu xa.
Chỉ là bây giờ mọi thứ tựa như không còn là vấn đề rồi. Mỗi ngày nàng đều rất vui vẻ, chẳng qua là càng ngày càng nhớ người kia.
Buổi tối thứ năm ở Boston, trước khi đi ngủ, An Chi nói điện thoại với Ngôn Hề, nàng nằm lỳ ở trên giường, chân đung đưa.
Cả căn phòng thắp sáng một ngọn đèn áp tường màu cam.
"Đúng rồi, qua mấy ngày nữa sẽ có bưu kiện cho ngươi, ta viết địa chỉ gởi đến đài truyền hình rồi."
"Ân? Cái gì vậy?"
An Chi cười: "Sinh nhật của ngươi là vào chủ nhật a, a, bên kia hẳn là thứ hai rồi, ngươi đã quên sao?"
"Ân?"
Bội thành bên này thời tiết không có chút thu ý nào, ánh mặt trời giống mật ong, trên cây còn có ve kêu.
Ngôn Hề đang ở trong cửa hàng mua sandwich, ngồi xuống chỗ ngồi nơi cửa sổ, cắn một miếng.
Nàng nói: "Ta đã sớm không mừng sinh nhật rồi."
Thanh âm của An Chi nhu mềm: "Lúc bưu kiện gởi đến người nhận là được rồi..."
Ngôn Hề nở nụ cười : "Đã nhiều năm rồi ta không mừng sinh..." Nàng đột ngột khựng lại.
An Chi bên kia bỗng nhiên cũng an tĩnh.
Ngôn Hề nhắm hai mắt lại, cực kỳ ảo não.
Sinh nhật của nàng năm trước, An Chi tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ, nàng cũng đứng ở trước cửa không dám đi vào, nàng nhẫn tâm để lại người kia một mình trong bóng tối, cô phụ trái tim của người kia, làm cho người kia tan nát cõi lòng mà khổ sở.
"Đào Đào," Ngôn Hề bỏ miếng sandwich sang một bên, đứng lên: "Ta..."
Ở bên kia điện thoại An Chi không nói gì, nhưng mà hô hấp của người kia run nhè nhẹ, nàng nghe thấy rõ ràng.
"Thực xin lỗi..." Ngôn Hề cắn môi, cẩn thận lại đau lòng, "Ta..."
"Ân," An Chi cười cười, giọng nói của nàng thanh tịnh mềm mại, "Ta hiểu, ta đều hiểu, di di, bây giờ ta đã rất vui vẻ rồi, thật sự, chỉ cần ngươi có một chút nhỏ...Ta cũng đã rất vui vẻ."
Giữa hàm răng Ngôn Hề tràn ra một tiếng thở dài trầm thấp, "Đào Đào..."
Ở bên kia An Chi tựa hồ đang xấu hổ, "A, ta phải đi ngủ rồi, trước tạm biệt."
Nàng vội vàng cúp điện thoại, khóe môi Ngôn Hề cong lên, ấn tắt điện thoại, ánh mắt lại ảm đạm xuống, nàng rất đau lòng.
Thứ sáu trời đổ mưa, vào mùa thu sân trường có chút se lạnh, buổi tối cũng có chút lạnh lẽo.
Trước khi đi ngủ An Chi tính toán chi tiêu của bản thân một chút, sợi dây chuyền năm trước không thể mua cho Ngôn Hề năm nay rốt cuộc mua được, chẳng qua là vẫn tạo thành sự đả kích không nhỏ đối với ví tiền của nàng. Tiền Trần Mộ Tề cho nàng nàng vẫn cất giữ chưa từng dùng đến, xem ra tháng sau phải lấy ra một chút.
An Chi cảm thấy nàng thật sự phải chuyển sang nơi khác mới được, nhưng mà Ngôn Hề không đồng ý.
Nàng trở lại trường học cũng đã gần được hai tháng rồi, nhưng mà mỗi ngày đều có thể gọi điện thoại với Ngôn Hề, nàng thật sự rất vui vẻ.
Nàng sẽ không yêu cầu quá nhiều.
Chỉ cần Ngôn Hề có một chút yêu thích nàng.
Chỉ cần Ngôn Hề nguyện ý cho nàng một chút cơ hội.
An Chi ôm chặt lấy chăn, nghĩ đến cái ôm cùng nàng ở sân bay lần kia, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Đến buổi sáng, nàng không có kéo màn cửa, ánh nắng mặt trời như ánh kim loại từ cửa sổ tràn vào, leo lên trên giường của nàng. An Chi dụi mắt, tỉnh lại.
Sờ qua điện thoại, hơn tám giờ một chút, chín giờ nàng phải đến phòng thí nghiệm, nàng duỗi lưng một cái, lại ngáp một cái.
Bỗng nhiên, ngay lúc này, điện thoại di động của nàng vang lên.
An Chi ngẩn người, vừa nhìn thấy là Ngôn Hề, má lúm đồng tiền của nàng nâng lên, nghe máy: "Di di."
Giọng nói của Ngôn Hề rõ ràng, giống như một khối nam châm: "Xuống đây."
"Ân?"
Nàng đang cười: "Xuống mở cửa cho ta, ta ở dưới lầu của ngươi."
...Ah...
An Chi mãnh liệt ngồi bật dậy.