Đào Lý Bất Ngôn

Chương 115: Gặp nhau (hai)





Buổi tối.
Bởi vì chênh lệch múi giờ An Chi không ngủ được, đêm dài lão trạch đều đã an tĩnh rồi, nàng đứng dậy đi đến phòng bếp lầu dưới.
Hâm nóng một ly sữa tươi.
Ngồi xuống ở nhà ăn.
Nàng cầm điện thoại lướt mạng một chút, liền vô cùng buồn chán mà gối đầu lên cánh tay. Tự nhiên lại nhớ đến cảnh rửa chén vừa rồi, nhớ đến bộ dạng cười rộ lên của Ngôn Hề.
Sao lại có người khi cười rộ lên lại xinh đẹp đến như vậy?
Hơn nữa...
An Chi cắn ngón tay nghĩ, vóc dáng của nàng hình như cũng không có thay đổi, nàng giữ gìn vóc dáng rất tốt, không biết cơ bụng của nàng có còn hay không?
Ngay cả dáng đi đứng cũng đẹp hơn người khác, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng tinh tế.
An Chi bỗng nhiên đỏ mặt.
Nàng xoa xoa gương mặt vộ vàng ngồi thẳng dậy, uống một ngụm sữa tươi.
Nhẹ nhàng mà than thở một tiếng.
Đã tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nàng rồi, khi các nàng gặp nhau cũng không có quá lúng túng, Ngôn Hề cũng không có tránh gặp mặt nàng như lần gọi video trong đợt tết âm lịch lần trước.
Nàng cứ chờ đợi rồi chờ đợi cũng không thể nói chuyện với người kia, cuối cùng là chính nàng ấn tắt video.
Có thể là lúc đó Ngôn Hề chưa suy nghĩ kỹ nên làm sao đối mặt với nàng.
Bây giờ đã tốt hơn lúc đó rất nhiều rồi.
Nàng đang suy nghĩ xuất thần, có người đi đến, thanh âm của Dư Thắng Nam: "An Chi, không ngủ được sao?"
An Chi hoàn hồn, "Tam mợ."
Dư Thắng Nam chậm rãi đi đến, để tay trên bụng, thở dài nói: "Thật vất vả mới ngủ được, lại bị đói tỉnh." Đến những tháng cuối của thai kỳ, nàng chỉ có thể nằm nghiêng mà ngủ, bụng lại lớn, cử động đều có chút bất tiện.
An Chi bước tới đỡ nàng ngồi xuống, rót một ly nước cho nàng: "Có muốn ăn cái gì không?"
Dư Thắng Nam suy nghĩ một chút, ngại ngùng mà nở nụ cười: "Bỗng nhiên muốn ăn cơm chiên."
An Chi cong cong đôi mắt: "Được rồi, ngươi ngồi ở đây một chút, ta vào phòng bếp xem xem."
"Ai ai ai. Như vậy có được không? Hơn nửa đêm rồi đừng động nồi chảo."
"Không sao, rất nhanh thôi." An Chi mỉm cười với nàng, bước nhanh vào trong phòng bếp.
Dư Thắng Nam vuốt ve bụng, cười rộ lên, được làm cho cảm thấy ấm áp.
Ngoài cửa nhà ăn truyền đến một tiếng lầm bầm, nàng nhìn qua, Liễu Y Y đang xoa bóp bờ vai đi tới.
"Ngươi cũng không ngủ được sao?"
Liễu Y Y vừa đi đến vừa ai oán thở dài: "...Ai ngờ rằng một nam nhân đẹp trai như vậy sẽ có một ngày lại ngáy ngủ chứ..."
"Phốc hahaha..."
Hai người cười rộ lên, Liễu Y Y bưng một đĩa các loại hạt đến, "Thơm quá, ai trong phòng bếp sao?"
Dư Thắng Nam vừa định trả lời, một thanh âm khác lại tiến đến thêm vào, "Ai đang làm cơm chiên sao?"
Thì ra là Tiêu Vũ Đồng, nàng cũng bước vào.
Mấy người phụ nhân đồng loạt cười rộ lên, "Tối nay là mất ngủ tập thể sao?"
"Là An Chi trong phòng bếp, ta muốn ăn cơm chiên."
"A, tiểu An Chi chính là rất ngoan."
Các nàng ngồi xuống quanh cái bàn, lại rót thêm ly nước, cùng cắn quả hạch và hạt dưa.
Lúc An Chi bưng cơm chiên đi ra, các nàng đã đang trò chuyện rôn rả.
Cơm chiên thập cẩm, An Chi cắt cà rốt thành hạt lựu, hạt bắp, đậu nành, dưa xanh, trứng gà, còn có chân giò hun khói.
Xào từng thứ rõ ràng, mùi hương phun mũi.
An Chi đưa cho Dư Thắng Nam cái muỗng: "Chỉ còn lại một chén cơm nhỏ, không thể ăn quá nhiều."
Dư Thắng Nam cười híp mắt vỗ vỗ gương mặt của nàng.
"Ôi, nhìn thấy ta cũng muốn ăn." Tiêu Vũ Đồng nói.
"A, các mợ cũng muốn ăn sao?"
Liễu Y Y phất tay: "Không ăn không ăn, ăn rồi sẽ béo phì."
"Ngồi xuống đi." Tiêu Vũ Đồng vẫy tay với nàng.
"A...Ăn rất ngon." Dư Thắng Nam cầm một thìa cơm đút vào trong miệng, nhịn không được tán thưởng.
"Ai, ngươi cũng là vất vả, muốn ăn thì ăn nhiều một chút."
"Mang thai song sinh thật đúng là mệt a, chẳng lẽ lại là một đôi Đại Bàn Tiểu Bàn nữa sao?" Liễu Y Y nói.
Lời này vừa nói ra, Dư Thắng Nam và Tiêu Vũ Đồng đều cứng đờ.
"Ai, ta muốn con gái." Dư Thắng Nam đau đầu nói.
"Nhà chúng ta không thể có thêm cặp song sình là con trai nữa..." Tiêu Vũ Đồng xoa đầu nói.
"Quả thật...Thật vất vả hai tên tiểu tử thúi này đều có bạn gái, cũng đã ở bên ngoài rồi, bất quá đại tẩu ngươi không nhớ bọn họ sao?" Liễu Y Y nói.
Tiêu Vũ Đồng cắn một hạt dưa, "Ta ước gì cho bọn chúng rời khỏi tầm mắt của ta, càng lâu càng tốt. Ôi, nếu ta có một đứa con gái thì thật tốt a..."
"Đồng ý, bé gái đáng yêu hơn nhiều." Liễu Y Y ở bên cạnh dựa vào ghế, chuyển hướng qua Dư Thắng Nam nói: "Tam tẩu! Ngươi nhất định phải sinh ra một đôi nữ nhi a!"
Dáng tươi cười của Dư Thắng Nam có chút cứng: "...Áp lực hơi lớn..."
"Ít nhất phải có một đứa là nữ!"
"Đúng vậy, đừng lo, chúng ta sẽ giúp ngươi chăm đứa bé, ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm sinh là được rồi!"
"Không sai! Sinh ra bé gái là được rồi!"
"..."
An Chi nhịn không được hé miệng cười rộ lên.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy một chút mùi thơm quen thuộc. Ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngôn Hề, người kia mặc một bộ pijama màu xanh, nghiêng người đứng ở cửa ra vào, tóc dài rủ xuống một bên: "Đã trễ như vậy đều còn chưa ngủ sao?"
Ánh mắt của nàng quét qua một vòng, rơi vào trên người An Chi.
"Ha, đều mất ngủ, ngươi cũng không ngủ được?"
"Ân...Trời nóng." Ngôn Hề nhấc chân đi đến, ánh đèn trong nhà ăn phủ lên làn da trắng nõn của nàng một tầng ánh sáng ấm áp, nàng thuận tay vén tóc lên, mềm mại lại động lòng người.
An Chi cụp mắt xuống, tâm tư bắt đầu chuyển động, bàn ăn là bàn dài, mấy người mợ tùy ý ngồi, nàng sẽ ngồi ở bên cạnh ai đây?
Ánh mắt An Chi cực kỳ nhanh mà dửng lại trên người Ngôn Hề trong vòng một giây, sau đó lại chuyển mắt nhìn xuống ly sữa tươi.
"Tam tẩu đói bụng sao?"
"Ân, An Chi chiên cơm cho ta, ta cũng đã ăn xong rồi."
"Ân..."
An Chi nghe Ngôn Hề cúi đầu "Ân" một tiếng, mùi thơm trên người người kia cách nàng càng lúc càng gần.
Đôi mắt An Chi suýt chút nữa là nhìn thủng ly sữa rồi, Ngôn Hề dừng lại ngay bên cạnh nàng, người kia nâng ngón tay thon dài cầm chặt lấy thành ghế, kéo ra, ngồi xuống.
An Chi cũng không dám chớp mắt, sợ vừa chớp mắt sẽ tiết lộ nhịp tim của mình.
"Ngôn Tiểu Ngũ, tại sao ngươi lại mất ngủ, không phải ngày mai còn phải đi làm sao?" Liễu Y Y cười nhẹ hỏi.
"Ta nói trời nóng."
"Ân..." Liễu Y Y kéo dài thanh âm.
Kế tiếp, các nàng tùy ý trò chuyện vài câu, rất náo nhiệt, tiếng cười thanh thúy động lòng người liên tục vang lên trong phòng ăn.
An Chi đẩy cái ly ra, lại kéo về, uống một ngụm. Cặp mắt đã nhìn xuống dưới đất, đôi chân Ngôn Hề giao nhau, cân xứng thẳng tắp, thon dài đều đặn, xuống chút nữa, hình như còn có sơn móng chân.
An Chi lại nhấp một ngụm sữa tươi.
Tiêu Vũ Đồng ho một cái, đứng dậy đầu tiên nói: "Được rồi phải đi ngủ thôi."
Dư Thắng Nam cầm lấy cái dĩa không đứng lên, trong nháy mắt An Chi đứng lên nói: "Tam mợ, để ta làm là được rồi."
Liễu Y Y nói: "Đúng vậy a, để An Chi làm là được rồi, đi thôi, chúng ta cùng đi."
Dư Thắng Nam mỉm cười nhéo nhéo khuôn mặt An Chi: "Cám ơn tiểu An Chi."
"Đến đến đến, Tam tẩu, ta đỡ ngươi đi." Liễu Y Y mỉm cười kéo khuỷu tay Dư Thắng Nam.
Các nàng đi ra khỏi nhà ăn, liền để lại Ngôn Hề và An Chi hai người.
An Chi dừng một chút, bưng chén đĩa chạy vào phòng bếp.
Đợi đến khi nàng rửa chén đĩa xong trở lại nhà ăn, Ngôn Hề vẫn còn ngồi ở đó.
Từ góc độ này nhìn sang, ánh mắt nàng lóe sáng, đường nét chiếc cằm tinh xảo mượt mà. Ánh mắt dịu dàng chạm vào nàng, "Chênh lệch múi giờ không ngủ được sao?"
"Ân...Chỉ có một tuần thôi, vẫn còn quen thời gian bên kia." An Chi nói nhỏ.
Ngôn Hề gật gật đầu, cũng không nói tiếp nữa.
Một giây.
Một phút.
Hai phút.
Không có ai nói chuyện.
Một con thiêu thân nho nhỏ bay vào trong, bay vòng quanh ánh đèn của phòng khách, đôi cánh nhỏ vỗ thình thịch, thỉnh thoảng dừng lại ở phía trên.
"Gấp chết người a..." Liễu Y Y ngồi xổm xuống cúi người tựa ở cạnh cửa nhỏ giọng lầm bầm.
"Nhị tẩu..." Dư Thắng Nam ở sau lưng làm theo động tác của nàng, hiếu kỳ nói: "Tại sao chúng ta phải nhìn lén chứ?"
"Suỵt...Ai, ta không thể nói, ngươi tự hiểu đi."
"Ồ..." Dư Thắng Nam nhìn nhìn An Chi đang đứng, lại nhìn nhìn Ngôn Hề đang ngồi, như có điều suy nghĩ.
"Ai, hai người kia thật sự là gấp chết lão nương rồi..." Biểu tình của Liễu Y Y đau khổ.
Dư Thắng Nam nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nheo mắt lại, đứng thẳng dậy đi vào.
Liễu Y Y bị hành động của nàng làm cho hoảng sợ nhảy dựng lên, không kịp giữ nàng lại: "...ôi chao..."
Chỉ thấy Dư Thắng Nam đỡ lấy cái bụng thật lớn, thoải mái đi vào, hai người ở bên trong kia chột dạ giật mình, nhìn về phía nàng.
Dư Thắng Nam nắm một nắm quả hạch trên bàn ăn, cười haha: "Ai, lại muốn ăn quả hạch rồi."
"Ồ..." Biểu tình của An Chi nhìn qua có chút ngây ngốc, nàng nhìn lên Ngôn Hề, Ngôn Hề vừa vặn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, không hẹn mà lại cùng dời đi.
"Đúng rồi, Tiểu Ngũ, mấy ngày nữa ngươi phải đi tái khám, còn có, tốt nhất là đừng ngủ quá muộn, dù sao cũng đã phải làm phẫu thuật..." Dư Thắng Nam đấm đấm cái eo của mình, chậm rãi đi ra ngoài.
Biểu tình của Ngôn Hề lập tức cứng ngắt. Xong rồi...
Nàng hít vào một hơi, quay đầu sang nhìn An Chi. Quả nhiên, An Chi đang kinh hãi, kinh ngạc mà nhìn nàng.
"Không có việc gì...Chính là làm một tiểu phẫu thôi." Ngôn Hề định an ủi nàng.
An Chi cắn môi, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng, dường như một giây sau là có thể rơi lệ.
Ngôn Hề hoảng hốt, đứng lên, đi qua.
"Ta cũng đã tốt rồi..."
"Chuyện khi nào? Phẫu thuật cái gì?" Đáy mắt An Chi đã tràn ngập nước mắt óng ánh, nàng nhìn chằm chằm vào Ngôn Hề.
Ngôn Hề do dự.
Một giọt nước mắt của An Chi đột nhiên rớt xuống đôi má, "Di di..."
"Là thành dạ dày có một khối u nhỏ, được rồi, không sao, tái khám định kỳ là được rồi." Ngôn Hề đi tới trước mặt nàng, cúi xuống nhìn nàng.
Mất hai giây An Chi mới lấy lại phản ứng, nàng cắn môi, nước mắt lã chã tuông rơi, lại không có thanh âm.
"Ngươi đều...chưa từng bị bệnh gì, thế nhưng...còn phải làm phẫu thuật." An Chi hít mũi một cái, khóc nói.
Ngôn Hề cau chặt chân mày, khoảng cách đã rất gần, chỉ cần nâng tay lên là có thể ôm nàng vào lòng.
"Tại sao không nói với ta?" Lông mi An Chi đều đã ướt đẫm.
"Lúc đó ngươi vừa mới đến trường..." Ngôn Hề nắm chặt bàn tay để ở bên người.
Một giây sau An Chi nức nở lên tiếng, "Thực xin lỗi, ta không ở bên cạnh ngươi, cũng không chiếu cố ngươi."
Tất cả ý chí của Ngôn Hề lập tức tước vũ khí đầu hàng, ôm lấy bờ vai của nàng, kéo nàng vào trong lòng: "Đừng khóc, ta đều tốt rồi..."
Ngoài cửa nhà ăn, Liễu Y Y xoa quai hàm: "Vẫn là tam tẩu lợi hại a! Bất quá chúng ta không thể nhìn nữa..."
Dư Thắng Nam đang vui vẻ mà nhìn hai người bên trong ôm nhau, "Tại sao vậy?"
Liễu Y Y liền lôi kéo nàng đi: "Loại tình cảnh này, thân nhân cấm quan sát, sẽ có gánh nặng trong lòng."
"...ôi chao, ta không biết a..."
Thân thể mềm mại của An Chi đang run nhè nhẹ, người kia đang khóc. Ngôn Hề chỉ sợ điểm này, nàng an ủi mấy câu, An Chi chậm rãi dừng khóc, gương mặt của người kia ướt đẫm, đôi mắt cũng vậy, hàng lông mi ẩm ướt dính lại, trong đáy mắt đều là sự lo lắng và đau lòng dành cho nàng.
Không cần dùng từ ngữ để nói, ánh mắt đã nói cho nàng mọi thứ.
Ngôn Hề cẩn thận nâng cánh tay lên, bàn tay nhỏ bé trắng nõn vươn ra hướng về phía nàng, đầu ngón tay do dự một hồi, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt của nàng, làn da An Chi trắng nõn, một tầng hơi nước rất mỏng, nhưng mà rất nóng, làm cho trái tim của Ngôn Hề cũng trở nên nóng lên.
Ngay cả âm thanh của Ngôn Hề cũng đều chậm thấp, mang theo loại tình cảm nồng đậm tan không được: "Đừng khóc, ngoan..."
Nàng vuốt đi bọt nước nơi khóe mắt, trên gương mặt của người kia, khe khẽ vuốt xuôi theo chóp mũi khéo léo của người kia.
An Chi sững sờ, chớp chớp mắt, một giọt nước mắt khác vừa trượt xuống bên môi của nàng.
Động tác của đầu ngón tay Ngôn Hề đuổi kịp, vuốt đi, nhiệt độ ngón tay nàng lưu lại trên môi An Chi.
Đột nhiên, An Chi đưa tay đè xuống đầu ngón tay khẽ run của người kia, động tác của nàng kiên định quyết đoán, ánh mắt lại mang theo chút khiếp ý, ngượng ngùng.
Môi của nàng nhẹ nhàng mà mút lên một chút, hôn một cái lên đầu ngón tay của người kia.
Một giây đó hơi thở của Ngôn Hề dường như ngừng lại,ngón tay của nàng cảm nhận được một cỗ nóng bỏng, một cỗ nóng bỏng chạy thẳngvào linh hồn.