Đào Lý Bất Ngôn

Chương 109: Tổn thương





Trước khi đi An Chi đến gặp Trần Mộ Tề.
Đã nhiều năm rồi An Chi không gặp hắn, vừa gặp mặt liền sửng sốt. Trần Mộ Tề bất quá mới ba mươi bảy tuổi, trước đây hắn chính là làn da trắng nõn phong cách thanh lịch, bây giờ biến thành một nam nhân tóc dài nuôi chút râu, có khí chất của một đại thúc làm nghệ thuật đang chán nản.
Trò chuyện mới biết được vợ của hắn, Từ tiểu thư mà An Chi từng gặp qua đã rời bỏ hắn, nàng vui vẻ với người mới, nàng và hắn đưa nhau ra tòa, nàng thậm chí còn lấy đi một nửa gia sản của hắn. Trần Mộ Tề thương tâm thương thân thương tài, phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục lại. Hắn giống như đã trải qua một hành trình rất khó khăn về mặt tinh thần, ngược lại dường như đã đạt tới một cảnh giới giải thoát về mặt hội họa.
Có lẽ là tuổi tác tăng lên, tính tình Trần Mộ Tề cũng trở nên trầm tĩnh, cũng thể hiện sự quan tâm rõ ràng với nàng: "Muốn đi học năm năm, vậy ngươi có nghĩ đến chuyện trở về nữa không?"
An Chi nở nụ cười: "Còn không biết, đi học trước đã."
"Được rồi, rất tốt, vậy có đủ tiền không? Ba cho ngươi..." Trần Mộ Tề có chút không biết làm sao, nữ nhi mà hắn chưa từng quan tâm đến cư nhiên lại có những thay đổi lớn như vậy. Thiếu nữ trước mặt đáng yêu tự tin, dung mạo phát triển, khí chất lóa mắt, hơn nữa còn sắp đến ngôi trường hàng đầu du học, hắn cảm thấy một loại cảm giác kiêu ngạo của người làm cha mẹ, chưa bao giờ cảm nhận được, hắn không biết làm sao để biểu đạt, đành phải dùng tiền.
"Không cần, tiền trước đây ngươi cho ta còn chưa có dùng tới."
"Trước kia?" Trần Mộ Tề trầm tư, bừng tỉnh đại ngộ: "Đó là ta đưa cho Ngôn Hề, là học phí của ngươi, tại sao ngươi vẫn chưa có dùng đến?"
"Ân, di di giữ giúp ta, đi làm đầu tư, sau đó đưa lại cho ta. Ta nghĩ số tiền kia đã đủ rồi." An Chi nói xong, nàng có chút thất thần, bởi vì nhớ tới Ngôn Hề mà ánh mắt trở nên dịu dàng.
"A, Ngôn Hề đối với ngươi thật tốt." Trần Mộ Tề nói.
"Đúng vậy." An Chi cụp lông mi, bọn họ ở một quán cafe, bên ngoài trời nắng chang chang, trong tiệm mát mẻ.
Ánh mắt An Chi lơ đãng nhìn ra bên ngoài, thấy những cô gái mặc áo sơmi trắng đi ngang qua đều vô thức nhìn theo một chút. Lồng ngực trống rỗng, nơi đó có một cái tên được lặp đi lặp lại.
Trần Mộ Tề tựa hồ vẫn còn đang tiêu hóa tin tức An Chi đi du học ở Đại học Harvard, hắn cười ha ha, giọng nói vô cùng kiêu ngạo, "Thật không hổ là nữ nhi của Trần Mộ Tề ta."
An Chi lặng yên nhìn chằm chằm vào hắn một cái, hắn hậu tri hậu giác lúng ta lúng túng mà gãi gãi cái ót, có chút xấu hổ hỏi: "An Chi, nếu như ngươi cho phép, sau này ta có thể tới gặp ngươi hay không?"
An Chi âm thầm thở ra một hơi, nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng lại tán gẫu với hắn mấy câu, đứng dậy cáo từ. Nàng đối với Trần Mộ Tề, cũng không có nhiều hơn chút tình cảm gì, chỉ là như vậy, cũng đã đủ rồi.
Nàng suy nghĩ vài ngày, mới quyết định đến gặp Đào Trân Trân.
Lúc chạng vạng tối, ở hoa viên trong tiểu khu của Đào Trân Trân. Đào Trân Trân vốn muốn nói nàng vào nhà ngồi một chút, chỉ là An Chi từ chối. Nàng nói đơn giản là nàng muốn ra nước ngoài du học, lần này tới là nói lời tạm biệt, hơn nữa hy vọng hàng năm Đào Trân Trân có thể về quê cúng viếng ông ngoại.
Đào Trân Trân ngẩn người nói: "Đương nhiên, ta sẽ đi cúng viếng." Nàng tựa hồ cũng bị chấn kinh, trong ánh mắt còn có chút cảm khái xa lạ, "Muốn đi năm năm sao?"
"Ân."
Sau đó nàng cũng không biết phải nói thêm gì nữa.
Vừa mới tan học không lâu, hoa viên trong tiểu khu có rất nhiều học sinh tiểu học đang chơi đùa, lúc các nàng trầm mặc, một tiểu nam hài mặc đồng phục chạy tới, đầu đầy mồ hôi thở nhẹ nói: "Mẹ, con muốn ăn kem."
"Tiểu Chí, không được," Giọng nói của Đào Trân Trân nghiêm khắc, chỉ là ánh mắt lại dịu dàng, "Ăn rồi buổi tối sẽ không ăn cơm được, uống nước đi." Nàng cầm lấy bình nước mang the đưa cho hắn.
Tiểu Chí rõ ràng không cam lòng, hắn bĩu môi, nhìn thấy An Chi, tò mò nhìn qua nàng. An Chi cũng lặng yên đánh giá hắn, bọn họ cũng không có quá nhiều điểm giống nhau.
Đào Trân Trân nhìn An Chi, nói khẽ với hắn: "Tiểu Chí, đây là tỷ tỷ, gọi tỷ tỷ."
Trẻ em là cũng sẽ không lạ người, cất giọng lanh lảnh mà gọi một tiếng, lại chạy đi chơi đùa.
"Đây là Tiểu Chí, học lớp hai rồi."
"Ân, tám tuổi sao?"
Đào Trân Trân cười cười: "Là bảy tuổi rưỡi a, bất quá dựa theo cách tính tuổi mụ dưới quê chính là tám tuổi."
An Chi nở nụ cười: "Ân, trước kia ta cũng không biết tính tuổi mụ và tuổi phần."
Nói xong vài lời khô khan này, các nàng cũng cảm thấy không còn trò chuyện nổi nữa.
An Chi đứng lên: "Vậy ta đi trước."
Đào Trân Trân cũng đứng lên theo, ở sau lưng gọi nàng: "An Chi!"
An Chi ngừng bước chân.
"Chăm, chăm sóc bản thân thật tốt."
An Chi đưa lưng về phía Đào Trân Trân mà gật gật đầu, nàng đi được một đoạn đường, sau đó quay đầu lại nhìn Đào Trân Trân, nữ nhân mà nàng phải gọi là mẹ vẫn rất xinh đẹp, người đó ngồi xuất thần trên ghế gỗ của tiểu khu, có lẽ trong nháy mắt đó là đang nghĩ đến mình đi? Cũng chỉ là trong nháy mắt, khi cậu bé tên là Tiểu Chí chạy vào lòng Đào Trân Trân, tất cả tinh thần của Đào Trân Trân liền đặt hết lên người hắn.
An Chi không chuyển ánh mắt mà chăm chú nhìn mấy giây, sau đó xoay người rời khỏi.
Nàng nói không rõ là cảm giác gì, nàng vốn cũng có thể được ở chung như vậy, nhưng nàng không nhận được.
Chỉ là nàng không có ghen tỵ, cũng không có bao nhiêu tiếc nuối.
Phần tình cảm này, đã sớm có người cho nàng, tràn đầy, nàng rất hạnh phúc.
An Chi lựa chọn đến gặp cha mẹ ruột của nàng trước khi rời đi, dường như đã kết thúc tất cả những ràng buộc của mối quan hệ ruột thịt này.
Ở một mức độ nào đó, dù sao hòa giải với gia đình ruột thịt của mình, làm chấm dứt, nàng mới có thể bước về phía trước tốt hơn.
Từ nay về sau, nàng cũng chỉ có thể một mình bước đi trên con đường của nàng.
Những ngày tiếp theo, bảo vệ luận văn, tiệc cảm ơn lão sư, bạn học tụ hội, chụp ảnh tốt nghiệp, nhận được visa. Mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi suôn sẻ.
Ở phi trường An Chi nói tạm biệt với Trần Ngụy và Dương Mông Mông. Đôi mắt Dương Mông Mông đỏ hồng, ôm nàng không buông: "Đi ra ngoài phải hảo hảo, vạn sự phải cẩn thận, đừng tham gia mấy cái hoạt động biểu tình lung tung, cũng đừng đến nhà hàng để rửa chén làm thêm, bàn tay của ngươi là dùng để làm thí nghiệm, ô ô..." Nàng giống như một tiểu lão thái thái mà dặn dò cả buổi, An Chi cười đáp ứng từng chuyện một.
"Phải liên lạc thường xuyên." Trần Ngụy nói với nàng.
An Chi cười nói: "Các ngươi cũng phải thật tốt, ta chờ uống rượu mừng của các ngươi."
Dương Mông Mông vừa nghe vừa khóc.
Sau lưng chỉ có một mình Liễu Y Y đang đứng, An Chi trấn an Dương Mông Mông xong thì đi tới trước mặt Liễu Y Y. Liễu Y Y xoa xoa mái tóc của nàng: "Di di của ngươi ..."
An Chi biết rõ Liễu Y Y muốn nói Ngôn Hề có việc nên không thể đến được, nàng gật đầu, không nói gì, hít vào một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói với Liễu Y Y: "Nhị mợ, xin ngươi quan tâm đến nàng nhiều một chút."
Liễu Y Y gật đầu nói: "Được rồi, còn có chuyện gì khác không?"
An Chi lặng im một lát, lắc đầu.
Rất nhanh, tiếng người thúc giục vào đăng ký vang lên, An Chi vẫy vẫy tay với các nàng, liền đi vào.
Trên máy bay, giữa những tầng mây cuồn cuộn trùng điệp trên bầu trời xanh, có một chút ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây, lộ ra một chút ánh sáng màu vàng mong manh.
Trong tay An Chi cầm một món đồ chơi nho nhỏ hình thỏ, bởi vì đã rất cũ kỷ, những vết mực in trên mặt thỏ đã trôi sạch rồi. Nàng ấn xuống một cái, chiếc trống trong lòng chú thỏ, quả nhiên đánh thùng thùng thùng.
An Chi nở nụ cười, nắm chặt nó trong tay, đáy mắt ngân ngấn nước mắt.
Chiếc máy bay lướt qua bầu trời, lưu lại một vệt màu trằng vừa nhỏ vừa dài.
Ngôn Hề ngẩng đầu nhìn nơi nó vừa lướt qua, thẳng đến khi sóng mũi cay cay, nàng mới cúi đầu xuống.
Một ngày qua đi, hai ngày, rồi ba ngày, như thường lệ Ngôn Hề vẫn đi làm, tan tầm, về nhà, đến lão trạch. Nàng thậm chí cảm thấy mình đã biến thành một loại máy móc, tự nhiên chuyển động theo thời gian, tất cả động tác chẳng qua là cơ giới hoá, rốt cuộc đã không còn ý nghĩa nữa.
Trái tim của nàng thường xuyên mơ hồ đau đớn, nàng biết rõ đây không phải là sự đau đớn của bệnh lý, mà là sự đau đớn từ tâm lý, nhất thời, một lúc, lặng yên không một tiếng động, đột nhiên xuất hiện.
Khi về nhà, nhìn thấy căn phòng của An Chi.
Khi trên đường, nhìn thấy những cô bé cùng độ tuổi với An Chi.
Khi dạo phố, nhìn thấy những món đồ chơi hình thỏ.
Ban ngày còn đỡ, đến ban đêm, nàng bắt đầu mất ngủ. Trên chiếc giường sạch sẽ gọn gàng, trong cái chăn bồng bềnh, ngọn nến thơm tho ấm áp, sữa ấm, những thứ này cũng không thể làm cho nàng chìm vào giấc ngủ.
Uống thuốc ngủ, nàng mơ màng ngủ thiếp đi, lờ mờ mơ đến cảnh tượng của đêm hôm đó, nàng từ trong nhà đuổi theo.
Mông lung nhìn không rõ đường đi, ánh mắt quái dị của người đi đường, nàng dựa vào trực giác tìm được cái công viên kia, tìm được cái ghế gỗ kia, nhìn thấy bóng lưng cô đơn mong manh kia.
Thiếu nữ kia đang bật khóc, ánh mắt nàng si ngốc mà ngóng nhìn.
Chỉ là một khoảng cách rất ngằn, có thể đi qua, đem người kia ôm vào trong lòng.
Chỉ cần có dũng khí để đi qua, nhưng mà nàng không có, nàng không làm được, nàng không thể.
Tình yêu của người thiếu nữ kia tràn đầy lưu luyến và thuần khiết, nàng không dám nhận lấy.
Nhân luân đạo đức, chêch lệch tuổi tác rất nhiều, còn có những băn khoăn với vô số trở ngại về tương lai của An Chi giống như những tảng đá khổng lồ chèn ép trong ngực nàng, nàng tơ vân không dám di chuyển, tất cả như bị sét đánh vỡ tan, nàng không dám tiến thêm một bước nữa, sợ tất cả kiên trì sẽ thất bại trong gang tấc.
An Chi đang khóc.
Ngôn Hề đang nhìn nàng, cũng là đang khóc.
Nàng lo lắng cho An Chi, vẫn nhìn vào người kia.
Thậm chí còn muốn gọi điện thoại cho người tới đón An Chi.
May mắn là An Chi đứng lên, đi đến trạm xe buýt. Ngôn Hề không xa không gần một đường đi sát theo người kia, thẳng đến khi nhìn thấy người kia lên xe buýt, thân thể nàng mới mềm nhũn ra, gần như vô lực.
Ngôn Hề đang chìm trong giấc mộng, cả lòng bàn tay và sau lưng đều là mồ hôi, sau đó nàng tỉnh lại. Trong căn phòng rộng lớn, chẳng qua là chỉ có một mình nàng.
Trái tim của nàng giống như bị cứng rắn khoét đi một mảnh thật lớn, mà người ra tay, chính là bản thân nàng.