Đào Lý Bất Ngôn

Chương 108: Ngươi yên tâm





"Tiểu Ngũ!"
"Đại ca!"
Hai người trong phòng thiếu chút nữa đã lớn tiếng.
Ngôn Dĩ Đông nhíu mày nhìn chằm chằm vào Ngôn Hề, "Bất quá chỉ đơn giản là đi ăn cơm mà thôi, ngươi không cần phải nhạy cảm như vậy!"
Sắc mặt Ngôn Hề rất khó coi, đôi môi trắng bệch, nàng co người ngồi trên ghế dựa: "Đại ca, gần đây ta rất mệt mỏi, không muốn tham gia bữa tiệc gì cả."
Biểu tình của Ngôn Dĩ Đông hòa dịu chút ít, rốt cuộc vẫn là đau lòng muội muội nhà mình, hắn nhìn gương mặt của nàng: "Ngươi cũng không còn nhỏ, có thể quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của bản thân mình một chút hay không ..."
Ngôn Hề cắt ngang lời hắn: "Đại ca! Chuyện của ta có thể để ta tự mình làm chủ không?"
Ngôn Dĩ Đông nói: "Đương nhiên có thể, không phải ta ép ngươi, nếu như ba mẹ còn sống, hẳn là sẽ lo lắng cho ngươi đi?"
Gương mặt Ngôn Hề bi bao phủ dưới một tầng bóng mờ: "Ta có thể độc thân cả đời, có thể chiếu cố bản thân, không cần lo lắng."
Ngôn Dĩ Đông gần như là nghẹn lời: "Ngươi nói cái gì vậy, cái gì gọi là độc thân cả đời?"
"Ngươi không cần phải xen vào." Ngôn Hề đè lên huyệt thái dương, đứng dậy, muốn kết thúc cái đề tài này.
Ngôn Dĩ Đông ở sau lưng nàng trầm mặt, muốn lớn tiếng giáo huấn nàng nhưng lại không nỡ, bây giờ muốn đem ông nội bà nội ra cũng không còn tác dụng, suy nghĩ một vòng, bỗng nhiên nói: "Dù sao chúng ta khuyên ngươi đều không nghe, có phải muốn An Chi đến khuyên ngươi mới được hay không?"
Ai biết được thân thể Ngôn Hề đột nhiên dừng lại, mãnh liệt quay đầu nhìn chằm chằm vào hắn: "Không cần nói với nàng những chuyện này!"
Ngôn Dĩ Đông bị nàng làm cho giật mình.
"Đại ca, ngươi có nghe thấy không? Không cần nói với nàng những chuyện này!" Ngôn Hề nhìn chằm chằm Ngôn Dĩ Đông, thanh âm của nàng lạnh như băng, gần như là bức bách.
Ngôn Dĩ Đông nhíu mày lại, không hiểu rõ mà nói: "Không nói thì không nói, ngươi phát cáu cái gì?"
Ngôn Hề quay đi, không nói tiếng nào mà đi ra cửa.
Ngôn Dĩ Đông đứng ở sau lưng cả giận nói: "Bây giờ tính khí ngươi lớn rồi, cũng sẽ nổi giận với đại ca!"
Thanh âm của bọn họ không nhỏ, Tâm di và Tiêu Vũ Đồng ở trong phòng khách đều nghe thấy tiếng bọn họ cãi vã, chỉ thấy Ngôn Hề mang gương mặt lạnh lùng đi ra.
Tâm di theo sau: "Tiểu Ngũ, con không ở lại ăn cơm chiều sao?"
Ngôn Hề: "Không ăn." Nàng đi lấy áo khoác mặc vào.
Tâm di "Ai nha" một tiếng nói: "Hôm nay ta mua không ít đồ ăn, An Chi cũng nói hôm nay sẽ trở về."
Động tác của Ngôn Hề khựng lại, "Hôm nay nàng trở về?"
"Đúng vậy, gọi điện thoại nói hôm nay về nhà ăn cơm chiều, ta phải đi phòng bếp xem xem." Tâm di nói xong liền đi vào phòng bếp.
Động tác của Ngôn Hề bỗng nhiên chậm rãi xuống, nàng đi ra cửa vài bước lại quay trở về, một bộ dạng do dự không chắc.
Tiêu Vũ Đồng ở bên cạnh kể chuyện cổ tích cho Tuấn Tuấn, ngẩng đầu kỳ quái liếc nhìn nàng: "Tiểu Ngũ, nếu như An Chi trở về, ngươi cũng lưu lại ăn cơm đi, dù sao trở về cũng phải ăn cơm chiều."
Ngôn Hề cụp đôi mắt xuống, đứng bất động mơ hồ trọn vẹn mười mấy giây đồng hồ mới nói: "Không được, ta vẫn là trở về đài a."
Tiêu Vũ Đồng nhìn nhìn nàng: "Không khỏe sao? Sắc mặt rất kém?"
Ngôn Hề miễn cưỡng cười cười, "Không có," Nàng sờ sờ lên mặt: "Có thể là do không trang điểm."
Tâm di từ trong phòng bếp hỏi một tiếng: "Đến năm giờ chưa? An Chi nói năm giờ sẽ trở về, ta hầm canh gà cho nàng uống."
Tiêu Vũ Đồng nhìn đồng hồ: "Còn chưa tới năm giờ, An Chi còn chưa về đâu."
Tiêu Vũ Đồng nói xong, nhìn thấy Ngôn Hề nói phải về đài truyền hình những vẫn đang đứng tại chổ, thần sắc nàng rất kỳ quái, tựa hồ đang ngẩn người lại tựa hồ không phải, bàn chân đặt vào giầy nhưng vẫn đứng nguyên, lại giống như đang suy nghĩ gì đó.
Sống lưng kéo căng ra, lại tựa hồ như đang khẩn trương.
Tiêu Vũ Đồng cảm thấy rất giống với bộ dạng muốn thứ gì đó nhưng không dám mở miệng hỏi xin của An Chi khi còn nhỏ.
Một giây sau nàng lấy son môi từ trong túi xách ra, đang muốn vặn mở, không biết nghĩ đến cái gì, sâu kín thở dài một cái, thả trở về, nói nhỏ: "Ta trở về đài."
Trời đầy mây, trên bầu trời cũng rơi xuống một ít tuyết nhỏ, mọi thứ đều là một màu xám tối tăm mờ mịt.
Ngôn Hề dừng xe ở một con đường nhỏ bên cạnh trạm xe buýt.
Từ góc độ này vừa vặn nhìn thấy xe buýt sắp vào trạm.
Một thiếu nữ bước xuống xe, đeo balo, mái tóc dài tản ra, đôi má mật đào xinh xắn, vài điểm bông tuyết thổi phất qua đôi mắt của nàng.
Nàng tựa hồ có chút lạnh, đưa tay lên khe khẽ thổi một hơi.
Ánh mắt của Ngôn Hề chăm chú nhìn theo, thẳng đến khi người kia đi khuất khỏi tầm mắt của nàng.
Đôi mắt Ngôn Hề chậm rãi bắt đầu thấm ướt.
Đêm giao thừa, gió tuyết giăng đầy Bội thành, người một nhà quây quần trong phòng ăn cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, hoan thanh tiếu ngữ.
Mỗi người đều muốn nói những thu hoạch được trong năm nay. Nhóm người lớn cười ha ha chọn vài câu nói xong. Đến phiên mấy đứa nhỏ, Ngôn Đại Bàn có bạn gái, Ngôn Tiểu Bàn vừa mới chia tay, Tuấn Tuấn đứng thứ nhất trong kỳ thi cuối kỳ lớp hai. Mà đến phiên An Chi, nàng nói nàng trúng tuyển vào Đại học Harvard, học tiến sĩ năm năm, cũng tương đương với cấp bậc tiến sĩ của các Đại học trong nước.
"Năm năm?" Mấy người cậu mợ đều có chút không nỡ, bất quá cũng cao hứng thay nàng, thậm chí nâng ly rượu lên chúc mừng nàng một chút.
An Chi nhấp một chút rượu, ngồi xuống.
Lúc này mới dám len lén liếc nhìn qua Ngôn Hề một cái.
Ngôn Hề cũng không có nhìn nàng, nghiêng đầu nói chuyện với Ngôn nãi nãi. An Chi thu ánh mắt lại.
Khi nàng yên lặng ăn thức ăn trong chén, ánh mắt của Ngôn Hề xẹt qua, dừng ở bên người nàng, mấy giây, mới dời đi.
Liễu Y Y nhìn thấy mọi thứ rõ ràng chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi.
Cơm nước xong xuôi, mọi người vẫn theo cách mừng tết âm lịch như thường lệ mà xem tivi cùng Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi, Ngôn Đại Bàn Tiểu Bàn cầm điện thoại trong tay cũng vùi vào một bên. Mọi người ăn điểm tâm nhỏ tiếng trò chuyện.
An Chi ngồi một lát, liền trở về phòng của mình.
Trên giường trong phòng nàng, có đặt một cái hộp bằng giấy, trên hộp giấy nhỏ là một bao lì xì rất dầy. An Chi cầm trong tay, trong lòng trĩu nặng. Mở hộp giấy nhỏ ra nhìn, là một chiếc áo cashmere màu hồng. Tung mở ra, chiều dài cũng rất thích hợp với nàng, kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, điềm đạm nho nhã, nhìn rất đẹp.
Còn có một chút hương thơm nhàn nhạt.
Đôi mắt An Chi ẩm ướt, nhịn không được đem gương mặt cọ cọ vào cổ áo.
Bảo vệ luận văn xong, cơ bản cũng không còn chuyện gì nữa, việc còn lại chính là kiểm tra sức khoẻ, chích ngừa, gởi thông tin, chờ lấy visa.
Dương Mông Mông cũng thuận lợi đậu khảo nghiên ngành Quản lý kế toán của Đại học Bách khoa, mà Trần Ngụy chưa thi qua được khảo nghiên, hắn vừa đăng ký thi tuyển công chức vừa giữ ý định năm sau thi lại.
Mọi người đều có kế hoạch riêng, nhưng vẫn hứa hẹn sẽ luôn giữ liên lạc, cho dù mọi thứ thay đổi, nhưng đối với những thanh thiếu niên trẻ tuồi mang theo những kỳ vọng trong trẻo luôn cảm thấy chỉ cần có một niềm tin kiên định, tất nhiên không có trở ngại nào mà không thể vượt qua được.
An Chi cũng nghĩ như vậy, ngoại trừ tình yêu của nàng.
Nắng sớm rực rỡ, thời tiết đầu mùa hè, bầu trời trong xanh. Ngay cả nắng chiều cũng là ôn nhu.
Chạng vạng tối, đổ xuống một cơn mưa nhỏ, hoa lài trong hoa viên biệt thự gặp mưa, tản ra mùi thơm ngát.
Khi Ngôn Hề về nhà, vừa mở đèn mới phát hiện An Chi đang ngồi trong phòng khách. Nghe thấy thanh âm, người kia giương mắt nhìn về phía nàng. Ánh mắt yên tĩnh thật đẹp, nhưng cố định nhìn chằm chằm vào nàng.
Ngôn Hề giật mình, theo bản năng chuyển ánh mắt sang một bên. Nàng vừa tan tầm, mái tóc cột lên, mặc áo sơmi cùng váy dài, đứng bất động, cũng không nói chuyện, thay giầy xong liền đi vào phòng khách.
Ngôn Hề cũng không có đến ngồi lên ghế sofa gần An Chi, bước chân nàng dừng lại một chút, vẫn là đi đến phòng bếp, rót nước.
Sau đó nàng lại thất thần, sau lưng có một ít tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, bàn tay Ngôn Hề run lên, nước liền tràn ra khỏi ly. Lúc nàng cầm ly dời đi.
An Chi ở sau lưng gọi nàng: "Di di..."
Trái tim Ngôn Hề run lên, động tác muốn đi lấy khăn lau khựng lại.
"Ngươi đừng nhúc nhích, cũng đừng xoay người lại, ta có lời muốn nói với ngươi."
An Chi liền đứng ở sau lưng người kia, hốc mắt ửng đỏ, nhìn chăm chú vào bóng lưng Ngôn Hề, nàng lại đến gần một bước, chỉ cần lại gần thêm một chút nữa, có thể ôm lấy người kia.
Chỉ là nàng không dám, nàng cũng không dám nhìn gương mặt của người kia mà nói chuyện.
Bờ vai Ngôn Hề run rẩy, chờ đợi nàng mở miệng.
Trong khoảnh khắc đó, bầu không khí trong phòng căng thẳng, nước đổ ra trên bàn khi nãy chậm rãi tụ thành một vũng, chảy dọc theo góc bàn nhỏ xuống.
"Ngươi yên tâm." Qua một hồi lâu An Chi nói.
Hàng mi dày của Ngôn Hề rũ xuống, sự ảm đạm tạo nên một vùng bóng đen dày đặc nơi đáy mắt nàng.
Ba chữ kia xoay vòng trên không trung, lập tức đánh vào lòng nàng đau đớn, những giọt nước mắt từ sâu trong đáy mắt nàng mơ hồ muốn tràn ra.
"Từ nhỏ ngoại trừ đọc sách ta không có ưu điểm gì khác, cũng không biết cách nói chuyện, cũng không biết làm cho người khác yêu thích."
"Trừ ngươi ra, không có ai đối xử với ta tốt như vậy, về sau cũng sẽ không có ai đối xử với ta tốt như vậy."
Trái tim An Chi mãnh liệt tràn ra hương vị đắng chát, nàng dùng sức cắn môi, má lúm đồng tiền bi thương mà lún sâu xuống: "Là ta quá tham lam, còn muốn những thứ khác."
Những ngón tay của Ngôn Hề nắm lấy cạnh bàn đã trắng bệch, trái tim của nàng đau đớn đếm mức không thể nói nên lời.
"Ta rất thích rất thích di di, cũng rất yêu di di. Hy vọng di di có thể hạnh phúc. Ta cũng sẽ sống hảo hảo, cho nên ngươi yên tâm."
"Ở bên kia ta sẽ học tập tốt, cũng sẽ nhớ đến di di, lúc vào học, lúc làm thí nghiệm, lúc ngồi nghe giảng, lúc đi siêu thị...Đều sẽ nhớ di di."
Đôi mắt của An Chi tràn đầy nước mắt, trên gương mặt sớm đã ướt đẫm nước mắt.
"Lúc mệt mỏi cũng sẽ nhớ đến di di, như vậy ta sẽ cảm thấy ta có thể cố gắng thêm một chút nữa, cố gắng trở thành một người ưu tú."
"Cho nên, ngươi không cần phải lo lắng cho ta."
"Cho nên, ngươi phải sống thật tốt."
An Chi khóc thút thít, nghẹn ngào, tiến lên dùng sức ôm lấy bờ vai Ngôn Hề. Sau đó, nàng cúi xuống, nhón chân lên, nhẹ nhàng đặt lên cổ Ngôn Hề một nụ hôn.
Đây là lần đầu tiên chủ động hôn nàng, cũng có thể là lần cuối cùng.
Sau đó nàng che miệng lại, thả lỏng người kia ra, cấp tốc chạy ra ngoài.
Toàn thân Ngôn Hề run rẩy, thật sự vô lực chống đỡ thêm nữa, chờ tiếng đóng cửa bên ngoài truyền đến, bờ vai của nàng sụp đổ, thoáng cái liền ngã xuống đất.
Sau khi An Chi chạy ra ngoài cửa, đột ngột ngồi xổm trên mặt đất, nàng che miệng lại, nước mắt điên cuồng mà rơi xuống, nàng dừng lại một hồi, mới chậm rãi đi ra ngoài.
Không biết là mấy giờ rồi, đêm hè dài đằng đẵng, cũng có không ít người đang tản bộ bên ngoài, ánh mắt An Chi đều là mông lung hơi nước, tựa hồ cũng nhận ra có người tò mò nhìn vào nàng, nàng cúi đầu xuống đi tới.
Nàng thổ lộ, từ nay về sau các nàng sẽ không bao giờ trở lại như trước được nữa, nàng cũng đã vĩnh viễn mất đi Ngôn Hề.
Nàng không biết đã đi bao lâu, đi tới một đài phun nước ở công viên, lúc học tiểu học khi nàng trốn học, đã từng ngẩn người ở đây.
Trên hàng ghế dài có lá rụng, nàng cũng mặc kệ, liền ngồi xuống.
Gió đêm lướt nhẹ qua, lá cây dịu dàng phát ra rung động. An Chi cúi thấp mặt, mơ hồ mà ngồi đó.
Cũng không biết đã ngồi bao lâu, nàng mới ý thức tới, sẽ không có người đến tìm nàng nữa. Nàng mím khóe môi, lau qua đôi mắt đã phát đau.
Nàng nhìn chằm chằm vào mặt đất, ký ức đó tràn về, nàng dùng phấn viết đầy những nguyên tố hóa học trên mặt đất, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ngôn Hề.
Mà nàng nhớ rất rõ ràng, lúc Ngôn Hề xuất hiện, không có ai tới đón nàng cả, lúc đó nàng chờ thật lâu, biết rõ không có người đến, nho nhỏ nàng vẫn là đang chờ đợi, không ngờ liền thật sự chờ đợi được.
Bởi vì nghĩ đến Ngôn Hề An Chi liền mỉm cười, nước mắt càng tụ càng nhiều, dần dần bật khóc thành tiếng.
Không sao, nàng đã trưởng thành, nàng không còn là đứa nhỏ không ai muốn nữa.
Trong lòng An Chi đang thì thầm tự nói với bản thân như vậy.
Không sao, nàng có thể tự chămsóc bản thân thật tốt, từ nay về sau, cho dù nàng chỉ còn lại có một mình, cũng sẽ nghĩ đến ngườimà nàng yêu thương kia, nghĩđến người đó, nàng cũng sẽ không cảm thấy cô độc.